Chương
31:
Xuân
Phong lâu là địa phương nào à, hắn làm sao có thể giải thích cho phu lang cơ chứ,
lẽ nào trực tiếp nói đó là nơi nam nhân tìm tới
tầm hoa vấn liễu, là địa phương ăn chơi rượu chè à? Nhưng mà không nói cũng
không được, Thẩm Tương Ngôn chưa bao giờ muốn bóp chết Lý Đông Thăng như lúc
này, ngay hôm qua chính là cái tên này nhất định phải kéo mình đến đó ngồi
cùng.
Thẩm
Tương Ngôn ho nhẹ hai tiếng, chậm hoãn mới nói, "Xuân Phong lâu chính là
chỗ để các nam nhân đến tầm hoan mua vui, ừm, chỉ là so với các thanh lâu khác
thì Xuân Phong lâu tốt hơn nhiều, trong đó chủ yếu là những nguời bán nghệ chứ
không bán thân." Thực ra thì cái gọi là bán nghệ chứ không bán thân cũng
chỉ là ngươi có đủ tiền trả hay không thôi, nhưng cái này cũng không nói cho tiểu
phu lang biết, Thẩm Tương Ngôn hơi chột dạ mà sờ sờ mũi.
Hạ
Dung "Ồ" một tiếng, trông có vẻ mê mang, không biết là y có nghe hiểu
hay không nữa.
Sợ
tiểu phu lang nghĩ nhiều, Thẩm Tương Ngôn tiếp tục nói, "Lý huynh hôm qua
mời cháu trai của Diệp huyện lệnh Diệp Trăn đi uống rượu, người kia rất thích
nghe cô nương Như Nguyệt ở Xuân Phong lâu đàn hát. Ta vốn không muốn đi, cơ mà
Lý huynh lấy lý do ta cũng là lão bản của Châu Nguyệt hiên nên lôi kéo ta đi
cùng."
Hạ
Dung gật gật đầu, tỏ ra đã hiểu, cũng không hỏi tiếp nữa, Thẩm Tương Ngôn nhất
thời cũng không biết là tiểu phu lang không có hứng thú với việc này hay là
đang giận hắn nên không nói chuyện. Trời cao làm chứng, hắn thực sự không có một
chút hứng thú nào với ai ngoài tiểu phu lang. Tuy bảo việc làm ăn không thể
tránh khỏi việc xã giao này được, nhưng mà hắn rất cố gắng tránh khỏi những nơi
giống như thanh lâu này.
Hôm
qua mời cháu trai của Diệp huyện lệnh đi uống rượu cũng gián tiếp đưa chút tiền
cho Diệp huyện lệnh, giúp việc làm ăn của Châu Nguyệt hiên thuận lợi một chút,
vừa lúc bọn hắn hỏi thăm được Diệp Trăn có ý với Như Nguyệt cô nương nên mới chọn
Xuân Phong lâu làm nơi hẹn.
Sau
khi hai nguời trở về nhà, Thẩm Tương Ngôn vẫn có chút sợ tiểu phu lang còn giận
trong lòng, nên cả ngày đều cẩn thận quan sát y, tới tận lúc khuya cũng không
có thấy Hạ Dung có gì lạ thì hắn mới yên lòng.
Sau
khi Hạ Dung thấy tướng công đã ngủ say, lúc này mới mở mắt ra, thích ứng với
bóng tối một lát mới nhẹ ngàng ngồi dậy, si ngốc nhìn tướng công đang ngủ.
Trong lòng y biết rõ tướng công sẽ không làm gì có lỗi với mình, nhưng y vẫn
hơi không thoải mái,òng hắn thanh Sở tướng công sẽ không làm cái gì có lỗi với
chính mình sự, mà vẫn còn có chút không thoải mái, nói y đang ăn giấm thì đúng
hơn. Cái người tên là Đào Chi kia mọi cử động đều mang theo một cỗ khí chất
không nói nên lời, vừa nhìn liền biết là kiểu nguời mà các nam nhân đều thích,
hơn nữa còn vượt trội hơn y không ít, một mỹ nhân như vậy, còn có ý với tướng
công của mình, không biết là tướng công có động lòng hay không nữa.
Hạ
Dung khẽ thở dài một tiếng, cuộn mình chui vào ngực tướng công, nghe tiếng tim
đập mạnh mẽ của tướng công, lại đem mặt cà cà vào ngực tướng công, lúc này mới
chịu ngủ thật.
————————————
Ngày
kế lúc Hạ Dung còn đang trong giấc mộng, liền có cảm giác thân thể bay lên
không, hình như là có người bế y lên. Trong lúc Hạ Dung đang ngơ ngơ ngác ngác
muốn tỉnh dậy từ trong mộng, thì nghe được một âm thanh quen thuộc nói vào tai
y, "Ngoan, ngủ tiếp đi." Nghe được thanh âm này, Hạ Dung mới an tâm
tiếp tục ngủ thiếp đi.
Đợi
đến khi y tỉnh táo lại, thì phát hiện mình đang ở trong xe ngựa, được tướng
công ôm lấy, không biết là xe ngựa này làm thế nào mà cả một đường cũng không
khiến y tỉnh giấc. Dụi dụi mắt, nhìn xuống quần áo chỉnh tề trên người, còn có cả
chăn gấm, Hạ Dung cười cười, chắc hẳn là tướng công mặc quần áo cho y đi.
"Tỉnh
rồi à? Có muốn ngủ thêm một tí hay không?" Thẩm Tương Ngôn thấy Hạ Dung tỉnh
rồi, liền xoay cả người cùng chăn lại hướng mình, nhân cơ hội chình tư thế của
mình một chút, cả đoạn đường này hắn không dám động đậy một chút nào, chỉ sợ
Dung Nhi ngủ không yên, lúc này liền cảm thấy thân thể có chút cứng ngắt.
Hạ
Dung lắc lắc đầu, cà cà vào hõm vai của tướng công, vừa tỉnh ngủ đầu óc vẫn có
chút không rõ ràng, chờ đến khi hiểu được tình hình mới hỏi, "Tướng công,
chúng ta đang đi đâu vậy?"
Thẩm
Tương Ngôn lên mắt người trong ngực một cái, cũng không rả lời, chỉ giả vờ thần
bí cười nói, "Chờ đến đó rồi biết."
Hạ
Dung bĩu môi, không nói thì thôi, chờ đến đó y còn không biết là đâu sao. Có thể
là do người tỉnh rồi nên thân thể cũng tỉnh theo, bụng Hạ Dung đột nhiên phát
ra một tiếng ùng ục ùng ục vang dội, Hạ Dung sửng sốt một chút, sau đó mới phản
ứng được, liền lúng túng quay đầu đi không dám nhìn vào mắt tướng công, nhưng
đáng tiếc là đôi tai đỏ ửng kia đã bán đứng nội tâm xấu hổ lúng túng của y mất
rồi.
Thẩm
Tương Ngôn cười khẽ một tiếng, đặt phu lang xuống bên cạnh, nghiêng người lấy từ
trong ngăn kéo của xe ngựa một hộp cơm đã chuẩn bị trước, nhìn thấy hộp cơm,
đôi mắt Hạ Dung liền sáng rực lên. Mở hộp cơm ra, bên trong có tất cả ba tầng,
tầng cao nhất tràn đầy những cái sủi cảo phỉ thúy trong suốt óng ánh, tầng giữa
là bánh khoai tím ngọt có hình hoa hồng, còn tầng dưới cùng là một bát canh trứng
gà sữa bò vẫn còn nóng.
Thẩm
Tương Ngôn đưa cho Hạ Dung một cái thìa, chọt trán Hạ Dung cười cười nói,
"Biết ngay mèo con ngươi tỉnh dậy liền đói bụng mà, thừa dịp chưa nguội,
ăn chút lót dạ đi."
Hạ
Dung nhận lấy thìa canh rồi cầm lấy chén canh trứng gà sữa bò kia múc một múc bỏ
vào miệng, canh trứng sữa màu vàng non mềm, mùi vị cực ngon, Hạ Dung thỏa mãn
nheo mắt lại. Thẩm Tương Ngôn buồn cười nhìn y vì một hớp canh mà lộ ra dáng vẻ
đó, hắn liền cầm lấy đũa gắp một cái sủi cả phỉ thúy đút cho Hạ Dung, nhìn hai
gò má phình phình khi ăn của Hạ Dung hắn chỉ cảm thấy phu lang nhà mình thật sự
đáng yêu không chịu được.
Thấy
tướng công đến cho mình ăn, Hạ Dung có chút ngượng ngùng, đẩy đĩa sủi cảo phỉ
thúy một cái nói, "Tướng công cũng nếm thử đi, mùi vị rất ngon."
Thẩm
Tương Ngôn nghe vậy cười cười, cố ý hiểu nhầm ý của y, ngậm lấy đôi môi vểnh
lên của Hạ Dung rồi nói, "Ừm, mùi vị đúng là không tệ."
Khuôn
mặt nhỏ nhắn của Hạ Dung đỏ bừng bừng, từ sau ngày hôm đó, phu quân nhà y giống
hệt như đã biến thành một người khác, không có chuyện gì liền thích đùa giỡn y,
đâu còn ôn nhu giữ lễ như trước kia nữa.
Ngồi
ở trong xe ngựa cảm thấy tốc độ không có nhanh lắm, nhưng mà xe ngựa rất nhanh
đã ra khỏi trấn Phù Dung, chờ đến lúc tới nơi thì đã đến buổi trưa. Hạ Dung được
Thẩm Tương Ngôn ôm ra từ trong xe thì ngạc nhiên phát hiện, trước mắt là một điền
trang ở trên núi, nhìn dáng dấp thì giống như mới được xây xong.
Thẩm
Tương Ngôn cũng không có ý thả Hạ Dung xuống để y tự đi, hắn khẽ cười nói,
"Ngọn núi này chính là ngọn núi vi phu mua lại trước kia, chỗ này cũng là
cho người xây lại sâu khi mua, giờ mới xây xong nên vi phu đưa ngươi đến ở."
Nói xong liền ôm y đi thẳng vào sân, trong sân đã có vài người được mua về từ
trước phụ trách việc quét tước thường ngày trong nhà, lại thêm vài người từ Thẩm
trạch tới, cho nên nhân thủ rất đầy đủ, cho dù hai vị chủ nhân mới đến ở lần đầu
cũng không có vẻ hoảng loạn cho lắm.
Thẩm
Tương Ngôn ôm Hạ Dung một đường đi qua hai cổng vòm thùy hoa, bốn phía là hành
lang xanh biếc, trong sân rũ bóng liễu xanh, được tô điểm với hòn non bộ, rất
là tinh tế. Hai người một đường đi thẳng đến chính viện, từ hướng Thẩm Tương
Ngôn chỉ, Hạ Dung ngẩng đầu nhìn lên ba chữ to "Viện Khuynh Dung" viết
trên tấm bảng. Hạ Dung chỉ liếc mắt nhìn một cái liền đem đầu vùi vào trong lồng
ngực tướng công, không biết tại sao tướng công có thể đặt tên viện thẳng thừng
như vậy, thực không biết xấu hổ.
Thẩm
Tương Ngôn nhìn thấy sắc mặc này của tiểu phu lang, liền cúi đầu hôn một cái
lên tai Hạ Dung, nhẹ giọng nói, "Cái này có gì mà không được, tấm bảng này
là đại diện cho tình cảm của vi phu với Dung Nhi mà."
Hạ
Dung nghe thế càng đỏ mặt hơn, tay đập vào vai tướng công ra hiệu cho hắn đừng
nói nữa. Thẩm Tương Ngôn vốn chỉ muốn chọc y một chút thôi nên cũng không làm
khó y nữa, hắn mang người đặt xuống ghế gập bằng gỗ lim ở trong phòng xong thì
đứng dậy cười nói, "Chúng ta sẽ ở đây vài ngày, điền trang này có thể dạo
từ từ, hơn nữa điền trang này ban đầu được xây ở đây là do chỗ này là nơi hiếm
thấy, chờ lát nữa có thời gian ta dẫn ngươi đi xem." Hạ Dung dở khóc dở cười,
đều đã đến nơi rồi còn muốn giữ bí mật với y.
"Đã
đến điền trang rồi thì bữa trưa cũng tươi mới hơn, ta đã bảo nhà bếp chuẩn bị rồi,
bảo đảm cho mèo nhỏ tham ăn ngươi thỏa mãn." Thấy Hạ Dung tò mò nhìn, Thẩm
Tương Ngôn xoa xoa đầu của y, lại bảo Hà Miêu đi lấy một cái áo khoác đến, chuẩn
bị mặc cho Hạ Dung, trong núi có chút lạnh, không nên để y bị cảm.
Chờ
tiểu nha đầu đi vào báo nói nhà bếp đã chuẩn bị bữa trữa xong rồi, Thẩm Tương
Ngôn mới dẫn Hạ Dung ra ngoài sân, ở đó đã chuẩn bị sẵn bếp lửa nướng thịt, Hạ
Dung giờ mới biết được bữa trưa hôm nay là món gì, cũng không để ý đến tướng
công che che dấu dấu một đường, mặt mày hớn hở muốn tự mình làm.
Thẩm
Tương Ngôn bật cười đi theo, đây là hắn cho chuẩn bị từ trước, cố ý chuẩn bị một
con dê còn sống, hôm qua mới làm thịt, lại để nhà bếp ướp đồ gia vị từ tối hôm
qua, chỉ chờ đến hôm nay bọn họ tự mình đến nướng là được.
Hạ
Dung nhận một xâu thịt dê tướng công đã nướng kỹ, cắn một miếng, chỉ cảm thấy
hương vị tê cay tươi mới, ngoài dòn trong mềm, "Ăn thật ngon, tướng công
mau nếm thử đi."
Thẩm
Tương Ngôn lật thịt qua lại, cười nói, "Ăn từ từ thôi, nhiều như vậy,
không có ai giành với ngươi đâu."
Chờ
đến khi cả hai người đều ăn xong, Hạ Dung cũng đã no căng bụng, ngồi ở trên ghế
hừ hừ, Thẩm Tương Ngôn một bên xoa bụng cho y một bên nhân tiện ăn đậu hũ phu
lang nhà mình, nghĩ đến phúc lợi buổi tối, tâm tình hắn liền cực kỳ tốt.
Hóa ra lúc xây dựng điền trang này thì Thẩm
Tương Ngôn cũng cho vây một vòng ôn tuyền ở phía sân sau, ôn tuyền này không lớn
lắm nhưng cũng đủ cho mấy người cùng ngâm mình. Lúc trước khi muốn mua lại ngọn
núi này thì hắn còn có chút do dự, nhưng đến lúc phát hiện trong núi còn có ôn
tuyền thì hắn quyết định mua ngay lập tức, ban đầu hắn chỉ nghĩ ôn tuyền có lợi
cho sức khỏe của Hạ Dung, nhưng giờ nghĩ lại, nói không chừng nhờ vào nó mà hắn
có thể hưởng không ít lợi, nghĩ đến đó liền cảm thấy chính mình quả thật biết
đoán trước.
-----Hết chương 31-----
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét