Chương 25
Sáng sớm, ánh nắng ấm áp xuyên qua tầng mây mỏng chiếu vào bên trong cửa sổ, Thẩm Tương Ngôn tâm tình rất tốt lấy ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve lông mi Hạ Dung. Lông mi của Hạ Dung tuy nhỏ dài nhưng rất cong, mỗi khi Hạ Dung hơi cúi đầu chớp mắt, Thẩm Tương Ngôn liền cảm thấy ngứa ngáy trong lòng, không nhịn được muốn đụng vào lông mi làm loạn lòng người đó.
Sáng sớm, ánh nắng ấm áp xuyên qua tầng mây mỏng chiếu vào bên trong cửa sổ, Thẩm Tương Ngôn tâm tình rất tốt lấy ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve lông mi Hạ Dung. Lông mi của Hạ Dung tuy nhỏ dài nhưng rất cong, mỗi khi Hạ Dung hơi cúi đầu chớp mắt, Thẩm Tương Ngôn liền cảm thấy ngứa ngáy trong lòng, không nhịn được muốn đụng vào lông mi làm loạn lòng người đó.
Hạ
Dung bây giờ còn đang ngủ say, hoàn toàn không biết đến việc hắn đang làm. Thẩm
Tương Ngôn hoàn toàn không có lo lắng mà dùng ngón tay chạm vào lông mi yên lặng
vì chủ nhân đang ngủ kia.
Thẩm
Tương Ngôn chơi đến nghiện, mãi đến khi phát hiện Hạ Dung muốn thức giấc thì mới
chịu thu tay về, giả vờ như vừa rồi không có chuyện gì mà nói với phu lang một
tiếng "Chào buổi sáng".
Thực
ra lúc Thẩm Tương Ngôn đùa với lông mi của mình lúc nãy, Hạ Dung đã tỉnh rồi.
Nhưng y phát hiện vào buổi sáng tướng công thường hay táy máy tay chân với y,
không phải cầm lấy ngón tay, thì chính là sờ sờ dái tai của y, thậm chí có một
lần y phát hiện tướng công chơi với tóc của y liên tục.
Mà
chỉ cần đến lúc y tỉnh lại, tướng công sẽ giả vờ như không có chuyện gì, sau đó
nhanh chóng tránh né đôi mắt của y, có điều Hạ Dung biết lúc này vẻ mặt tướng
công sẽ có chút thất vọng, giống như một đứa bé mất đi đồ chơi mình thích vậy,
Hạ Dung có chút buồn cười vì ý nghĩ đó.
Nên
sau một quãng thời gian, Hạ Dung lúc tỉnh lại sẽ làm bộ không tỉnh táo một
chút, thỏa mãn tốt tâm tư nhỏ đó của tướng công. Hạ Dung ở trong lòng kiêu ngạo,
y chính là một phu lang rất hiểu ý người đó.
Ngày
hôm nay cũng như bình thường, y chờ đến khi cảm thấy không dậy không được mới mở
mắt ra. Đương nhiên tướng công vẫn cho rằng không có bị y phát hiện mà ngọt
ngào nói "Chào buổi sáng".
——————————————
Thẩm
Tương Ngôn ăn xong điểm tâm, như bình thường đi đến Hương Tự Lai một chuyến, sau
khi kiểm tra sổ sách mấy ngày nay xong, liền tiện đường đến tiệm trang sức hắn
và Lý Đông Thăng hợp tác. Vị trí của tiệm được chọn nằm ở phố náo nhiệt nhất
nơi này, là một tòa nhà hai tầng, hiện còn đang sủa chữa. Còn mấy ngày nữa mới
khai trương, nhưng đã đặt xong tên là Châu Nguyệt hiên.
Lúc
Thẩm Tương Ngôn đến vừa may gặp được Lý Đông Thăng, hai người vừa gặp nhau liền
bắt đầu thảo luận về kế hoạch phát triển tiếp theo của tiệm. Chờ thương lượng
việc chính xong, Lý Đông Thăng liền nói đến chuyện khác, nói nói một hồi liền
nhắc đến việc hắn nhờ một chủ tiệm cây để dành cho mình mấy chậu cây sơn trà chủng
loại cực kỳ tốt. Nghe hắn miêu tả mấy chậu hoa kia đến hình dạng không có trên
đời, Thẩm Tương Ngôn cũng dâng lên hứng thú muốn đi xem thử.
Kết
quả sau khi xem hoa xong, Thẩm Tương Ngôn liền thích, không chỉ hắn thích, mà
Thẩm Tương Ngôn còn cảm thấy phu lang nhà mình nhất định cũng thích mấy chậu
hoa này. Sau đó hắn rất không phong độ mà dùng một bản vẽ đồ trang sức thành công
cướp lấy mấy chậu hoa trà Lý Đông Thăng để dành kia. Nhìn thấy Lý Đông Thăng giận
mà không dám nói gì quả thực là bộ dáng uất ức, Thẩm Tương Ngôn tâm tình liền cực
kỳ tốt.
Hạ
Dung thấy tướng công trở về còn mang theo vài chậu hoa sơn trà mới lạ. Mấy chậu
hoa này chỉ vừa mới ra nụ, chờ đến lúc nụ hoa không khó tưởng tượng ra chúng đẹp
đến dường nào, khó thấy chính là mấy chậu hoa trà này gồm một chậu là hoa trạng
nguyên đỏ, một chậu sơn trà, còn một chậu là hoa trà thập bát học sĩ màu hồng
phấn.
Thẩm
Tương Ngôn nhìn Hạ Dung cúi đầu ngửi hoa, dây cộc tóc lục lạc bằng ngọc trắng
theo y cúi đầu mà buông xuống tóc mai, khiến hắn không biết là người đẹp hơn
hoa hay là hoa đẹp hơn người. Thẩm Tương Ngôn sờ sờ mũi, thấy Hạ Dung yêu thích
mấy chậu hoa này, cũng không phí công sức hắn cướp từ trong tay Lý Đông Thăng.
Mấy
chậu hoa trà này tất nhiên là giao cho Hạ Dung chăm sóc, Thẩm Tương Ngôn muốn đụng
tay vào cũng không dám, hắn còn nhớ đời trước hắn có nuôi một chậu hoa xương rồng,
không tới mấy ngày chậu cây đó liền vô duyên vô cớ mà chết. Nuôi hoa xương rồng
mà hắn còn có thể nuôi chết, thì hoa trà yêu kiều này có là gì, hắn cũng không
dám chạm đến, chỉ sợ hắn đụng qua thì hoa này cũng khó sống nổi.
Hạ
Dung xoay quanh mấy chậu hoa mấy vòng, mới đột nhiên nhớ tới chuyện gì liền chạy
về phòng. Lát sau mới thấy Hạ Dung mang ra một tấm thiệp mời đưa cho Thẩm Tương
Ngôn.
Thẩm
Tương Ngôn đầy tò mò với tấm thiệp khiến Hạ Dung một lúc lâu mới chịu đưa ra, cầm
lấy thiệp mời nhìn một chút, trên thiệp mời viết người mời là Lục Đình Sinh, nội
dung là hẹn ngày gặp nhau ở Trà hương các. Trà hương các là tên của một tiệm
trà, người chọn thiệp mời này nhìn có vẻ như là một người tao nhã, lấy tay sờ sờ
thiệp mời làm từ giấy hoán hoa, còn có mùi hương hoa mai nhàn nhạt, mà thiệp này
cũng được viết có quy củ rõ ràng, không hề có điểm nào khiến người ta thấy
không coi trọng.
Thấy
Thẩm Tương Ngôn suy nghĩ, Hạ Dung nói cho hắn nghe quan hệ của mình với Cố Thần,
quan hệ của Cố Thần với Lục Đình Sinh cùng với suy nghĩ đơn giản về tấm thiệp
này, nói xong thì nắm tay áo cúi đầu, làm bộ dạng chờ tuyên án.
Tấm
thiệp mời này là do Cố Thần hôm nay phái
người đưa tới, còn vì sao lại là Lục Đình Sinh mời Thẩm Tương Ngôn đến, nghĩ đến
việc chắc là Cố Thần sợ mình gả cho người không tốt, muốn nhân cơ hội này để Lục
Đình Sinh mời Thẩm Tương Ngôn đến xem thế nào.
"Trước
đây lúc ở Hạ gia nếu không có Cố đại ca thường xuyên đến gặp Dung nhi, còn hay
kín đáo cho Dung nhi chút mấy thứ như tiền bạc để Dung nhi có thể đôi khi khen
thưởng cho hạ nhân, thì cuộc sống của Dung nhi sẽ không dễ chịu. Lục đại ca
cùng Cố đại ca lớn lên cùng nhau từ nhỏ, Dung Nhi cũng đã gặp mấy lần, là người
rất lễ độ." Giải thích mấy câu xong, Hạ Dung trong lòng cũng có chút không
dễ chịu. Y không phải là muốn dùng quá khứ trước kia của mình để ép buộc tướng
công, nhưng mà một bên là tình cảm tốt với Cố đại ca, một bên chính là phu quân
không thể tốt hơn của mình.
Bây
giờ y cũng đành phải nghe theo tướng công, y đã đem mọi chuyện nói ra hết rồi,
tướng công nếu muốn đi thì đi. Nhưng nếu như tướng công không muốn, vậy y cũng
không ép, dù sao y cũng tự biết tướng công rất tốt với mình.
Thẩm
Tương Ngôn nghe xong cũng biết dụng ý của Cố Thần, nghĩ đây cũng là người thật
lòng với Dung Nhi. Về tình về lý thì hắn phải đi chuyến này, xem như cuộc hẹn
này là cùng với "anh vợ trên danh nghĩa" là được rồi, Thẩm Tương Ngôn
sờ sờ đầu tiểu phu lang, suy nghĩ một chút nói, "Được rồi, vậy chúng ta
cũng viết lại một tấm thiệp, đồng ý việc này."
Hạ
Dung nghe tướng công đồng ý, khuôn mặt đầy ý cười, tướng công nhà y thật tốt với
y. Thấy phu lang của mình vui vẻ như vậy, Thẩm Tương Ngôn cũng sung sướng,
nhưng sung sướng này không kéo dài lâu, ngay lập tức hắn liền lo lắng.
Hạ
phủ không nói làm gì, hắn căn bản không đem đám người không tốt với Hạ Dung kia
xem là người thân, nếu không phải còn có ơn sinh thành, thì hắn và Hạ Dung cũng
sẽ thèm quan tâm đến bên đó. Nhưng bây giờ không giống nhau, gặp người tốt thật
lòng với Hạ Dung, hắn phải biểu hiện cho thật tốt mới được. Không biết đối
phương thích gì, dù sao thì lúc đó nhất định phải tạo ấn tượng tốt với người ta
mới được.
————————————
Hai
ngày sau, Thẩm Tương Ngôn đúng hạn đến Trà Hương các, đi vào nhã gian chỉ thấy
bên trong có một nam nhân mặc quần áo màu xanh ngọc bằng tơ lụa đang ngồi, nam
nhân này thoạt nhìn có chút gầy yếu, sắc mặt cũng hơi tái nhợt. Dù có như vậy
cũng khó dấu được khí chất ôn nhuận ở người này, liền biết chính là Lục Sính Đình
từ nhỏ thân thể đã yếu mà Hạ Dung nói tới.
Nghĩ
vậy Thẩm Tương Ngôn hướng đến người nọ chắp tay nói, "Chắc hẳn vị này
chính là Lục huynh, tại hạ là Thẩm Tương Ngôn."
Lục
Đình Sinh cũng đứng dậy lễ phép chào lại, "Thẩm huynh chịu nể mặt đến gặp
gỡ, Đình Sinh đẫ rất cảm kích, mời ngồi." Nói xong ra dấu mời ngồi.
Thẩm
Tương Ngôn cũng không từ chối, chờ hai người ngồi xuống xong, thì tiểu nhị mang
vào một bình trà xanh cùng một đĩa bánh trà. Hai người khách sáo vài câu, Lục Đình
Sinh liền nói đến mục đích hôm nay mời hắn đến, "Nội tử từ khi chưa xuất
giá cùng phu nhân Hạ Dung xem như là bạn tốt, xem em ấy giống như là đệ đệ ruột
vậy. Bây giờ em ấy gả cho Thẩm huynh, nội tử không khỏi có chút lo lắng. Mời
huynh đến đây là ý của người bọn ta, Nhưng hôm nay gặp mặt, Thần Nhi cũng đã có
thể yên tâm rồi."
Thẩm
Tương Ngôn thấy Lục Đình Sinh này cũng không có cố ý quanh co lòng vòng, ngược
lại là nói thẳng ý đồ của mình, điều này rất hợp với tính hắn, hắn cũng đem
suy nghĩ trong lòng nói một, hai câu, "Dung Nhi cũng đã nói qua với ta
là trước đây hai người chăm sóc em ấy rất nhiều, hôm nay phu quân là ta cũng
mặt dày thay Dung nhi nói tiếng cảm ơn với hai người. Lục huynh cứ yên tâm,
chuyện khác Thẩm Tương Ngôn ta không dám nói, nhưng chuyện chăm sóc Hạ Dung như
trân như bảo thì chắc chắn cả đời."
Lục
Đình Sinh nghe lời này xong rất thoả mãn mà nở nụ cười, "Ta lấy trà thay
rượu, kính những lời này của Thẩm huynh, như vậy thì phu phu hai người chúng ta
cũng không cần lo lắng nữa." Nói xong hai tay cầm lên ly trà trước mặt uống
một hơi cạn sạch.
Đề tài kế tiếp cũng trở nên thân thiết
hơn, hai người trò chuyện gần nửa canh giờ mới đứng dậy tạm biệt nhau. Sau ngày
hôm nay Lục Đình Sinh liền muốn đưa Cố Thần trở về Trang tử, trước khi đi còn mời
Thẩm Tương Ngôn nếu có rảnh rỗi thì đừng quên đến Trang tử của hắn ở vài ngày,
lúc đó bọn họ lại thắp đèn trò chuyện tiếp.
-----Hết
chương 25-----
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét