Chương
30:
Buổi
tối hôm đó ở Hạ trạch không yên bình chút nào, Hạ Quý không thể tin nhìn phụ
thân, không thể tin được lời do phụ thân nói ra. "Phụ thân, người nói cái
gì? Người muốn đem con gả cho ai cơ?" Hạ Quý trừng mắt, đến bây giờ vẫn tưởng
là mình đang nghe nhầm.
"Trương
Vũ Ninh của Trương gia, thằng bé đó ta đã thấy, cũng coi như là xứng với con,
hơn nữa hai vợ chồng già Trương gia cũng không có con cái gì, đã xem Trương tiểu
tử đó thành con ruột mà nuôi." Hạ phụ thực ra cũng không thấy Trương Ninh
Vũ kia có gì không tốt, trong nhà có tiền, còn chịu lấy ra một vạn lượng làm
sính lễ hỏi cưới đứa con gái tính khí kém cỏi của ông. Còn chuyện hắn còn chưa
có chính thê đã có mấy phòng thiếp thất thì có là gì, nam nhân háo sắc là bình
thường, con gái mình gả đến cũng là chính thê, có phải là loại tiểu thiếp tiểu
thị làm đồ chơi cho người ta tùy tiện đâu.
"Con
không lấy chồng, ai mà muốn gả cho cái đồ nhà quê ở nông thôn kia cơ chứ, con
không lấy." Hạ Quý đã nghe rõ ràng là ai, nhưng vẫn không thể tin phụ thân
vẫn luôn yêu thương mình lại có thể gả mình cho loại người như thế.
"Tiền
sính lễ ta đã nhận một nửa, làm gì có chuyện ngươi nối không lấy chồng thì sẽ
không gả, ngươi không nhìn xem người ở trấn trên đã nói ngươi như thế nào, danh
tiếng đã đến mức đó, Trương gia chịu cưới ngươi đã coi như tốt lắm rồi." Hạ
phụ thấy con gái còn muốn ồn ào, liền tức giận, gần đây nhà bọn họ bị người ta
chỉ chỉ chỏ chỏ còn chưa đủ hay sao. Đều là bởi vì đứa con gái này không biết
thân phận, hơn nữa chuyện cưới hỏi này của Hạ Quý mà thành, thì thiếu sót của cửa
hàng hắn cũng có thể bù đắp, một công hai chuyện như thế có gì mà không tốt cơ
chứ.
Lúc
Hạ phu nhân đi vào thì thấy hai cha con đang làm ầm lên, vội vàng tiến đến
khuyên nhủ hai bên, "Lão gia, Quý Quý vẫn còn là con nít, cái gì cũng
không hiểu, lão gia đừng nóng giận nữa, đừng tính toán với con bé. Còn Quý Quý
con cũng thật là làm sao có thể nói chuyện như thế với phụ thân hả, nhanh xin lỗi
phụ thân đi." Nói xong thì liếc mắt ra hiệu cho con gái.
Trong
lòng Hạ Quý không thoải mái, nhưng nhìn thấy ánh mắt mẫu thân hướng về mình,
thì vẫn cúi người, nín thở nói, "Là do con gái không ngoan, xin phụ thân đừng
giận." Nàng không muốn gả cho cái gã họ Trương kia tý nào, huống chi lần
trước ở trên đường nhìn thấy, thiếu chút nữa là đã cào mặt của gã, bây giờ phải
cưới gã chắc chắn là không thể tốt được.
"Nàng
nhìn con bé xem, lớn như vậy còn không biết điều, đều là do nàng nuông chiều cả.
Ta làm vậy không phải vì con bé sao, vậy mà nó còn tức giận với ta." Hạ phụ
thấy Hạ Quý xin lỗi, cũng dần nguôi giận, nhưng vẫn không nhịn được trách cứ Hạ
phu nhân.
Hạ
phu nhân nhẫn nhịn khuyên vài câu, rồi mới cẩn thận hỏi, "Lão gia, chuyện
cưới hỏi kia của Quý Quý thật sự không còn cách nào khác sao?"
"Cách
khác cái gì? Ta thấy Trương gia kia rất được, tiền sính lễ ta cũng đã nhận một
nửa, được rồi được rồi, chuyện này cứ quyết định như vậy đi, đàn bà phụ nữ thì
biết cái gì cơ chứ." Hạ phụ thấy Hạ phu nhân nói đến việc này, liền nói
vài câu cho qua chuyện rồi vội đi tìm tiểu thiếp của hắn.
Trong
phòng chỉ còn lại hai người Hạ Quý cùng Hạ phu nhân, Hạ Quý vừa nghĩ tới việc
phải gả cho cái tên kia liền tức giận hất tất cả mọi thứ trên bàn đi, trong
phòng toàn là âm thanh đổ vỡ của gốm sứ.
"Bà
cô nhỏ của tôi ơi, đừng làm rộn lên nữa mà, phụ thân ngươi quay lại mà nghe thấy
thì lại tức giận nữa. Bây giờ phải nghĩ cách mới đúng chứ." Hạ phu nhân tiểu
tổ tông cái gì cũng không hiểu này làm cho tức cả ngực.
"Còn
nghĩ được cách gì nữa cơ chứ, con thấy phụ thân đã quyết tâm gã con cho cái tên
đó rồi. Nương, cái tên nhà quê kia muốn cưới con chắc chắn là có ý xấu, không
được, con phải đi tìm gã hỏi cho rõ ràng." Nói rồi nhấc váy muốn chạy ra
ngoài, Hạ phu nhân nhức đầu không chịu nổi, vỗ mạnh bàn một cái cho hả giận rồi
nói,, "Ngươi còn ngại danh tiếng của mình chưa đủ thối hả? Yên lặng một
chút cho ta, chuyện gì cũng đừng có nghĩ đến. Người đâu, đem tiểu thư mời về
phòng, đừng để cho nàng chạy loạn."
————————————
Thẩm
gia tự nhiên không biết đến chuyện phát sinh ở Hạ trạch một đêm này, ngày tiếp
theo, Thẩm Tương Ngôn bị Hạ Dung gọi dậy rất sớm, chờ hai người chuẩn bị xong
xuôi, dùng qua điểm tâm cũng vừa mới tới giờ Thìn (7~ 9 giờ sáng). Thẩm Tương
Ngôn buồn cười nhìn Hạ Dung đang ngồi bên cạnh, chuyện đến Thính Ly quán nghe
hát hý khúc địa phương làm gì cũng phải đến giờ Tỵ (10~ 11 giờ) mới mở màn, tiểu
phu lang có vội vã gọi mình dậy sớm như thế nào thì cũng chưa đi được, bây giờ
lại một mình ngồi đó biệt nữu (không được tự nhiên).
Thẩm
Tương Ngôn nhìn Hạ Dung đang khó chịu một lát liền xoa xoa đầu Hạ Dung cười
nói, "Đi thôi, nhìn ngươi ngồi mà cũng không yên, dẫn ngươi đi dạo bên
ngoài trước đã."
Hạ
Dung thấy tướng công không trách mình, liền cười hì hì cùng Thẩm Tương Ngôn đi
ra ngoài, hai người một đường vừa đi vừa nghỉ, đến nghe Thính Ly quán vừa vặn
là giờ Tỵ. Hai người theo thường lệ chọn nhã gian ở trên lầu, gọi điểm tâm cùng
nước trà, ngồi xem hý.
Vở
diễn hôm nay kể về một song nhi tướng mạo xinh đẹp giúp thanh mai trúc mã cũng
là người yêu(tình lang)của mình vào kinh đi thi, kết quả tình lang này không phụ
mong đợi đạt được tam nguyên, hoàng đế thấy thư sinh này ngọc thụ lâm phong nên
muốn gả công chúa cho hắn, quan trạng nguyên không quên được thanh mai trúc mã ở
quê hương nên không đồng ý. Cuối cùng khiến cho hoàng đế cảm động, đồng ý cho
quan trạng nguyên cưới cả hai người về làm chính thê.
Thẩm
Tương Ngôn có hơi không chấp nhận được nội dung vở kịch này, quan trạng nguyên
này nếu đã không quên được thanh mai trúc mã của mình thì chỉ nên cần một mình
y thôi chú, đã khách chỉ mà lúc hoàng đế đồng ý cho hắn cưới cả hai người thì hắn
lại tràn đầy vui mừng nhận cả hai nguời vợ, thật đúng là câu chuyện diễm phúc
không cạn.
Thẩm
Tương Ngôn quay đầu nhìn mọi người chung quanh đều một mặt coi đây là vở kịch
hay, diễn không tệ. Hắn chỉ có thể nói đây là văn hóa sai biệt bồi dưỡng nên
tam quan bất đồng. Quay đầu lại nhìn tiểu phu lang mình một chút thì thấy y
đang cau mày, mím môi, biểu tình khá với những người khác. Thẩm Tương Ngôn nâng
chung trà lên hiểu ý cười cười, tiểu phu lang nhà hắn ở bên ví dụ như hắn, làm
sao có thể đối với loại chuyện như thế này được người khác khen hay mà cảm động
theo được.
Vuốt
ve lưng Hạ Dung, khẽ cười nói, "Làm sao vậy, bây giờ mới phát hiện phu
quân ngươi tốt thế nào sao?"
Hạ
Dung quay đầu lại trừng mắt nhìn phu quân mình một cái, y mà vì cái này sao, y
là vì ánh mắt của con hát diễn song nhi thanh mai trúc mã phía dưới kia, lúc
nãy đang xem kịch y đã phát hiện, lúc con hát kia lên đài diễn đều hướng ánh mắt
về phía bọn họ, nhìn hướng ánh mắt hình như là nhìn đến phu quân nhà y.
Hạ
Dung cắn môi một cái, cũng có thể là do mình cả nghĩ quá rồi. Ngay lúc hai người
họ xem diễn xong đứng lên chuẩn bị đi thì thấy một tiểu nha đầu đến ngăn cản,
"Vị công tử này, chủ tử nhà ta mời ngài ngồi lại một lát, chủ tử muốn cảm
ơn ngài vì chuyện ngày hôm qua."
Thẩm
Tương Ngôn bị tiểu nha đầu này ngăn cản làm cho không thích, hắn nhíu nhíu mày
hỏi, "Chủ tử nhà ngươi tên là gì?"
"Chủ
tử nhà ta là Đào Chi, là song nhi lúc nãy mới diễn ở trên kia." Lúc tiểu
nha đầu kia nói tới chủ tử mình thì giữa hai lông mày của nàng tràn đầy tự đắc,
giống hệt như ai cũng phải biến chủ tử của nàng là người nào vậy.
Thẩm
Tương Ngôn cũng không biết Đào Chi này là ai, hắn cũng không muốn biết, nên
lôi kéo Hạ Dung muốn đi ra ngoài. Nhưng còn chưa có ra khỏi của lớn Thính Ly
quán, đã bị một song nhi dung mạo kiều diễm cản đường, "Thẩm công tử sao
không chờ ta, ta chỉ muốn gặp mặt cảm ơn công tử hôm qua ra tay giúp đỡ mà
thôi."
Thẩm
Tương Ngôn nhìn người ở trước mặt một chút, có chút quen mặt, nhưng hắn vẫn
không nhớ ra được đây là ai. Mà Hạ Dung bị tướng công lôi kéo lại nhận ra mùi
hương của người được gọi là Đào Chi này chính là mùi tướng công nhiễm phải tối
hôm qua, đáy lòng Hạ Dung liền không yên, không tự chỉ mà nắm chặt tay tướng
công hơn, Thẩm Tương Ngôn thấy thế liền nhẹ nhàng vỗ vỗ tay Hạ Dung để an ủi.
Đào
Chi thấy Thẩm công tử không chỉ không nhớ ra mình là ai, còn ở ngay trước mặt
mình thân mật cùng phu lang, tâm trạng khó tránh khỏi thất vọng đôi chút, cúi
người nói, "Hôm qua tại Xuân Phong lâu nhờ có Thẩm công tử nói giúp, bằng
không Đào Chi chắc chắn bị công tử nhà họ Trương bắt về nhà làm thiếp."
Hôm
qua Đào Chi này bị ông bầu gánh hát mang đi Xuân Phong lâu tiếp khách, ông ta
nói là có nhóm công tử ra giá cao mời y qua hát một khúc, những kẻ diễn trò như
bọn y cũng không có cách nào từ chối. Sau khi hát xong, cái tên họ Trương trong
đám công tử kia nhất định muốn mua y về nhà, gã công tử kia mặt đầy dâm dật,
đôi tay còn không thành thật sờ tới sờ lui trên người y. Đào Chi tất nhiên là
không chịu, may là vị công tử trước mắt này đi ngang qua nói vài câu cùng với
gã Trương công tử, Đào Chi mới có thể thoát khỏi việc này.
Thẩm
Tương Ngôn rốt cục cũng nhớ ra người này là ai, nhưng việc hắn làm hôm qua cản
bản không phải là vì cứu y. Mà chỉ là vừa vặn nhìn thấy Trương Ninh Vũ đùa giỡn
con hát này, lại thấy dung mạo của con hát này có mấy phần giống với Hạ Dung,
lúc này mới tiến lên cố ý nâng cằm con hát này lên, dựa vào chuyện này ở trước
mặt nhiều người nói khích vài câu. Nói Trương Ninh Vũ này chính là không cưới
được người, nên mới phải tìm mặt hàng như thế này để thay thế. Trương Ninh Vũ
kia nghe thế liền không phục, tuyên bố nhất định phải cưới Hạ Quý làm vợ cho được,
ai mà biết chuyện đó thế mà lại được con hát này nhớ kỹ như vậy.
Thẩm
Tương Ngôn thấy người gọi là Đào Chi này nói cám ơn xong vẫn còn đứng đó không
đi, liền lạnh lùng nói, "Nếu cảm ơn xong rồi thì đi đi."
Đào
Chi làm gì nghĩ đến y thể hiện đây đủ tư thái như vậy rồi mà Thẩm Tương Ngôn vẫn
thờ ơ không động lòng, kỳ thực tối hôm qua lúc y trở về liền nhận ra mình nhớ
mãi không quên vị công tử này, hôm nay lúc y lên đài hát hí khúc lại thấy được
vị công tử này, còn tưởng rằng đây là duyên phận, lúc này mới tìm lý do đến nói
chuyện một hai câu, hơn nữa tối hôm qua quả thật cũng là nhờ hắn cứu mình. Lập
tức thấy Thẩm công tử nói như vậy, Đào Chi cho dù có muốn nói thêm cái gì nữa
cũng không được, chỉ đành cúi nhẹ, nghiêng người nhường đường đi.
Thẩm
Tương Ngôn mang theo tiểu phu lang đi vài bước, lại sợ tiểu phu lang nhà mình
hiểu lầm chuyện gì, lúc này mới đem việc hôm qua kể lại, cuối cùng hắn cũng
không quên kêu oan, "Dung Nhi tin tưởng ta, ta và cái người Đào Chi kia một
chút quan hệ cũng không có."
Hạ
Dung ngẩng đầu cười cười với tướng công đang vội vàng giải thích, đôi mắt lấp
lánh, "Ừm, ta tin tưởng tướng công." Là y hữu tâm, nếu như tướng công
có ý định gì đó với Đào Chi kia thì sao lại lạnh nhạt như vậy.
Thẩm
Tương Ngôn nghe thế trong lòng liền ấm áp, chỉ cần Hạ Dung tin hắn là tốt rồi,
nhưng còn không đợi hắn nói sang chuyện khác, liền nghe Hạ Dung hỏi, "Tướng
công, Xuân Phong lâu kia là làm việc gì vậy?"
-----Hết chương 30-----
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét