Chủ Nhật, 28 tháng 1, 2018

XVCĐSTPL Chương 32

Chương 32:
Bởi vì muốn đi ôn tuyền, nên Hạ Dung để người hầu ra ngoài sau đó tự mình cởi đồ, gấp lại để một bên, chỉ mặc mỗi áo lót mới đỏ mặt mở cửa đi ra ôn tuyền. Đẩy cửa ra, nhìn thấy đường nhỏ dưới chân được lát từ đá cuội, hai bên trái phải đều là rừng trúc xanh biếc, diện tích rừng trúc không lớn lắm. Đi về trước mấy chục bước liền thấy được một ao nước nóng ngoài trời, xung quanh yên tĩnh, cạnh ao trải đá hoa cương, hơi nước trong ao lượn lờ bốc lên.
Thẩm Tương Ngôn đã sớm cở ở bên trong ao nước nóng, lúc này đang tựa mình vào cạnh ao nhìn tiểu phu lang chỉ mặc áo lót từng bước chậm rãi đi tới, thấy tiểu phu lang đến cạnh ao thì bất động, hắn khẽ cười nói, "Dung Nhi mau xuống nước, nhiệt độ rất vừa phải, thoải mái lắm."
Đây là lần đầu tiên Hạ Dung tắm ôn tuyền, nhìn mặt nước ngập hơi nước bốc hơi trắng toát một chút, liền ngồi xổm xuống lấy tay cẩn thận thử nhiệt độ, cảm thấy hơi nóng nhưng trông có vẻ ngâm mình sẽ rất thoải mái, y vừa định xuống nước thì nghe tướng công gọi lại.
"Dung Nhi ngoan, mặc quần áo ngâm nước sẽ khó chịu lắm, tự mình cởi quần áo rồi hãy xuống." Thẩm Tương Ngôn thấy Hạ Dung muốn mặc đồ lót xuống nước, hắn làm sao chấp nhận được, liền nhẹ nhàng dụ dỗ.
Hạ Dung nhìn tướng công ở trong ao để lộ một ít da thịt, còn có eo gầy cứng cáp cùng với đôi chân thẳng tắp mạnh mẽ ẩn trong làn nước, mặt của y liền đỏ tới mang tai. Tuy ở trong ánh nhìn nóng bỏng của tướng công, nhưng y vẫn nghe lời kéo dây lưng buộc bên hông để cởi áo lót, theo áo lót rơi xuống đất thân thể vì ngại ngùng mà đỏ hồng lên hiện ra trong không khí.
Thẩm Tương Ngôn nhìn thiếu niên đứng ở một bên ao nước, hắn chỉ cảm thấy miệng khô lưỡi khô, khàn giọng nói, "Đến đây, xuống nước, đến chỗ vi phu nào."
Không đợi Hạ Dung đi tới trước mặt, Thẩm Tương Ngôn đã không nhịn được liền kéo người vào trong lòng ngực, không ngừng hôn vào cái trán, vành tai còn có khóe miệng, cộng với nhiệt độ của ôn tuyền, Hạ Dung rất nhanh liền chóng mặt.
Thẩm Tương Ngôn nhìn tiểu phu lang trong lồng ngực cưng chiều, nhẹ nhàng ôm y đi tìm một chỗ bằng phảng ngồi xuống, đem toàn thân ngâm vào trong nước nóng, chỉ cảm thấy cả người thiệt thoải mái. Tuy hắn rất muốn làm một màn trong ôn tuyền, nhưng hắn sợ thân thể Hạ Dung không chịu được, nên chỉ đành ăn đậu hủ tạm vậy.
Thẩm Tương Ngôn canh thời gian đã qua khoảng hai khắc (30 phút) thì ôm Hạ Dung ra khoải suối nước, trước đây hắn có hỏi qua Lý đại phu thì biết tuy ngâm ôn tuyền rất tốt cho Hạ Dung, nhưng mà cũng không thể ngâm quá nhiều, bọn họ ở định ở đây khoảng mấy ngày, nên cũng không cần phải vội, mỗi ngày mang tiểu phu lang đi ngâm một lần là được rồi.
Thẩm Tương Ngôn ôm Hạ Dung ra khỏi ôn tuyền, một đường đi qua rừng trúc nhỏ trở về phòng, ở trong ôn tuyền không thể làm bậy, giờ về đến phòng hẳn là có thể rồi. Thẩm Tương Ngôn lúc mới vừa hưởng qua hương vị kia liền giống như thực cốt tri vị, rất nhanh bên trong phòng đã truyền ra tiếng thở dốc dồn dập, Hạ Dung cả người nhũn ra, đem cả cơ thể tựa hết vào Thẩm Tương Ngôn, đắm chìm trong dư vị mới rồi, Thẩm Tương Ngôn ôn nhu hôn tiểu phu lang, nhẹ nhàn nói gì đó an ủi cho đến khi tất cả yên tĩnh trở lại.
————————————
Sáng sớm ngày tiếp theo, Hạ Dung tràn đày phấn khởi đi dạo một vòng toàn bộ điền trang, chờ đến khi quay về viện Khuynh Dung thì trong lòng ngực y còn ôm theo một đứa nhỏ ba tuổi. Thẩm Tương Ngôn nghi hoặc nhìn đứa nhỏ trong lòng Hạ Dung, không biết là nhặt được ở đâu, người làm nơi này đều do Thẩm An phụ trách chọn mua, đều là ấn theo yêu cầu của hắn mà chọn, hai năm qua đối với năng lực của Thẩm An hắn rất yên tâm, nên việc nào đã giao cho y thì hắn cũng không có nhúng tay vào.
Hạ Dung hôn khuôn mặt của đứa nhỏ trong lồng ngực một cái, cười nói, "Đây là hài tử của nữ đầu bếp Lý Thẩm, nhũ danh là Nhạc Nhạc, Dung Nhi nhìn đáng yêu nên mới ôm đi chơi." Bây giờ trong lòng Hạ Dung chỉ tập trung vào trêu đùa với đứa nhỏ trong lòng, hai người một lớn một nhỏ không ngừng tiếng cười, nên Hạ Dung không phát hiện ra sắc mặt của Thẩm Tương Ngôn lúc y hôn đứa nhỏ khó coi như thế nào.
Thẩm Tương Ngôn không chịu được tiểu phu lang thân mật với người khác như vậy, cho dù đó có là một đứa nhỏ cũng không được, hắn bước lên vài bước nói, "Dung Nhi ôm lâu như vậy cũng mệt mỏi rồi, để vi phu ôm một lát cho."
Hạ Dung tưởng tướng công cũng yêu thích đứa nhỏ này giống mình, vì vậy rất yên tâm đưa Nhạc Nhạc trong lồng ngực giao cho Thẩm Tương Ngôn. Thẩm Tương Ngôn ôm lấy tiểu hài tử, đứa bé kia vừa rồi còn thật vui vẻ bây giờ đổi người ôm liền khóc lên oa oa, nhìn đứa nhỏ khóc nháo liên tục trong lồng ngực, mặt Thẩm Tương Ngôn nháy mắt càng đen hơn.
Hạ Dung "Hì hì" một tiếng cũng không nhịn được liền phì cười, thật sự là y có quá ít cơ hội nhìn thấy tướng công mình xấu mặt như vậy, cho nên vừa nhìn thấy sắc mặt tướng công tối sầm lại vì món nợ không mua Nhạc Nhạc thì y cảm thấy rất mới lạ.
Thẩm Tương Ngôn có chút lúng túng đưa đứa nhỏ cho tiểu phu lang, Hạ Dung nhận hài tử ôn nhu dỗ, lại gọi Hà Hân mang hộp điểm tâm của y đến, mấy đứa nhỏ đều thích những món ngọt như vậy, đúng như y đoán, đem một khối bánh bỏ vào trong tay Nhạc Nhạc, một lát liền không còn tiếng khóc nữa. Đứa nhỏ chẳng qua cũng chỉ đưa miếng bánh lên mép liếm liếm vài cái, lại nhìn ngược về phía Hạ Dung như không có chuyện gì cả.
Thẩm Tương Ngôn thấy Hạ Dung ôm đứa nhỏ chơi vui vẻ, trên mặt y chưa từng có vẻ vui sướng đơn thuần như vậy, Thẩm Tương Ngôn hơi mâu thuẫn nghĩ, Hạ Dung thật thích trẻ con nhỉ. Nếu hai người bọn họ có con, thì hẳn là Hạ Dung sẽ là một A Đa tốt cái hai người bọn họ đứa nhỏ, hiểu rõ tâm tình đứa nhỏ, dạy nó bước đi, nhìn nó từng bước lớn lên. Nhưng hắn còn muốn cùng tiểu phu lang trải qua thế giới hai nguời nhiều hơn, nghĩ đến việc sẽ có một đứa nhóc chia sẻ chú ý của Hạ Dung cùng với y, Thẩm Tương Ngôn liền nhíu mày, chuyện con cái cứ thuận theo tự nhiên đi.
Thẩm Tương Ngôn ngồi trên ghế nhìn Hạ Dung chơi cùng đứa nhỏ kia, mãi đến tận khi nhìn thấy trán Hạ Dung có chút mồ hôi, lúc này mới ra hiệu cho Hà Hân bế hài tử đo. Thấy Hạ Dung không chịu, Thẩm Tương Ngôn cầm chén trà trong tay đưa tới bên miệng Hạ Dung, dỗ nói, "Ngươi đem con của Lý Thẩm ôm đi lâu như vậy, mẫu thân của nó hẳn cũng rất lo lắng, nếu thích thì mai lại nói người bế đến chơi với ngươi, nghe lời nào."
Hạ Dung nghe thế cũng cảm thấy được, liền bảo Hà Hân bế đứa nhỏ về, còn bảo lấy cho đứa nhỏ túi trái cây, hộp điểm tâm kia cũng thưởng cho Nhạc Nhạc luôn.
Thẩm Tương Ngôn thấy y quan tâm đứa bé kia như vậy, trong lòng liền có chút chua, trên mặt lại cười trêu, "Thích đứa nhỏ như vậy, xem ra vi phu phải nỗ lực hơn mới được."
Hạ Dung nghe thế liền liếc mắt trừng Thẩm Tương Ngôn một cái, còn nói đến chuyện đó, đến giờ eo y vẫn còn đau đấy, tối hôm qua cũng không biết là ai lừa y nói là lần cuối cùng, cuối cùng đều là lừa người.
Thẩm Tương Ngôn ho nhẹ một tiếng, đàng hoàng trịnh trọng nói, "Lát nữa ta mang Dung Nhi đi xem xung quanh đây một lát vậy, cảnh sắc quanh đây cũng không tệ, chỉ cần không đi vào núi sâu thì sẽ không gặp phải mãnh thú."
Hạ Dung vừa nghe là muốn dẫn y ra ngoài, cũng không còn thấy thân thể không thoải mái nữa, vội vàng gật đầu đáp ứng, dáng vẻ giống hệt một đứa nhỏ ngoan ngoãn, làm gì còn khí thế trừng người khác lúc nãy, Thẩm Tương Ngôn buồn cười xoa đầu Hạ Dung, cũng không tiếp tục nói đùa ám muội nữa.

-----Hết chương 32-----
blogspot: http://cinclouds.blogspot.com/
wordpress: https://cloudsxuixeo.wordpress.com/
Wattpad:   https://www.wattpad.com/user/VHV240996

Chủ Nhật, 21 tháng 1, 2018

XVCĐSTPL Chương 31

Chương 31:
Xuân Phong lâu là địa phương nào à, hắn làm sao có thể giải thích cho phu lang cơ chứ, lẽ nào trực tiếp nói đó là nơi nam nhân tìm tới tầm hoa vấn liễu, là địa phương ăn chơi rượu chè à? Nhưng mà không nói cũng không được, Thẩm Tương Ngôn chưa bao giờ muốn bóp chết Lý Đông Thăng như lúc này, ngay hôm qua chính là cái tên này nhất định phải kéo mình đến đó ngồi cùng.
Thẩm Tương Ngôn ho nhẹ hai tiếng, chậm hoãn mới nói, "Xuân Phong lâu chính là chỗ để các nam nhân đến tầm hoan mua vui, ừm, chỉ là so với các thanh lâu khác thì Xuân Phong lâu tốt hơn nhiều, trong đó chủ yếu là những nguời bán nghệ chứ không bán thân." Thực ra thì cái gọi là bán nghệ chứ không bán thân cũng chỉ là ngươi có đủ tiền trả hay không thôi, nhưng cái này cũng không nói cho tiểu phu lang biết, Thẩm Tương Ngôn hơi chột dạ mà sờ sờ mũi.
Hạ Dung "Ồ" một tiếng, trông có vẻ mê mang, không biết là y có nghe hiểu hay không nữa.
Sợ tiểu phu lang nghĩ nhiều, Thẩm Tương Ngôn tiếp tục nói, "Lý huynh hôm qua mời cháu trai của Diệp huyện lệnh Diệp Trăn đi uống rượu, người kia rất thích nghe cô nương Như Nguyệt ở Xuân Phong lâu đàn hát. Ta vốn không muốn đi, cơ mà Lý huynh lấy lý do ta cũng là lão bản của Châu Nguyệt hiên nên lôi kéo ta đi cùng."
Hạ Dung gật gật đầu, tỏ ra đã hiểu, cũng không hỏi tiếp nữa, Thẩm Tương Ngôn nhất thời cũng không biết là tiểu phu lang không có hứng thú với việc này hay là đang giận hắn nên không nói chuyện. Trời cao làm chứng, hắn thực sự không có một chút hứng thú nào với ai ngoài tiểu phu lang. Tuy bảo việc làm ăn không thể tránh khỏi việc xã giao này được, nhưng mà hắn rất cố gắng tránh khỏi những nơi giống như thanh lâu này.
Hôm qua mời cháu trai của Diệp huyện lệnh đi uống rượu cũng gián tiếp đưa chút tiền cho Diệp huyện lệnh, giúp việc làm ăn của Châu Nguyệt hiên thuận lợi một chút, vừa lúc bọn hắn hỏi thăm được Diệp Trăn có ý với Như Nguyệt cô nương nên mới chọn Xuân Phong lâu làm nơi hẹn.
Sau khi hai nguời trở về nhà, Thẩm Tương Ngôn vẫn có chút sợ tiểu phu lang còn giận trong lòng, nên cả ngày đều cẩn thận quan sát y, tới tận lúc khuya cũng không có thấy Hạ Dung có gì lạ thì hắn mới yên lòng.
Sau khi Hạ Dung thấy tướng công đã ngủ say, lúc này mới mở mắt ra, thích ứng với bóng tối một lát mới nhẹ ngàng ngồi dậy, si ngốc nhìn tướng công đang ngủ. Trong lòng y biết rõ tướng công sẽ không làm gì có lỗi với mình, nhưng y vẫn hơi không thoải mái,òng hắn thanh Sở tướng công sẽ không làm cái gì có lỗi với chính mình sự, mà vẫn còn có chút không thoải mái, nói y đang ăn giấm thì đúng hơn. Cái người tên là Đào Chi kia mọi cử động đều mang theo một cỗ khí chất không nói nên lời, vừa nhìn liền biết là kiểu nguời mà các nam nhân đều thích, hơn nữa còn vượt trội hơn y không ít, một mỹ nhân như vậy, còn có ý với tướng công của mình, không biết là tướng công có động lòng hay không nữa.
Hạ Dung khẽ thở dài một tiếng, cuộn mình chui vào ngực tướng công, nghe tiếng tim đập mạnh mẽ của tướng công, lại đem mặt cà cà vào ngực tướng công, lúc này mới chịu ngủ thật.
————————————
Ngày kế lúc Hạ Dung còn đang trong giấc mộng, liền có cảm giác thân thể bay lên không, hình như là có người bế y lên. Trong lúc Hạ Dung đang ngơ ngơ ngác ngác muốn tỉnh dậy từ trong mộng, thì nghe được một âm thanh quen thuộc nói vào tai y, "Ngoan, ngủ tiếp đi." Nghe được thanh âm này, Hạ Dung mới an tâm tiếp tục ngủ thiếp đi.
Đợi đến khi y tỉnh táo lại, thì phát hiện mình đang ở trong xe ngựa, được tướng công ôm lấy, không biết là xe ngựa này làm thế nào mà cả một đường cũng không khiến y tỉnh giấc. Dụi dụi mắt, nhìn xuống quần áo chỉnh tề trên người, còn có cả chăn gấm, Hạ Dung cười cười, chắc hẳn là tướng công mặc quần áo cho y đi.
"Tỉnh rồi à? Có muốn ngủ thêm một tí hay không?" Thẩm Tương Ngôn thấy Hạ Dung tỉnh rồi, liền xoay cả người cùng chăn lại hướng mình, nhân cơ hội chình tư thế của mình một chút, cả đoạn đường này hắn không dám động đậy một chút nào, chỉ sợ Dung Nhi ngủ không yên, lúc này liền cảm thấy thân thể có chút cứng ngắt.
Hạ Dung lắc lắc đầu, cà cà vào hõm vai của tướng công, vừa tỉnh ngủ đầu óc vẫn có chút không rõ ràng, chờ đến khi hiểu được tình hình mới hỏi, "Tướng công, chúng ta đang đi đâu vậy?"
Thẩm Tương Ngôn lên mắt người trong ngực một cái, cũng không rả lời, chỉ giả vờ thần bí cười nói, "Chờ đến đó rồi biết."
Hạ Dung bĩu môi, không nói thì thôi, chờ đến đó y còn không biết là đâu sao. Có thể là do người tỉnh rồi nên thân thể cũng tỉnh theo, bụng Hạ Dung đột nhiên phát ra một tiếng ùng ục ùng ục vang dội, Hạ Dung sửng sốt một chút, sau đó mới phản ứng được, liền lúng túng quay đầu đi không dám nhìn vào mắt tướng công, nhưng đáng tiếc là đôi tai đỏ ửng kia đã bán đứng nội tâm xấu hổ lúng túng của y mất rồi.
Thẩm Tương Ngôn cười khẽ một tiếng, đặt phu lang xuống bên cạnh, nghiêng người lấy từ trong ngăn kéo của xe ngựa một hộp cơm đã chuẩn bị trước, nhìn thấy hộp cơm, đôi mắt Hạ Dung liền sáng rực lên. Mở hộp cơm ra, bên trong có tất cả ba tầng, tầng cao nhất tràn đầy những cái sủi cảo phỉ thúy trong suốt óng ánh, tầng giữa là bánh khoai tím ngọt có hình hoa hồng, còn tầng dưới cùng là một bát canh trứng gà sữa bò vẫn còn nóng.
Thẩm Tương Ngôn đưa cho Hạ Dung một cái thìa, chọt trán Hạ Dung cười cười nói, "Biết ngay mèo con ngươi tỉnh dậy liền đói bụng mà, thừa dịp chưa nguội, ăn chút lót dạ đi."
Hạ Dung nhận lấy thìa canh rồi cầm lấy chén canh trứng gà sữa bò kia múc một múc bỏ vào miệng, canh trứng sữa màu vàng non mềm, mùi vị cực ngon, Hạ Dung thỏa mãn nheo mắt lại. Thẩm Tương Ngôn buồn cười nhìn y vì một hớp canh mà lộ ra dáng vẻ đó, hắn liền cầm lấy đũa gắp một cái sủi cả phỉ thúy đút cho Hạ Dung, nhìn hai gò má phình phình khi ăn của Hạ Dung hắn chỉ cảm thấy phu lang nhà mình thật sự đáng yêu không chịu được.
Thấy tướng công đến cho mình ăn, Hạ Dung có chút ngượng ngùng, đẩy đĩa sủi cảo phỉ thúy một cái nói, "Tướng công cũng nếm thử đi, mùi vị rất ngon."
Thẩm Tương Ngôn nghe vậy cười cười, cố ý hiểu nhầm ý của y, ngậm lấy đôi môi vểnh lên của Hạ Dung rồi nói, "Ừm, mùi vị đúng là không tệ."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Dung đỏ bừng bừng, từ sau ngày hôm đó, phu quân nhà y giống hệt như đã biến thành một người khác, không có chuyện gì liền thích đùa giỡn y, đâu còn ôn nhu giữ lễ như trước kia nữa.
Ngồi ở trong xe ngựa cảm thấy tốc độ không có nhanh lắm, nhưng mà xe ngựa rất nhanh đã ra khỏi trấn Phù Dung, chờ đến lúc tới nơi thì đã đến buổi trưa. Hạ Dung được Thẩm Tương Ngôn ôm ra từ trong xe thì ngạc nhiên phát hiện, trước mắt là một điền trang ở trên núi, nhìn dáng dấp thì giống như mới được xây xong.
Thẩm Tương Ngôn cũng không có ý thả Hạ Dung xuống để y tự đi, hắn khẽ cười nói, "Ngọn núi này chính là ngọn núi vi phu mua lại trước kia, chỗ này cũng là cho người xây lại sâu khi mua, giờ mới xây xong nên vi phu đưa ngươi đến ở." Nói xong liền ôm y đi thẳng vào sân, trong sân đã có vài người được mua về từ trước phụ trách việc quét tước thường ngày trong nhà, lại thêm vài người từ Thẩm trạch tới, cho nên nhân thủ rất đầy đủ, cho dù hai vị chủ nhân mới đến ở lần đầu cũng không có vẻ hoảng loạn cho lắm.
Thẩm Tương Ngôn ôm Hạ Dung một đường đi qua hai cổng vòm thùy hoa, bốn phía là hành lang xanh biếc, trong sân rũ bóng liễu xanh, được tô điểm với hòn non bộ, rất là tinh tế. Hai người một đường đi thẳng đến chính viện, từ hướng Thẩm Tương Ngôn chỉ, Hạ Dung ngẩng đầu nhìn lên ba chữ to "Viện Khuynh Dung" viết trên tấm bảng. Hạ Dung chỉ liếc mắt nhìn một cái liền đem đầu vùi vào trong lồng ngực tướng công, không biết tại sao tướng công có thể đặt tên viện thẳng thừng như vậy, thực không biết xấu hổ.
Thẩm Tương Ngôn nhìn thấy sắc mặc này của tiểu phu lang, liền cúi đầu hôn một cái lên tai Hạ Dung, nhẹ giọng nói, "Cái này có gì mà không được, tấm bảng này là đại diện cho tình cảm của vi phu với Dung Nhi mà."
Hạ Dung nghe thế càng đỏ mặt hơn, tay đập vào vai tướng công ra hiệu cho hắn đừng nói nữa. Thẩm Tương Ngôn vốn chỉ muốn chọc y một chút thôi nên cũng không làm khó y nữa, hắn mang người đặt xuống ghế gập bằng gỗ lim ở trong phòng xong thì đứng dậy cười nói, "Chúng ta sẽ ở đây vài ngày, điền trang này có thể dạo từ từ, hơn nữa điền trang này ban đầu được xây ở đây là do chỗ này là nơi hiếm thấy, chờ lát nữa có thời gian ta dẫn ngươi đi xem." Hạ Dung dở khóc dở cười, đều đã đến nơi rồi còn muốn giữ bí mật với y.
"Đã đến điền trang rồi thì bữa trưa cũng tươi mới hơn, ta đã bảo nhà bếp chuẩn bị rồi, bảo đảm cho mèo nhỏ tham ăn ngươi thỏa mãn." Thấy Hạ Dung tò mò nhìn, Thẩm Tương Ngôn xoa xoa đầu của y, lại bảo Hà Miêu đi lấy một cái áo khoác đến, chuẩn bị mặc cho Hạ Dung, trong núi có chút lạnh, không nên để y bị cảm.
Chờ tiểu nha đầu đi vào báo nói nhà bếp đã chuẩn bị bữa trữa xong rồi, Thẩm Tương Ngôn mới dẫn Hạ Dung ra ngoài sân, ở đó đã chuẩn bị sẵn bếp lửa nướng thịt, Hạ Dung giờ mới biết được bữa trưa hôm nay là món gì, cũng không để ý đến tướng công che che dấu dấu một đường, mặt mày hớn hở muốn tự mình làm.
Thẩm Tương Ngôn bật cười đi theo, đây là hắn cho chuẩn bị từ trước, cố ý chuẩn bị một con dê còn sống, hôm qua mới làm thịt, lại để nhà bếp ướp đồ gia vị từ tối hôm qua, chỉ chờ đến hôm nay bọn họ tự mình đến nướng là được.
Hạ Dung nhận một xâu thịt dê tướng công đã nướng kỹ, cắn một miếng, chỉ cảm thấy hương vị tê cay tươi mới, ngoài dòn trong mềm, "Ăn thật ngon, tướng công mau nếm thử đi."
Thẩm Tương Ngôn lật thịt qua lại, cười nói, "Ăn từ từ thôi, nhiều như vậy, không có ai giành với ngươi đâu."
Chờ đến khi cả hai người đều ăn xong, Hạ Dung cũng đã no căng bụng, ngồi ở trên ghế hừ hừ, Thẩm Tương Ngôn một bên xoa bụng cho y một bên nhân tiện ăn đậu hũ phu lang nhà mình, nghĩ đến phúc lợi buổi tối, tâm tình hắn liền cực kỳ tốt.
Hóa ra lúc xây dựng điền trang này thì Thẩm Tương Ngôn cũng cho vây một vòng ôn tuyền ở phía sân sau, ôn tuyền này không lớn lắm nhưng cũng đủ cho mấy người cùng ngâm mình. Lúc trước khi muốn mua lại ngọn núi này thì hắn còn có chút do dự, nhưng đến lúc phát hiện trong núi còn có ôn tuyền thì hắn quyết định mua ngay lập tức, ban đầu hắn chỉ nghĩ ôn tuyền có lợi cho sức khỏe của Hạ Dung, nhưng giờ nghĩ lại, nói không chừng nhờ vào nó mà hắn có thể hưởng không ít lợi, nghĩ đến đó liền cảm thấy chính mình quả thật biết đoán trước.
-----Hết chương 31-----
Wordpress: https://cloudsxuixeo.wordpress.com/
Wattpat: https://www.wattpad.com/user/VHV240996

Chủ Nhật, 14 tháng 1, 2018

XVCĐSTPL Chương 30

Chương 30:
Buổi tối hôm đó ở Hạ trạch không yên bình chút nào, Hạ Quý không thể tin nhìn phụ thân, không thể tin được lời do phụ thân nói ra. "Phụ thân, người nói cái gì? Người muốn đem con gả cho ai cơ?" Hạ Quý trừng mắt, đến bây giờ vẫn tưởng là mình đang nghe nhầm.
"Trương Vũ Ninh của Trương gia, thằng bé đó ta đã thấy, cũng coi như là xứng với con, hơn nữa hai vợ chồng già Trương gia cũng không có con cái gì, đã xem Trương tiểu tử đó thành con ruột mà nuôi." Hạ phụ thực ra cũng không thấy Trương Ninh Vũ kia có gì không tốt, trong nhà có tiền, còn chịu lấy ra một vạn lượng làm sính lễ hỏi cưới đứa con gái tính khí kém cỏi của ông. Còn chuyện hắn còn chưa có chính thê đã có mấy phòng thiếp thất thì có là gì, nam nhân háo sắc là bình thường, con gái mình gả đến cũng là chính thê, có phải là loại tiểu thiếp tiểu thị làm đồ chơi cho người ta tùy tiện đâu.
"Con không lấy chồng, ai mà muốn gả cho cái đồ nhà quê ở nông thôn kia cơ chứ, con không lấy." Hạ Quý đã nghe rõ ràng là ai, nhưng vẫn không thể tin phụ thân vẫn luôn yêu thương mình lại có thể gả mình cho loại người như thế.
"Tiền sính lễ ta đã nhận một nửa, làm gì có chuyện ngươi nối không lấy chồng thì sẽ không gả, ngươi không nhìn xem người ở trấn trên đã nói ngươi như thế nào, danh tiếng đã đến mức đó, Trương gia chịu cưới ngươi đã coi như tốt lắm rồi." Hạ phụ thấy con gái còn muốn ồn ào, liền tức giận, gần đây nhà bọn họ bị người ta chỉ chỉ chỏ chỏ còn chưa đủ hay sao. Đều là bởi vì đứa con gái này không biết thân phận, hơn nữa chuyện cưới hỏi này của Hạ Quý mà thành, thì thiếu sót của cửa hàng hắn cũng có thể bù đắp, một công hai chuyện như thế có gì mà không tốt cơ chứ.
Lúc Hạ phu nhân đi vào thì thấy hai cha con đang làm ầm lên, vội vàng tiến đến khuyên nhủ hai bên, "Lão gia, Quý Quý vẫn còn là con nít, cái gì cũng không hiểu, lão gia đừng nóng giận nữa, đừng tính toán với con bé. Còn Quý Quý con cũng thật là làm sao có thể nói chuyện như thế với phụ thân hả, nhanh xin lỗi phụ thân đi." Nói xong thì liếc mắt ra hiệu cho con gái.
Trong lòng Hạ Quý không thoải mái, nhưng nhìn thấy ánh mắt mẫu thân hướng về mình, thì vẫn cúi người, nín thở nói, "Là do con gái không ngoan, xin phụ thân đừng giận." Nàng không muốn gả cho cái gã họ Trương kia tý nào, huống chi lần trước ở trên đường nhìn thấy, thiếu chút nữa là đã cào mặt của gã, bây giờ phải cưới gã chắc chắn là không thể tốt được.
"Nàng nhìn con bé xem, lớn như vậy còn không biết điều, đều là do nàng nuông chiều cả. Ta làm vậy không phải vì con bé sao, vậy mà nó còn tức giận với ta." Hạ phụ thấy Hạ Quý xin lỗi, cũng dần nguôi giận, nhưng vẫn không nhịn được trách cứ Hạ phu nhân.
Hạ phu nhân nhẫn nhịn khuyên vài câu, rồi mới cẩn thận hỏi, "Lão gia, chuyện cưới hỏi kia của Quý Quý thật sự không còn cách nào khác sao?"
"Cách khác cái gì? Ta thấy Trương gia kia rất được, tiền sính lễ ta cũng đã nhận một nửa, được rồi được rồi, chuyện này cứ quyết định như vậy đi, đàn bà phụ nữ thì biết cái gì cơ chứ." Hạ phụ thấy Hạ phu nhân nói đến việc này, liền nói vài câu cho qua chuyện rồi vội đi tìm tiểu thiếp của hắn.
Trong phòng chỉ còn lại hai người Hạ Quý cùng Hạ phu nhân, Hạ Quý vừa nghĩ tới việc phải gả cho cái tên kia liền tức giận hất tất cả mọi thứ trên bàn đi, trong phòng toàn là âm thanh đổ vỡ của gốm sứ.
"Bà cô nhỏ của tôi ơi, đừng làm rộn lên nữa mà, phụ thân ngươi quay lại mà nghe thấy thì lại tức giận nữa. Bây giờ phải nghĩ cách mới đúng chứ." Hạ phu nhân tiểu tổ tông cái gì cũng không hiểu này làm cho tức cả ngực.
"Còn nghĩ được cách gì nữa cơ chứ, con thấy phụ thân đã quyết tâm gã con cho cái tên đó rồi. Nương, cái tên nhà quê kia muốn cưới con chắc chắn là có ý xấu, không được, con phải đi tìm gã hỏi cho rõ ràng." Nói rồi nhấc váy muốn chạy ra ngoài, Hạ phu nhân nhức đầu không chịu nổi, vỗ mạnh bàn một cái cho hả giận rồi nói,, "Ngươi còn ngại danh tiếng của mình chưa đủ thối hả? Yên lặng một chút cho ta, chuyện gì cũng đừng có nghĩ đến. Người đâu, đem tiểu thư mời về phòng, đừng để cho nàng chạy loạn."
————————————
Thẩm gia tự nhiên không biết đến chuyện phát sinh ở Hạ trạch một đêm này, ngày tiếp theo, Thẩm Tương Ngôn bị Hạ Dung gọi dậy rất sớm, chờ hai người chuẩn bị xong xuôi, dùng qua điểm tâm cũng vừa mới tới giờ Thìn (7~ 9 giờ sáng). Thẩm Tương Ngôn buồn cười nhìn Hạ Dung đang ngồi bên cạnh, chuyện đến Thính Ly quán nghe hát hý khúc địa phương làm gì cũng phải đến giờ Tỵ (10~ 11 giờ) mới mở màn, tiểu phu lang có vội vã gọi mình dậy sớm như thế nào thì cũng chưa đi được, bây giờ lại một mình ngồi đó biệt nữu (không được tự nhiên).
Thẩm Tương Ngôn nhìn Hạ Dung đang khó chịu một lát liền xoa xoa đầu Hạ Dung cười nói, "Đi thôi, nhìn ngươi ngồi mà cũng không yên, dẫn ngươi đi dạo bên ngoài trước đã."
Hạ Dung thấy tướng công không trách mình, liền cười hì hì cùng Thẩm Tương Ngôn đi ra ngoài, hai người một đường vừa đi vừa nghỉ, đến nghe Thính Ly quán vừa vặn là giờ Tỵ. Hai người theo thường lệ chọn nhã gian ở trên lầu, gọi điểm tâm cùng nước trà, ngồi xem hý.
Vở diễn hôm nay kể về một song nhi tướng mạo xinh đẹp giúp thanh mai trúc mã cũng là người yêu(tình lang)của mình vào kinh đi thi, kết quả tình lang này không phụ mong đợi đạt được tam nguyên, hoàng đế thấy thư sinh này ngọc thụ lâm phong nên muốn gả công chúa cho hắn, quan trạng nguyên không quên được thanh mai trúc mã ở quê hương nên không đồng ý. Cuối cùng khiến cho hoàng đế cảm động, đồng ý cho quan trạng nguyên cưới cả hai người về làm chính thê.
Thẩm Tương Ngôn có hơi không chấp nhận được nội dung vở kịch này, quan trạng nguyên này nếu đã không quên được thanh mai trúc mã của mình thì chỉ nên cần một mình y thôi chú, đã khách chỉ mà lúc hoàng đế đồng ý cho hắn cưới cả hai người thì hắn lại tràn đầy vui mừng nhận cả hai nguời vợ, thật đúng là câu chuyện diễm phúc không cạn.
Thẩm Tương Ngôn quay đầu nhìn mọi người chung quanh đều một mặt coi đây là vở kịch hay, diễn không tệ. Hắn chỉ có thể nói đây là văn hóa sai biệt bồi dưỡng nên tam quan bất đồng. Quay đầu lại nhìn tiểu phu lang mình một chút thì thấy y đang cau mày, mím môi, biểu tình khá với những người khác. Thẩm Tương Ngôn nâng chung trà lên hiểu ý cười cười, tiểu phu lang nhà hắn ở bên ví dụ như hắn, làm sao có thể đối với loại chuyện như thế này được người khác khen hay mà cảm động theo được.
Vuốt ve lưng Hạ Dung, khẽ cười nói, "Làm sao vậy, bây giờ mới phát hiện phu quân ngươi tốt thế nào sao?"
Hạ Dung quay đầu lại trừng mắt nhìn phu quân mình một cái, y mà vì cái này sao, y là vì ánh mắt của con hát diễn song nhi thanh mai trúc mã phía dưới kia, lúc nãy đang xem kịch y đã phát hiện, lúc con hát kia lên đài diễn đều hướng ánh mắt về phía bọn họ, nhìn hướng ánh mắt hình như là nhìn đến phu quân nhà y.
Hạ Dung cắn môi một cái, cũng có thể là do mình cả nghĩ quá rồi. Ngay lúc hai người họ xem diễn xong đứng lên chuẩn bị đi thì thấy một tiểu nha đầu đến ngăn cản, "Vị công tử này, chủ tử nhà ta mời ngài ngồi lại một lát, chủ tử muốn cảm ơn ngài vì chuyện ngày hôm qua."
Thẩm Tương Ngôn bị tiểu nha đầu này ngăn cản làm cho không thích, hắn nhíu nhíu mày hỏi, "Chủ tử nhà ngươi tên là gì?"
"Chủ tử nhà ta là Đào Chi, là song nhi lúc nãy mới diễn ở trên kia." Lúc tiểu nha đầu kia nói tới chủ tử mình thì giữa hai lông mày của nàng tràn đầy tự đắc, giống hệt như ai cũng phải biến chủ tử của nàng là người nào vậy.
Thẩm Tương Ngôn cũng không biết Đào Chi này là ai, hắn cũng không muốn biết, nên lôi kéo Hạ Dung muốn đi ra ngoài. Nhưng còn chưa có ra khỏi của lớn Thính Ly quán, đã bị một song nhi dung mạo kiều diễm cản đường, "Thẩm công tử sao không chờ ta, ta chỉ muốn gặp mặt cảm ơn công tử hôm qua ra tay giúp đỡ mà thôi."
Thẩm Tương Ngôn nhìn người ở trước mặt một chút, có chút quen mặt, nhưng hắn vẫn không nhớ ra được đây là ai. Mà Hạ Dung bị tướng công lôi kéo lại nhận ra mùi hương của người được gọi là Đào Chi này chính là mùi tướng công nhiễm phải tối hôm qua, đáy lòng Hạ Dung liền không yên, không tự chỉ mà nắm chặt tay tướng công hơn, Thẩm Tương Ngôn thấy thế liền nhẹ nhàng vỗ vỗ tay Hạ Dung để an ủi.
Đào Chi thấy Thẩm công tử không chỉ không nhớ ra mình là ai, còn ở ngay trước mặt mình thân mật cùng phu lang, tâm trạng khó tránh khỏi thất vọng đôi chút, cúi người nói, "Hôm qua tại Xuân Phong lâu nhờ có Thẩm công tử nói giúp, bằng không Đào Chi chắc chắn bị công tử nhà họ Trương bắt về nhà làm thiếp."
Hôm qua Đào Chi này bị ông bầu gánh hát mang đi Xuân Phong lâu tiếp khách, ông ta nói là có nhóm công tử ra giá cao mời y qua hát một khúc, những kẻ diễn trò như bọn y cũng không có cách nào từ chối. Sau khi hát xong, cái tên họ Trương trong đám công tử kia nhất định muốn mua y về nhà, gã công tử kia mặt đầy dâm dật, đôi tay còn không thành thật sờ tới sờ lui trên người y. Đào Chi tất nhiên là không chịu, may là vị công tử trước mắt này đi ngang qua nói vài câu cùng với gã Trương công tử, Đào Chi mới có thể thoát khỏi việc này.
Thẩm Tương Ngôn rốt cục cũng nhớ ra người này là ai, nhưng việc hắn làm hôm qua cản bản không phải là vì cứu y. Mà chỉ là vừa vặn nhìn thấy Trương Ninh Vũ đùa giỡn con hát này, lại thấy dung mạo của con hát này có mấy phần giống với Hạ Dung, lúc này mới tiến lên cố ý nâng cằm con hát này lên, dựa vào chuyện này ở trước mặt nhiều người nói khích vài câu. Nói Trương Ninh Vũ này chính là không cưới được người, nên mới phải tìm mặt hàng như thế này để thay thế. Trương Ninh Vũ kia nghe thế liền không phục, tuyên bố nhất định phải cưới Hạ Quý làm vợ cho được, ai mà biết chuyện đó thế mà lại được con hát này nhớ kỹ như vậy.
Thẩm Tương Ngôn thấy người gọi là Đào Chi này nói cám ơn xong vẫn còn đứng đó không đi, liền lạnh lùng nói, "Nếu cảm ơn xong rồi thì đi đi."
Đào Chi làm gì nghĩ đến y thể hiện đây đủ tư thái như vậy rồi mà Thẩm Tương Ngôn vẫn thờ ơ không động lòng, kỳ thực tối hôm qua lúc y trở về liền nhận ra mình nhớ mãi không quên vị công tử này, hôm nay lúc y lên đài hát hí khúc lại thấy được vị công tử này, còn tưởng rằng đây là duyên phận, lúc này mới tìm lý do đến nói chuyện một hai câu, hơn nữa tối hôm qua quả thật cũng là nhờ hắn cứu mình. Lập tức thấy Thẩm công tử nói như vậy, Đào Chi cho dù có muốn nói thêm cái gì nữa cũng không được, chỉ đành cúi nhẹ, nghiêng người nhường đường đi.
Thẩm Tương Ngôn mang theo tiểu phu lang đi vài bước, lại sợ tiểu phu lang nhà mình hiểu lầm chuyện gì, lúc này mới đem việc hôm qua kể lại, cuối cùng hắn cũng không quên kêu oan, "Dung Nhi tin tưởng ta, ta và cái người Đào Chi kia một chút quan hệ cũng không có."
Hạ Dung ngẩng đầu cười cười với tướng công đang vội vàng giải thích, đôi mắt lấp lánh, "Ừm, ta tin tưởng tướng công." Là y hữu tâm, nếu như tướng công có ý định gì đó với Đào Chi kia thì sao lại lạnh nhạt như vậy.
Thẩm Tương Ngôn nghe thế trong lòng liền ấm áp, chỉ cần Hạ Dung tin hắn là tốt rồi, nhưng còn không đợi hắn nói sang chuyện khác, liền nghe Hạ Dung hỏi, "Tướng công, Xuân Phong lâu kia là làm việc gì vậy?"

-----Hết chương 30-----

Chủ Nhật, 7 tháng 1, 2018

XVCĐSTPL Chương 29

Chương 29:
Nhìn Hạ Dung như vậy, tâm tình của Thẩm Tương Ngôn cũng run rẩy theo, nhắm mắt lại đè xuống cơn nóng trong  người, dụ dỗ hỏi, "Dung Nhi hôm nay là muốn chuốc say tướng công sao?"
Tưu lượng của Hạ Dung làm sao qua được ba ly được, hơn nữa y còn cố ý chuốc rượu tướng công, lúc này y đã có chút chóng mặt, "Chuốc say, ưm? Muốn tướng công uống say, đúng vậy!"
"Sao lại muốn tướng công uống say? Uống say rồi thế nào? Hửm?" Thẩm Tương Ngôn hôn má Hạ Dung một cái, nhỏ giọng tiếp tục đầu độc.
"Cục cưng, uống say rồi mới có được cục cưng?" Hạ Dung một mặt đầy ý việc này mà ngươi cũng không biết sao nhìn Thẩm Tương Ngôn.
Thẩm Tương Ngôn nhíu mày, hắn thế mà lại bị phu lang đang say khinh bỉ, hắn sao biết được uống rượu say với việc có cục cưng có liên quan gì với nhau cơ chứ.
Hạ Dung thấy tướng công vẫn không hiểu y đang nói gì, liền hơi nóng nảy, vòng lấy cổ tướng công kéo xuống gặm miệng tướng công. Là gặm thật đấy, Thẩm Tương Ngôn cảm thấy được miệng mình hơi đau. Lần này hắn mà không hiểu mới là lạ, vỗ nhẹ lên mông phu lang, tên tiểu tử này lại dám lập mưu bò lên giường mình cơ đấy, được rồi, bọn họ vẫn luôn ngủ cùng nhau nên không dùng tới từ bò lên giường mình được.
Hạ Dung uống say liền không như bình thường mà cứ quấn lấy người, ngày thường chỉ cần hắn ôm một cái sẽ thẹn thùng ngay, lần này muốn thả ra cũng không thả được. Thẩm Tương Ngôn dở khóc dở cười nhìn cái tên giống hẹt bạch tuộc đang quấn lấy trên người hắn, bất đắc dĩ cứ như vậy mà ôm y về phòng.
Sai nhóm tiểu nha đầu chuẩn bị nước nóng để tắm xong, Thẩm Tương Ngôn chuẩn bị tự mình tắm cho Hạ Dung. Hơi nước ấm áp tỏa hơi từng chút trên mặt nước, mơ mơ hồ hồ khiến người không thấy rõ, cây trâm trên đầu Hạ Dung đã sớm bị Thẩm Tương Ngôn lấy xuống, mái tóc đen xõa tung. Thân thể tinh tế, còn có hai chân thon dài rất nhanh ngập vào bên trong nước, nhìn Hạ Dung như vậy, trong lòng Thẩm Tương Ngôn rục rịch không ngừng.
Chỉ là việc tắm cũng không hề yên tĩnh chút nào, Hạ Dung xuống nước liền bắt đầu lăn qua lăn lại, không coi chừng một chút liền muốn chìm xuống đáy, làm Thẩm Tương Ngôn sợ hết hồn. Nếu là lặn xuống lúc tỉnh táo, hắn còn lo lắng, huống chi là bây giờ y đang say.
Thẩm Tương Ngôn không còn cách nào khác, đành phải dùng tốc độ nhanh nhất tắm cho y xong rồi ôm người đi ra ngoài lau khô, lúc muốn mặc đồ cho y, Hạ Dung liền không vui, làm thế nào cũng không chịu mặc quần áo vào, ôm hắn không chịu buông tay, trong miệng cứ liên tục lầm bầm cục cưng đến cục cưng đi. Thẩm Tương Ngôn làm sao mà nhịn được, nhìn thấy phu lang trên người không mặc cái gì liên tục cọ người mình liên tục, cọ mãi hắn cũng không chịu được nữa
Cuối cùng hắn nhắm mắt lại hỏi một câu, "Dung Nhi, thật muốn cục cưng hả?"
"Đúng! Muốn có cục cưng." Hạ Dung làm gì biết được hắn đang nói cái gì, chỉ nhớ rõ mình muốn có cục cưng giống Cố đại ca thôi.
Nghe đến câu trả lời, Thẩm Tương Ngôn liền ôm lấy Hạ Dung lên giường. Da thịt vừa mới ngâm trong nước nóng còn mang theo màu hồng nhàn nhạt, sợ Hạ Dung đau, bước khởi động hắn làm rất đầy đủ. Mặt trăng ngoài cửa sổ tròn dần, đèn trong phòng âm thầm mơ màng cháy, sau trướng phù dung là hình bóng hai người giao hòa vào nhau, một cái tay thon dài vô lực vươn ra ngoài trướng, nhìn kỹ trên một đoạn cổ tay kia đầy mồ hôi hột.
Nhưng mà cánh tay đó nhanh chóng bị người sau màn kéo trở về, Thẩm Tương Ngôn đem người dưới thân trở mình, âm thanh tinh tế lung tung không thành câu truyền ra từ sau màn, thỉnh thoảng còn kèm theo tiếng khóc yếu ớt của Hạ Dung. Chờ đến lúc Hạ Dung ngủ thiếp đi thì chân trời đã nổi lên một tia sắc trắng, cảm giác cuối cùng của Hạ Dung còn lại là rất nóng, rất mệt mỏi.
————————————
Hạ Dung vừa ngủ liền ngủ thẳng tới buổi trưa mới tỉnh lại hoàn toàn, thân thể hơi động một chút liền cảm thấy toàn thân giống như không còn là của mình nữa, nhíu nhíu mày, đoạn thời gian ngắn tối hôm qua từng chút từng chút hiện lên trong đầu, vén lên áo gấm màu trắng nhìn một chút, thân thể của mình dưới chăn lấm ta lấm tấm che kín từng cái từng cái dấu vết ám muội.
Hạ Dung kéo chăn đem mặt của mình che lại, tối hôm qua đầu óc thực sự mơ hồ, mắc cỡ chết người.
Nhìn cái người tối hôm qua còn không biết xấu hổ ngượng ngùng, quấn lấy hắn không chịu buông, bây giờ ngược lại đã biết mắc cỡ, Thẩm Tương Ngôn khẽ cười một tiếng, "Sao bây giờ lại biết e lệ thế, không biết là ai tối hôm qua nhiệt tình như vậy nhỉ? Còn muốn chuốc say tướng công? Hửm?" Ôm Hạ Dung đến gần mình rồi đưa tay xuống hông Hạ Dung nắn bóp cho y, tối hôm qua tuy là Hạ Dung muốn một lần, nhưng hắn vẫn không nhịn được muốn nhiều hơn hai lần, bây giờ không khó chịu mới là lạ.
Hạ Dung được xoa bóp rất thoải mái, nhưng vẫn cảm thấy không có mặt mũi nhìn người, lầm bầm nói, "Tướng công đừng nói nữa." Âm thanh xuyên qua chăn nhỏ, ai biết mình uống say sẽ như vậy chứ, y cũng không muốn có được hay không.
"Lá gan ngươi thật đúng là càng lúc càng lớn, ngay cả tướng công cũng dám tính kế?" Ngoài miệng mặc dù nói như vậy, nhưng sao nghe chỉ thấy đầy sủng nịnh.
Hạ Dung cũng không sợ hắn, cười hì hì nói, "Ai bảo tướng công đem Dung Nhi sủng đến hư."
Thẩm Tương Ngôn nghe xong đáy lòng cười cười, ôn nhu nói, "Biết tướng công sủng Dung Nhi là được rồi." Nói xong hôn nhẹ xuống mi tâm Hạ Dung một cái, ngày kết hôn ấy khi hạ khăn voan xuống lần đầu gặp gỡ đã là động tâm, ở chung lâu như vậy cũng dần động tình từ lâu. Cho nên mới muốn sủng ngươi, muốn đem ngươi làm hư, muốn đem ngươi sủng đến tùy hứng, không phải như vậy Hạ Dung mới có thể vĩnh viễn không thể rời bỏ hắn sao.
——————————————
Tuy rằng đã mở ra điều mới mẻ, nhưng Thẩm Tương Ngôn vì thân thể Hạ Dung nên vẫn kiên trì cách mấy ngày mới hành phòng một lần, chỉ là mỗi lần sẽ nhiều hơn một chút, khiến Hạ Dung khổ không thể tả, thà mỗi ngày làm một lần, còn tốt hơn nhiều so với cách giết người này.
Sau Trung Thu thì Châu Nguyệt hiên cũng được khai trương thuận lợi, bởi đồ trang sức có hình dáng mới mẻ độc đáo, liền nhanh chóng hấp dẫn rất nhiều khách hàng. Có thể là vì cả hai chỗ làm ăn đều cần được quan tâm, nên Thẩm Tương Ngôn bắt đầu bận túi bụi, thỉnh thoảng còn phải đi xã giao, giờ về nhà cũng trễ hơn trước kia nhiều. Hạ Dung cũng không nghĩ nhiều, chỉ đau lòng phu quân cực khổ mấy ngày gần đây, nhân lúc trong nhà không có việc gì để làm liền cùng Dung thị học nấu canh, mỗi ngày đều tự mình nấu các loại canh khác nhau cho tướng công uống, giúp tướng công bồi bổ thân thể.
Ngày hôm đó lúc Thẩm Tương Ngôn về nhà có uống chút rượu, chắc là sợ Hạ Dung nghe mùi thì khó chịu nên cũng không ôm ấp ngay mà trực tiếp đi tắm. Lúc Hạ Dung giúp đỡ hắn thay quần áo, ngửi được trên người tướng công mình ngoài mùi rượu ra còn có một mùi vị khác, Hạ Dung cảm thấy kỳ quái liền ngửi một cái, vì tướng công chế hương mà mỗi lần ra khỏi phòng điều chế thì đều mang một mùi vị khác nhau ra ngoài, thế nhưng hôm nay tướng công không giống như đã ghé qua phòng điều chế mà.
Trong lòng Hạ Dung tuy có chút nghi hoặc, nhưng cũng không để ở trong lòng quá lâu, rất nhanh liền quên mất việc này, quay đầu đi gọi người bưng bữa khuya đến. Tướng công mỗi lần đi uống rượu thế này chắc chắn là ăn không no, chuẩn bị bây giờ thì lát tướng công tắm rửa xong thì có thể ăn ngay.
Lúc Thẩm Tương Ngôn đi ra thì thấy đồ ăn đã được chuẩn bị sẵn sàng, hắn cảm thấy trong lòng ấm áp, hôn hai má phu lang một cái, biết Hạ Dung không đói bụng, nhưng vẫn lôi kéo y ngồi xuống ăn cùng. Hạ Dung nhìn tướng công ăn ngon lành, cũng cầm lấy đũa thỉnh thoảng gắp đồ ăn cho hắn.
Dùng bữa khuya xong, Thẩm Tương Ngôn cầm tay nhỏ của phu lang, nhàn nhạt nói, "Phải rồi, nghe nói Trương gia cùng Hạ gia hôm nay đã đính hôn, không bao lâu nữa Hạ Quý sẽ được gả đi."
Hạ Dung có chút giật mình, không thể tin hỏi lại, "Hạ Quý cũng đồng ý cuộc hôn nhân này sao?"
Thẩm Tương Ngôn vỗ vỗ đầu Hạ Dung, "Lệnh của cha mẹ, có lời mai mối như vậy, có lấy chồng hay không làm sao có thể để một người phụ nữ quyết định được."
Tuy đây là nói thật, nhưng Hạ Dung cũng không quá tin tưởng, với tính tình vị tỷ tỷ của y, làm sao có khả năng đồng ý được.
"Nàng ta gả đi không tốt sao? Có thể gả đi ra ngoài như vậy mới tốt." Thẩm Tương Ngôn cười cười, không tiếp tục đề tài này nữa, này vốn là lời để lừa gạt Hạ Dung dù có nghi ngờ cũng không thể điều tra rõ ràng, dù cho Hạ Quý có không muốn gả đi nữa, Hạ phụ cũng nhất định phải gả nàng đi. Việc buôn bán tơ lụa của Hạ gia có vấn đề lớn, đang cần gấp một vạn lượng sính lễ của Trương gia kia để quay vòng đấy.
Đương nhiên hắn cũng chỉ là ở trong bóng tối đẩy thêm một cái mà thôi, không thật ra tay, sau này Hạ gia coi như không liên quan gì đến hắn cả. Huống hồ, Hạ phụ mà có một chút khả năng có thể vượt qua nguy cơ lần này, thì cũng không đến nỗi đồng ý lời xin cưới của Trương gia một cách thống khoái như vậy, đối mặt vàng bạc, sao có thể không hề nghĩ ngợi mà đem nữ nhi mình thương yêu lâu như vậy gả ra ngoài. Còn Hạ phu nhân dù có ý kiến gì hay không thì một vị phụ nhân làm gì quyết định được.
Hạ Dung còn đang đắm chìm trong tin tức vừa nãy, tâm trạng trong nhất thời cũng không biết thế nào, mãi đến tận lúc nghe phu quân gọi, y mới phát giác mình lại thất thần khi đnag nói chuyện cùng tướng công.
"Tiểu bại hoại, dám thất thần trong lúc nói chuyện cùng tướng công của ngươi à." Thẩm Tương Ngôn lấy tay nặn nặn mũi Hạ Dung, "Sao vậy, không muốn đi Ly quán nghe hát hả? Ta nghe người ta nói có vở diễn mới đấy."
"A? Đi, đi, Dung Nhi muốn đi, tướng công mang Dung Nhi đi đi." Hạ Dung vừa nghe thấy tướng công muốn dẫn y đi Ly quán nghe hát, liền tỏ ra đáng thương trông mong nhìn tướng công, mặt đầy biểu tình cầu mang đi.
Thẩm Tương Ngôn nhìn thấy dáng vẻ ấy của y liền bật cười nói, "Được rồi, biết ngươi thích cái này mà, ngày mai liền dẫn Dung Nhi đi. Nhưng mà tướng công ta đã đáp ứng dẫn đi, Dung Nhi muốn báo đáp tướng công thế nào đây?" Nói xong liền sờ vào eo của Hạ Dung, mấy ngày nay hắn cũng đã nghiên cứu ra rất nhiều chỗ mẫn cảm của phu lang, eo là một trong số đó.
Hạ Dung bị Thẩm Tương Ngôn làm như vậy, tứ chi đều như nhũn ra, liền vội vàng cầu xin tha thứ, "Tha cho Dung Nhi đi, tối hôm qua, tối hôm qua chúng ta mới vừa làm mà."
"Ở trong lòng Dung Nhi, vi phu giống cầm thú như vậy hay sao?" Thẩm Tương Ngôn thấy Hạ Dung bị dọa, không nhịn được nở nụ cười, "Tiểu sắc quỷ ngươi đang nghĩ gì trong đầu đấy, ta nói báo đáp là nói ngươi lại nấu canh ngày hôm qua lại đi, hương vị không tệ, vi phu rất thích."
Hạ Dung bị Thẩm Tương Ngôn làm cho xấu hổ lúng túng, y mới không phải cái gì tiểu sắc quỷ đâu, bây giờ còn dám cười y, Hạ Dung tức giận một tay đẩy tướng công ra, trốn vào trong phòng không muốn gặp người. Thẩm Tương Ngôn thấy Hạ Dung như vậy, càng không nhịn được lớn tiếng cười, tiểu phu lang nhà hắn thực sự là càng ngày càng thú vị.

-----Hết chương 29-----
Wordpress: https://cloudsxuixeo.wordpress.com/
Wattpat: https://www.wattpad.com/user/VHV240996