Chương
32:
Bởi
vì muốn đi ôn tuyền, nên Hạ Dung để người hầu ra ngoài sau đó tự mình cởi đồ, gấp
lại để một bên, chỉ mặc mỗi áo lót mới đỏ mặt mở cửa đi ra ôn tuyền. Đẩy cửa
ra, nhìn thấy đường nhỏ dưới chân được lát từ đá cuội, hai bên trái phải đều là
rừng trúc xanh biếc, diện tích rừng trúc không lớn lắm. Đi về trước mấy chục bước
liền thấy được một ao nước nóng ngoài trời, xung quanh yên tĩnh, cạnh ao trải
đá hoa cương, hơi nước trong ao lượn lờ bốc lên.
Thẩm
Tương Ngôn đã sớm cở ở bên trong ao nước nóng, lúc này đang tựa mình vào cạnh
ao nhìn tiểu phu lang chỉ mặc áo lót từng bước chậm rãi đi tới, thấy tiểu phu
lang đến cạnh ao thì bất động, hắn khẽ cười nói, "Dung Nhi mau xuống nước,
nhiệt độ rất vừa phải, thoải mái lắm."
Đây
là lần đầu tiên Hạ Dung tắm ôn tuyền, nhìn mặt nước ngập hơi nước bốc hơi trắng
toát một chút, liền ngồi xổm xuống lấy tay cẩn thận thử nhiệt độ, cảm thấy hơi
nóng nhưng trông có vẻ ngâm mình sẽ rất thoải mái, y vừa định xuống nước thì
nghe tướng công gọi lại.
"Dung
Nhi ngoan, mặc quần áo ngâm nước sẽ khó chịu lắm, tự mình cởi quần áo rồi hãy
xuống." Thẩm Tương Ngôn thấy Hạ Dung muốn mặc đồ lót xuống nước, hắn làm
sao chấp nhận được, liền nhẹ nhàng dụ dỗ.
Hạ
Dung nhìn tướng công ở trong ao để lộ một ít da thịt, còn có eo gầy cứng cáp
cùng với đôi chân thẳng tắp mạnh mẽ ẩn trong làn nước, mặt của y liền đỏ tới
mang tai. Tuy ở trong ánh nhìn nóng bỏng của tướng công, nhưng y vẫn nghe lời
kéo dây lưng buộc bên hông để cởi áo lót, theo áo lót rơi xuống đất thân thể vì
ngại ngùng mà đỏ hồng lên hiện ra trong không khí.
Thẩm
Tương Ngôn nhìn thiếu niên đứng ở một bên ao nước, hắn chỉ cảm thấy miệng khô
lưỡi khô, khàn giọng nói, "Đến đây, xuống nước, đến chỗ vi phu nào."
Không
đợi Hạ Dung đi tới trước mặt, Thẩm Tương Ngôn đã không nhịn được liền kéo người
vào trong lòng ngực, không ngừng hôn vào cái trán, vành tai còn có khóe miệng,
cộng với nhiệt độ của ôn tuyền, Hạ Dung rất nhanh liền chóng mặt.
Thẩm
Tương Ngôn nhìn tiểu phu lang trong lồng ngực cưng chiều, nhẹ nhàng ôm y đi tìm
một chỗ bằng phảng ngồi xuống, đem toàn thân ngâm vào trong nước nóng, chỉ cảm
thấy cả người thiệt thoải mái. Tuy hắn rất muốn làm một màn trong ôn tuyền,
nhưng hắn sợ thân thể Hạ Dung không chịu được, nên chỉ đành ăn đậu hủ tạm vậy.
Thẩm
Tương Ngôn canh thời gian đã qua khoảng hai khắc (30 phút) thì ôm Hạ Dung ra
khoải suối nước, trước đây hắn có hỏi qua Lý đại phu thì biết tuy ngâm ôn tuyền
rất tốt cho Hạ Dung, nhưng mà cũng không thể ngâm quá nhiều, bọn họ ở định ở
đây khoảng mấy ngày, nên cũng không cần phải vội, mỗi ngày mang tiểu phu lang
đi ngâm một lần là được rồi.
Thẩm
Tương Ngôn ôm Hạ Dung ra khỏi ôn tuyền, một đường đi qua rừng trúc nhỏ trở về
phòng, ở trong ôn tuyền không thể làm bậy, giờ về đến phòng hẳn là có thể rồi.
Thẩm Tương Ngôn lúc mới vừa hưởng qua hương vị kia liền giống như thực cốt tri
vị, rất nhanh bên trong phòng đã truyền ra tiếng thở dốc dồn dập, Hạ Dung cả
người nhũn ra, đem cả cơ thể tựa hết vào Thẩm Tương Ngôn, đắm chìm trong dư vị
mới rồi, Thẩm Tương Ngôn ôn nhu hôn tiểu phu lang, nhẹ nhàn nói gì đó an ủi cho
đến khi tất cả yên tĩnh trở lại.
————————————
Sáng
sớm ngày tiếp theo, Hạ Dung tràn đày phấn khởi đi dạo một vòng toàn bộ điền
trang, chờ đến khi quay về viện Khuynh Dung thì trong lòng ngực y còn ôm theo một
đứa nhỏ ba tuổi. Thẩm Tương Ngôn nghi hoặc nhìn đứa nhỏ trong lòng Hạ Dung,
không biết là nhặt được ở đâu, người làm nơi này đều do Thẩm An phụ trách chọn
mua, đều là ấn theo yêu cầu của hắn mà chọn, hai năm qua đối với năng lực của
Thẩm An hắn rất yên tâm, nên việc nào đã giao cho y thì hắn cũng không có nhúng
tay vào.
Hạ
Dung hôn khuôn mặt của đứa nhỏ trong lồng ngực một cái, cười nói, "Đây là
hài tử của nữ đầu bếp Lý Thẩm, nhũ danh là Nhạc Nhạc, Dung Nhi nhìn đáng yêu
nên mới ôm đi chơi." Bây giờ trong lòng Hạ Dung chỉ tập trung vào trêu đùa
với đứa nhỏ trong lòng, hai người một lớn một nhỏ không ngừng tiếng cười, nên Hạ
Dung không phát hiện ra sắc mặt của Thẩm Tương Ngôn lúc y hôn đứa nhỏ khó coi
như thế nào.
Thẩm
Tương Ngôn không chịu được tiểu phu lang thân mật với người khác như vậy, cho
dù đó có là một đứa nhỏ cũng không được, hắn bước lên vài bước nói, "Dung
Nhi ôm lâu như vậy cũng mệt mỏi rồi, để vi phu ôm một lát cho."
Hạ
Dung tưởng tướng công cũng yêu thích đứa nhỏ này giống mình, vì vậy rất yên tâm
đưa Nhạc Nhạc trong lồng ngực giao cho Thẩm Tương Ngôn. Thẩm Tương Ngôn ôm lấy
tiểu hài tử, đứa bé kia vừa rồi còn thật vui vẻ bây giờ đổi người ôm liền khóc
lên oa oa, nhìn đứa nhỏ khóc nháo liên tục trong lồng ngực, mặt Thẩm Tương Ngôn
nháy mắt càng đen hơn.
Hạ
Dung "Hì hì" một tiếng cũng không nhịn được liền phì cười, thật sự là
y có quá ít cơ hội nhìn thấy tướng công mình xấu mặt như vậy, cho nên vừa nhìn
thấy sắc mặt tướng công tối sầm lại vì món nợ không mua Nhạc Nhạc thì y cảm thấy
rất mới lạ.
Thẩm
Tương Ngôn có chút lúng túng đưa đứa nhỏ cho tiểu phu lang, Hạ Dung nhận hài tử
ôn nhu dỗ, lại gọi Hà Hân mang hộp điểm tâm của y đến, mấy đứa nhỏ đều thích những
món ngọt như vậy, đúng như y đoán, đem một khối bánh bỏ vào trong tay Nhạc Nhạc,
một lát liền không còn tiếng khóc nữa. Đứa nhỏ chẳng qua cũng chỉ đưa miếng
bánh lên mép liếm liếm vài cái, lại nhìn ngược về phía Hạ Dung như không có
chuyện gì cả.
Thẩm
Tương Ngôn thấy Hạ Dung ôm đứa nhỏ chơi vui vẻ, trên mặt y chưa từng có vẻ vui
sướng đơn thuần như vậy, Thẩm Tương Ngôn hơi mâu thuẫn nghĩ, Hạ Dung thật thích
trẻ con nhỉ. Nếu hai người bọn họ có con, thì hẳn là Hạ Dung sẽ là một A Đa tốt
cái hai người bọn họ đứa nhỏ, hiểu rõ tâm tình đứa nhỏ, dạy nó bước đi, nhìn nó
từng bước lớn lên. Nhưng hắn còn muốn cùng tiểu phu lang trải qua thế giới hai
nguời nhiều hơn, nghĩ đến việc sẽ có một đứa nhóc chia sẻ chú ý của Hạ Dung
cùng với y, Thẩm Tương Ngôn liền nhíu mày, chuyện con cái cứ thuận theo tự
nhiên đi.
Thẩm
Tương Ngôn ngồi trên ghế nhìn Hạ Dung chơi cùng đứa nhỏ kia, mãi đến tận khi
nhìn thấy trán Hạ Dung có chút mồ hôi, lúc này mới ra hiệu cho Hà Hân bế hài tử
đo. Thấy Hạ Dung không chịu, Thẩm Tương Ngôn cầm chén trà trong tay đưa tới bên
miệng Hạ Dung, dỗ nói, "Ngươi đem con của Lý Thẩm ôm đi lâu như vậy, mẫu
thân của nó hẳn cũng rất lo lắng, nếu thích thì mai lại nói người bế đến chơi với
ngươi, nghe lời nào."
Hạ
Dung nghe thế cũng cảm thấy được, liền bảo Hà Hân bế đứa nhỏ về, còn bảo lấy
cho đứa nhỏ túi trái cây, hộp điểm tâm kia cũng thưởng cho Nhạc Nhạc luôn.
Thẩm
Tương Ngôn thấy y quan tâm đứa bé kia như vậy, trong lòng liền có chút chua,
trên mặt lại cười trêu, "Thích đứa nhỏ như vậy, xem ra vi phu phải nỗ lực
hơn mới được."
Hạ
Dung nghe thế liền liếc mắt trừng Thẩm Tương Ngôn một cái, còn nói đến chuyện
đó, đến giờ eo y vẫn còn đau đấy, tối hôm qua cũng không biết là ai lừa y nói
là lần cuối cùng, cuối cùng đều là lừa người.
Thẩm
Tương Ngôn ho nhẹ một tiếng, đàng hoàng trịnh trọng nói, "Lát nữa ta mang
Dung Nhi đi xem xung quanh đây một lát vậy, cảnh sắc quanh đây cũng không tệ,
chỉ cần không đi vào núi sâu thì sẽ không gặp phải mãnh thú."
Hạ
Dung vừa nghe là muốn dẫn y ra ngoài, cũng không còn thấy thân thể không thoải
mái nữa, vội vàng gật đầu đáp ứng, dáng vẻ giống hệt một đứa nhỏ ngoan ngoãn,
làm gì còn khí thế trừng người khác lúc nãy, Thẩm Tương Ngôn buồn cười xoa đầu
Hạ Dung, cũng không tiếp tục nói đùa ám muội nữa.
-----Hết chương 32-----
blogspot: http://cinclouds.blogspot.com/
wordpress: https://cloudsxuixeo.wordpress.com/
Wattpad: https://www.wattpad.com/user/VHV240996
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét