Chương
33:
Gió
thổi qua ngọn cây phát ra tiếng sàn sạt, sau giờ ngọ, giữa núi rừng cực kỳ yên
tĩnh, chỉ nghe thấy xa xa thỉnh thoảng truyền đến vài tiếng chim hót. Thẩm
Tương Ngôn ngồi xổm xuống trước một cây bích ngân thảo, cẩn thẩn đào toàn bộ rễ
lên đưa cho Hạ Dung xem, bụi cây bích ngân thảo này nhỏ dài, có ba bốn lá hình
thoi đối xứng nhau, lúc nở hoa đều có hai nụ hoa, hương hoa đặc thù, là một loại
hương liệu phụ trợ thường xuyên sử dụng trong việc chế hương.
Hạ
Dung cẩn thận nhận lấy bụi cây đó, nghe
tướng công giảng giải cặn kẽ, càng ngày càng thấy tò mò mới con đường tạo ra
các mùi hương khác nhau này. Thẩm Tương Ngôn nhìn Hạ Dung cúi đầu nghiêm túc
xem xét bích ngân thảo, tóc đen như mực, mặt mày nhu hòa, tâm trạng hắn càng
lúc càng mềm đi. Lấy bích ngân thảo trong tay Hạ Dung bỏ vào gì sau lưng mình,
bên trong gùi đã có rất nhiều loại thực vật khác nhau gặp được trên đường, thậm
chí là còn có cả những loại quả dại không nhìn rõ hình dạng.
Sau
khi để vào gùi, Thẩm Tương Ngôn lôi kéo Hạ Dung tiếp tục đi vào trong núi, bên
trong núi này còn có rất nhiều thứ đặc biệt khác, Cùng đi theo hầu hạ ngoài Hà
Hân, Hà Miêu thì còn có hai vị đại ca hộ vệ vẫn đi theo sau hai vị chủ nhân khoảng
mười bước, như vậy vừa hay đảm bảo mình không quấy rầy hai vị chủ nhân, nhưng
cũng có thể nhận mệnh lệnh bất cứ lúc nào.
Đời
trước lúc Thẩm Tương Ngôn học chế hương cùng một người thầy, người thầy kia làm
người cũng hơi đặc biệt, không giống với những lão sư khác chỉ biết dạy theo
sash vở tri thức tầm thường, ông ấy hằng năm đều dẫn đám học sinh bọn họ vào
trong núi một lần, chậm thì một tháng, lâu thì hai tháng, dạy bọn họ nhận biết
các loại thực vật hương liệu hoang dã. Lần này tỉnh lại ở nơi kỳ quái này, hắn
liền muốn cảm tạ vị lão sư đã dạy dỗ hắn như vậy, nếu không bỗng nhiên đi đến
nơi có khoa học kỹ thuật lạc hậu như ở đây thì dù hắn có là một chuyên gia chế
hương thì ở đây cũng bị hạn chế tay nghề một, hai phần.
Đi
chưa được mấy bước liền thấy ở phía trước có một vùng cây ăn quả, đây cũng là
loại trái cây thường thấy trong núi, vừa vặn giờ cũng là mùa quả nên trên cây
có rất nhiều trái đỏ au. Thẩm Tương Ngôn vội vàng tiến lên hái một trái, dùng
tay áo tỉ mỉ xoa xoa xong mới đưa cho Hạ Dung, sau đó cũng tự mình hái một trái
nếm thử.
Hạ
Dung nhận trái cây núi kia cắn một cái, liền nhíu chặt mày vì chua, chờ vị chua
kia tan đi chính là vị ngọt nhàn nhạt cùng vị của quả tràn ngập trong cổ họng.
Thẩm
Tương Ngôn khẽ cười nói, "Có phải là hơi chua không, lát nữa về trở lại thắng
đường làm kẹo hồ lô vậy, lúc đó ngươi liền thích ăn." Nói xong liền hái
thêm rất nhiều trái, đều bỏ vào trong gùi sau lưng.
Hai
người đi một vòng núi trở về thì cũng là lúc mặt trời xuống núi, dù sao đây
cũng là ở trong núi, hắn mang theo phu lang lỡ như gặp phải thú hoang sẽ phiền
toái. Trên đường trở về, thấy Hạ Dung có vẻ mệt mỏi, không còn hoạt bát như lúc
mới đi, Thẩm Tương Ngôn thuận tay bứt cỏ dạy ven đường thắt một con chuồn chuồn
cỏ cho Hạ Dung, sau khi đưa cho Hạ Dung thì hắn ngồi xổm xuống cười nói,
"Lên đây đi, Dung Nhi, để vi phu cõng."
Hạ
Dung sớm đã mất đi sự hưng phấn lúc đầu, lúc này bước đi chỉ còn cảm thấy đau
dâu. Thấy tướng công muốn cõng y, cắn cắn môi do dự một chút cuối cùng vẫn đầy
mặt vui mừng hai tay ôm lấy cổ tướng công, tiểu thân thể nhảy một nhảy lên lưng
của tướng công. Đương nhiên là y không có quên cầm chắc chuồn chuồn tướng công
mới thắt cho vừa nãy, chuồn chuồn cỏ này thắt rất tinh xảo, Hạ Dung thích vô
cùng.
Chờ
đến khi về đến điền trang, Hạ Dung đã ngủ luôn ở trên lưng Thẩm Tương Ngôn. Thẩm
Tương Ngôn có chút buồn cười đem người trên lưng trở về phòng, rón rén đem người
đặt lên giường, động tác lớn như vậy, cho dù cẩn thận thế nào thì hẳn tiểu phu
lang cũng tỉnh lại, ai biết được y chỉ hừ hừ hai tiếng rồi lại ngủ tiếp.
Thẩm
Tương Ngôn cũng không quản nữa, chỉ kéo chăn lên đắp cho y, lúc này mới nhìn về
phía dưới. Vừa nãy tư thế lúc Hạ Dung bước đi không đúng lắm, Thẩm Tương Ngôn sợ
chân Hạ Dung bị cọ xát, hắn không yên tâm liền tháo giày với tất của y ra, liền
thấy đôi chân vốn trắng trẻo non nớt giờ có chút hơi đỏ lên. ThẩmTương Ngôn cầm
bàn chân nhỏ lên nhìn một chút, thấy là chỉ sưng nhẹ, không có gì đáng lo nên
cũng yên lòng.
Đôi
bàn chân của Hạ Dung nhỏ nhắn, trắng không chút tì vết, thanh tú đáng yêu, đi
đường lâu như vậy cũng không thấy có một chút mùi lạ nào, ngược lại là sạch
sành sanh, cầm lên còn thấy được thịt mềm mại. Thẩm Tương Ngôn lợi dụng việc
xoa bóp, thưởng thức một hồi, chờ xoa ấn nhẹ nhàng cả hai chân ngọc xong hắn mới
không muốn mà mang tất vào cho y.
———————————
Ngày
thứ hai Hạ Dung bị đói mà tỉnh, tối hôm qua lúc ăn cơm tói y vẫn còn đang ngủ,
Thẩm Tương Ngôn thấy y ngủ ngon quá, kêu hai lần cũng không dậy nên đành để cho
y ngủ tiếp.
Chờ
ăn điểm tâm no xong, Thẩm Tương Ngôn muốn bàn một ít chuyện cùng quản gia ở điền
trang. Hạ Dung không muốn nhúng nhích chút nào, nhưng nghĩ đến rừng trúc nhỏ ở
hậu viện kia thì y liền gọi Hà Hân chuẩn bị một cái bàn để ở bên cạnh rừng
trúc, y còn cho chuẩn bị một ít giấy bút dùng cho việc vẽ.
Chờ
chuẩn bị xong tất cả, Hạ Dung liền đi vẽ rừng trúc, Hạ Dung vẽ cũng chỉ là múa
rìu qua mắt thợ thôi. Việc vẽ này là A đa trước kia đã dạy cho y, nhưng đáng tiếc
là lúc y bắt đầu học vẽ thì A đa đã bị bệnh, nên ông muốn dạy kỹ càng cũng
không còn sức, cuối cùng y chỉ học được mở đầu đơn giản mà thôi.
Lúc
Thẩm Tương Ngôn đến đó, cũng không làm kinh động đến Hạ Dung, hắn đứng ở phía
sau y yên lặng nhìn. Tuy hắn không vẽ được, nhưng vẫn có thể nhỉn ra đẹp xấu, Hạ
Dung vẽ mặc trúc dù nét vẽ vẫn cong chút non nớt, yếu ớt, nhưng lá trúc vẽ ra lại
có cảm giác không gió mà bay, cũng có vài phần linh tính.
Chờ
đến lúc Hạ Dung vẽ xong, Thẩm Tương Ngôn mới lên tiếng hỏi, "Dung Nhi
thích vẽ sao?"
Hạ
Dung sợ hết hồn, phát hiện là tướng công đứng ở phía sau mình, cũng quên mất
việc phải trả lời tướng công mà vội vàng che đi bức tranh mặc trúc mới vẽ, y vẽ
không có đẹp, không muốn cho tướng công xem.
Thẩm
Tương Ngôn buồn cười nhìn bộ dáng y ngốc nghếch che lấy bức tranh phía dưới, nhắc
nhở, "Không cần che đâu, mới nãy vi phu nhìn thấy hết rồi."
Hạ
Dung nghe thế chỉ đành đem tranh để lại trên bàn, không che dấu nữa.
Thẩm
Tương Ngôn chọt chọt trán Hạ Dung nói, "Về lại nhà rồi, tướng công mời một
thầy vẽ tranh về dạy cho ngươi được không?"
Hạ
Dung nghe thế liền hoảng sợ nhìn phu quân mình, ý của tướng công là muốn cho
mình học vẽ sao, Hạ Dung bồn chồn, y có thể học sao? Vậy là sau này y cũng có
thể vẽ đẹp như A đa phải không.
"Sao
thế, không thích vẽ sao, hay là không muốn học?" Thấy Hạ Dung chỉ trợn to
một đôi mắt mèo nhìn mình, lại không hề nói câu nào, không cần đoán cũng biết y
đang nghĩ đi đâu rồi, liền mở miệng hỏi lại lần nữa.
Hạ
Dung vội vàng lắc đầu nói, "Không, không phải, không phải, thích mà, muốn
học." Hạ Dung có chút ngượng ngùng nhưng vẫn là vội vàng thể hiện mình
thích thế nào.
Thẩm
Tương Ngôn thoả mãn gật gật đầu, nếu Hạ Dung đã có thiên phú này, thì học thêm
một ít cũng được. Cũng không phải là hắn muốn y học giỏi đến thế nào, chỉ là ở
nhà có việc để làm, cũng không lãng phí thời gian.
Hai
người đang bàn về chuyện này thì có tiểu nha đầu mang một phong thư đi đến, Thẩm
Tương Ngôn nghe thấy tiếng liền quay đầu liếc nhìn, thấy Hà Hân tiến lên nhận
thu trong tay tiểu nha đầu đưa lên.
Thẩm
Tương Ngôn mở thư ra, đọc qua xong thì bất đắc dĩ cười cười đưa thư cho Hạ
Dung, "Có lẽ chúng ta không thể ở đây lâu thêm nữa rồi, thu dọn một tí
ngày mai chúng ta đi thăm Cố đại ca".
Hạ
Dung xem xong thư thì có chút lo lắng, không biết Cố đại ca bây giờ thế nào,
càng nghĩ y càng lo lắng. Hóa ra thư này là Lục Đình Sinh viết, trong thư có
nói mấy ngày trước Cố Thần bị hắn chọc tức đến động thai khí, hắn sợ Cố Thần có
tâm sự riêng tư gì đó không thể nói. Nên muốn mời Hạ Dung đến cùng với Cố Thần
hai ngày, cũng là muốn nhờ Hạ Dung đi hòa giải, trong thư cũng nói nếu Thẩm
Tương Ngôn lo lắng cho Hạ Dung thì cũng có thể đến đó làm khách. Tuy trong thư
Lục đại ca có nói là đại phu đã xem qua, nói là động thai khí, nhưng cũng không
đáng lo, nhưng y vẫn sợ Cố đại ca cùng đứa nhỏ trong bụng xảy ra chuyện gì,
không khỏi oán giận trách Lục Đình Sinh sao không chăm sóc Cố đại ca thật tốt.
"Đừng
lo lắng, Lục huynh không phải cũng nói là đại phu đã kiểm tra rồi sao, Cố đại
ca dù động thai khí, nhưng nếu điều dưỡng tốt thì sẽ không có chuyện gì
đâu." Thấy Hạ Dung lo lắng, Thẩm Tương Ngôn không nhịn được mở miệng
khuyên, nhưng hắn vẫn cảm thấy Lục Đình Sinh vẫn còn chuyện chưa nói rõ, nhất định
là có ẩn tình, có lẽ vì che dấu việc đó nên mới khiến cho Cố Thần động thai
khí. Lẽ nào Lục Đình Sinh ngoại tình, nhưng nếu như vậy thì có lẽ sẽ không có
viết là thư cầu cứu Hạ Dung thế này.
Thẩm
Tương Ngôn đoán cũng không sai, chuyện là ở điền trang mà Lục Đình Sinh an dưỡng
có hai nha hoàn do Lục mẫu đưa tới, bà vốn thấy bụng Cố Thần vẫn không có tin tức
gì nên muốn nạp thiếp cho con trai. Nhưng Lục Đình Sinh vẫn không muốn cưới thiếp,
tình cảm từ nhỏ với Cố Thần cũng rất sâu nặng, nên hai nha hoàn được đưa tới tự
nhiên cứ thế mà phải hầu hạ ở nơi cách xa các vị chủ nhân, bởi thế mà ngày thường
hai vị chủ nhân cũng không nhìn thấy các nàng.
Sau
khi có tin Cố Thần đã có thai, Lục mẫu thấy có đã có cháu, liền hiểu tình cảm
giữa hai người bọn họ tốt như thế nào, nên bà cũng không quản đến việc riêng của
con cái nữa. Nhưng trong thời gian Cố Thần có thai, nhân lúc hai người họ không
thể không ngủ riêng, thì một trong hai nha đầu kia gọi là tiểu Ngọc lại tự mình
cởi sạch đồ đưa tới trước mặt Lục Đình Sinh.
Lục
Đình Sinh vốn muốn đem người đuổi đi, nhưng ngay lúc hắn lên tiếng thì Cố Thần
đẩy cửa đi vào. Cố Thần lúc đó nhìn thấy nha đầu kia quần áo xộc xệch hướng đến
người Lục Đình Sinh thân mật, lập tức bị động thai khí, chờ đến khi đại phu kiểm
tra xong, Lục Đình Sinh liền giải thích với Cố Thần, nhưng lúc đó Cố Thần đã
không thèm để ý tới hắn, sau đó mấy ngày liên tục hắn cố gắng làm lành nhưng Cố
Thần vẫn không để ý như cũ.
Việc này khiến Lục
Đình Sinh thật sự lo lắng, cũng không dám ép Cố Thần để ý đến mình, lúc này mới
chủ động viết thư nhờ Hạ Dung đến làm cứu binh.
-----Hết chương 33-----
blogspot: http://cinclouds.blogspot.com/
wordpress: https://cloudsxuixeo.wordpress.com/
Wattpad: https://www.wattpad.com/user/VHV240996
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét