Chương 21:
Hà Hân thấy chủ tử nhà mình coi
trọng như vậy người đến, liền nói, "Quận chủ đừng vội, đã mời khách vào
tiền thính rồi."
Hạ Dung nghe xong thì yên tâm,
mang người đi vào tiền thính. Vừa vào liền thấy bên cạnh có một nam tử mặc trường
sam màu đỏ thêu hoa văn như ý màu vàng làm cho người đã được gả đi đang ngồi,
nam tử này tuy đang mặc quần áo tươi đẹp nhưng mặt mày lại lạnh lùng, khí chất quanh
thân nhìn mâu thuẫn nhưng lại khiến người ta cảm thấy được người này nên như
vậy.
Hạ Dung nhìn thấy người kia, thân
mật kêu một tiếng, "Cố đại ca." Tuy rằng bộ dáng Cố Thần khiến người khác
rất khó thân cận ngay, nhưng từ nhỏ đã có quen biết thân thuộc giúp Hạ Dung
biết hắn là một người vô cùng ôn nhu.
Cố Thần nghe thấy âm thanh, quay đầu
lại thì nhìn thấy thiếu niên vì chạy gấp tới mà khuôn mặt đỏ hồng, đang thở hổn
hển. Thấy người đến thì hắn vốn là người sắc mặt lạnh lùng cũng không khỏi cười
cười, chờ Hạ Dung ngồi xuống, mới mở miệng nói, "Dung Nhi, huynh vừa theo
phu quân trở về liền nghe nói Hạ gia đã gả đệ đi, nên chưa đưa bái thiếp đã đến
đây tìm đệ ngay, nhìn dáng vẻ của đệ bây giờ tốt hơn nhiều so với trước khi gả
đi đấy."
Nhìn thiếu niên đang ngồi đối diện,
môi hồng răng trắng, da dẻ mềm mại, lúc cúi đầu uống trà thì lông mi cong lên
như hai cái quạt nhỏ, vẫn là bộ dáng ngoan ngoãn đáng yêu giống như trước khi
xuất giá. Bộ dạng này cho thấy ở đây tốt hơn Hạ phủ không ít.
"Để Cố đại ca lo lắng rồi.
Dung Nhi sống ở Thẩm gia không tệ, tướng công rất tốt với đệ." Hạ Dung
cười cười, có chút ngượng ngùng khi nói với Cố Thần là tướng công đối xử rất tốt
với mình, "Cố đại ca hai năm qua thế nào? Lần này trở về có đi nữa không, ca
phu có khỏe không?" Hai năm trước Cố Thần được gả cho chính thanh mai trúc
mã Lục Đình Sinh của hắn, hai người coi như là tình đầu ý hợp. Lục Đình Sinh
này từ nhỏ đã không khỏe lắm, mặc dù có trên người mang danh tú tài nhưng vẫn
không có khả năng làm quan, sau khi hai người kết hôn vì để chăm sóc thân thể
Lục Đình Sinh, họ vẫn ở điền trang tu dưỡng.
Cố Thần làm sao mà không biết y
đang cố nói sang việc khác, cũng không ngại trả lời, "Thân thể của Đình
Sinh đệ cũng biết mà, tuy rằng không tốt lắm, nhưng đại phu cũng nói cẩn thận một
chút thì không sao. Lần này trở về là bởi vì mấy ngày nữa em gái Đình Sinh phải
xuất giá, Đình Sinh là anh trai thì cũng nên trở thăm một chút."
Nói tới đây, Cố Thần nghiêm túc
lên, "Ngược lại là đệ, nói cho huynh nghe một chút Hạ gia là có chuyện gì
thế này, có hôn ước với Thẩm gia không phải Hạ Quý sao, sao cuối cùng lại là đệ
gả tới đây." Hạ Dung nhỏ hơn hắn ba tuổi, mới chỉ mười bốn tuổi Hạ gia sao
lại có thể để y xuất giá như vậy chứ.
Hạ Dung đã biết Cố Thần sẽ hỏi đến
viếc này, cũng không giấu diếm làm gì, liền đem lời lúc trước Hạ mẫu nói như
thế nào để thuyết phục Hạ phụ, chuyện không quản y có đồng ý hay không liền đem
y đưa lên kiệu hoa cùng với cả chuyện sau này Hạ mẫu tính kế y ở chùa Phật
Quang nhưng lại làm danh tiếng của Hạ Quý bị phá huỷ từng cái nói ra.
"Cố đại ca, đệ biết là huynh
quan tâm đệ, nhưng quả thực là đệ nên cảm tạ Hạ gia, sau khi đệ được gả tới thì
sống rất tốt, tướng công cũng rất thương đệ. Hạ gia dù sao cũng đã nuôi đệ
từng đó năm, bây giờ như vậy đệ cũng không oán hận bọn họ, còn về phần việc
khác đệ còn chưa tính đến." Y chẳng qua chỉ là có chút ngây thơ, chứ cũng
không phải cái gì cũng không hiểu, phụ thân không để ý y lúc đem y đưa lên kiệu
hoa, y cũng đã không còn ý nghĩ gì đối với người nhà kia nữa rồi.
Nghe Hạ Dung nói như vậy, trong
lòng Cố Thần vẫn là vì Hạ Dung mà cảm thấy oan ức, kia là cách nuôi dưỡng kiểu
gì, đem người nhốt ở trong sân không thèm để ý tới, ngay cả hạ nhân cũng có địa
vị cao hơn Hạ Dung. May là vận khí tốt được gả cho người không để ý đến, nếu
như Thẩm Tương Ngôn bởi vì Hạ gia để song nhi thay trưởng nữ xuất giá mà ghi
hận Hạ Dung, thì phải làm sao, lúc đó không phải là Hạ Dung chịu khổ sao.
Nghĩ tới đây Cố Thần liền lo lắng
cho Hạ Dung, lần này Thẩm Tương Ngôn không ở nhà, hắn cũng không thấy người mà
Hạ Dung gả cho. Nhìn dáng dấp Hạ Dung hiện tại hẳn là sống không tệ, nhưng hắn
cũng không biết đây là tốt thật hay tốt giả.
Nghĩ đến chính mình, Cố Thần cũng
không nhịn được mà thở dài, gả cho Lục Đình Sinh đã hai năm, bụng mình một chút
động tĩnh cũng không có. Mẹ chồng trước đó còn muốn nhét thêm cho phu quân vài
nha hoàn hầu hạ, là loại hầu hạ nào ai mà chẳng biết, may mắn là tình cảm của phu
quân với hắn không tệ lắm, đẩy những người mà mẹ chồng đưa tới kia, không thì
hắn cũng khó sống dễ chịu như bây giờ. Chuyện song nhi khó mang thai vẫn luôn là
nút thắt trong lòng hắn, nếu có thể có được một đứa nhỏ thì hắn cũng không sợ mẹ
chồng lại có chuyện gì không vừa ý nữa.
Hạ Dung sai người bưng mâm tráng
miệng mà Dung thị mới vừa làm đến, hai người vừa ăn vừa nói chuyện, nói rất
nhiều về những việc xảy ra với cả hai trong hai năm qua, mãi đến tận khi Hạ
Dung bất tri bất giác ăn hơn nửa mâm tráng miệng, Hà Hân đứng ở một bên hầu hạ không
nhịn được nhẹ nhàng ho khan một tiếng.
Hạ Dung nghe thấy tiếng ho khan cố
ý của Hà Hân, nhìn một chút miếng bánh ngọt vị đào đang nắm trong tay, liền
hiểu đây là đang nhắc nhở mình không thể ăn nhiều hơn nữa. Liền buồn rầu đem bánh
để lại trong mâm.
Cố Thần có chút không rõ y bị gì,
Hà Hân liền tiến lên một bước cúi đầu giải thích, "Lượng cơm Chính Quân ăn
nhỏ, thiếu gia trước khi đi có cố ý căn dặn, lượng món tráng miệng Chính Quân ăn
phải vừa phải, bằng không đến lúc ăn cơm sẽ không ăn được nữa."
Cố Thần nghe xong suýt chút nữa
cười ra tiếng, "Thói quen tham ăn của đệ vẫn không thay đổi, người phu
quân này của đệ quả thực rất có ý tứ."
Hạ Dung bởi vì bị Cố Thần cười khuôn
mặt liền đỏ lên, có chút tức giận nói, "Có đồ ăn ngon không ăn, đệ đâu
phải là đứa ngốc đâu!"
Nghe thế Cố Thần thật không nhịn
được mà cười lớn, "Được, được, chỉ có đệ nói có lý, chúng ta đều ngốc hết."
Sau đó Hạ Dung còn giữ Cố Thần lại
ăn cơm tối, hôm nay là ngày mà Hạ Dung ăn nhiều nhất kể từ khi Thẩm Tương Ngôn
đi xa, mãi đến tận khi Lục Đình Sinh thấy phu lang mình muộn như vậy rồi còn chưa
về nhà, tự mình đến Thẩm phủ đón Cố Thần, hai người mới chịu lưu luyến chia tay.
Cũng may sắp tới đây Cố Thần sẽ ở lại trấn Phù dung, hai người bọn họ còn có
thể gặp nhau mấy lần, nghĩ vậy liền khó chịu nữa.
Buổi tối Hạ Dung nằm ở trên giường
đắp kín chăn, đem gối tướng công gối ôm vào lòng, thầm tính toán tướng công đã
đi được ba mươi mấy ngày rồi, nói không chừng bây giờ đang trên đường trở về
nhỉ, nghĩ tới đây Hạ Dung thỏa mãn cà cà cái gối ở trong ngực rồi mới đi ngủ.
————————————
Thẩm Tương Ngôn bây giờ đúng là
đang ở trên thuyền đi về, tiếng vang từ ngoài khoang tàu khiến hắn tỉnh lại
trong giấc mộng. Mấy ngày nay ở bên ngoài, quen có người ngủ trong lòng khi
trước, khiến hắn không ngủ ngon giấc, cho nên bên ngoài vừa có tiếng động, thì hắn
liền tỉnh dậy. Tiếp đó hắn nghe thấy tiếng gõ cửa, Thẩm Tương Ngôn mở cửa liền
thấy Thẩm An đứng ở ngoài cửa.
"Thiếu gia, người gác đêm
nhìn thấy trong nước có một người, hình như còn sống, ở không xa thuyền chúng
ta, bọn họ cho người đến chúng ta có muốn cứu người hay không." Trên
thuyền này trừ hắn mang theo sáu tên hộ vệ cùng Thẩm An ra, còn có bảy, tám
người hắn thuê ở trên đường để vận chuyển hàng hóa, trên thuyền này bây giờ đều
là người của hắn, cho nên gặp phải chuyện như vậy cần phải hắn tới làm chủ.
"Cứu lên nhìn thử, dù sao
cũng là mạng người." Thẩm Tương Ngôn khoác thêm một cái áo sau đó đi theo
hành lang ra ngoài, nhìn nam nhân mặc quần áo không tầm thường được đưa lên, lúc
nam nhân này rơi vào trong nước hẳn là đã bị thương, bây giờ vẫn hôn mê bất
tỉnh. Nhìn quần áo của người này, cứu người này nói không chừng sẽ có phiền
phức tìm đến. Thẩm Tương Ngôn cũng không phải loại người thấy chết mà không cứu,
tuy có chút do dự nhưng vẫn chuẩn bị cứu người.
Trên thuyền cũng không có người
biết y thuật, bảo người thay quần áo sạch sẽ cho nam nhân này, kiểm tra tình
huống của nam nhân, cứu người cứu đến cùng, Thẩm Tương Ngôn suy nghĩ một chút liền
phân phó, "Mau tìm một chỗ cập bến, lên bờ gọi một đại phu tới xem một
chút."
Hai ngày sau, Thẩm An dẫn nam nhân
kia đến gặp Thẩm Tương Ngôn, nói người này sau khi tỉnh lại muốn gặp mặt hắn tạ
ơn.
Thẩm Tương Ngôn thấy nam nhân cùng
Thẩm An tiến vào, tuy rằng sắc mặt vẫn tái nhợt, thân thể thoạt nhìn còn có
chút suy yếu, nhưng cả người giấu không được khí chất cao quý khiến người khác
vừa thấy liền biết người này có lai lịch không nhỏ.
Thẩm Tương Ngôn cũng không hỏi
lai lịch người này, cười mời người ngồi xuống, "Công tử mới vừa tỉnh, phải
nghỉ ngơi mới đúng, cần gì phải tự mình đến đây."
"Tại hạ là Mộ Dung Thành, ơn
cứu mạng, vẫn là cần phải gặp mặt để tạ ơn. Hôm nay nhận ơn ngày sau chắc chắn
sẽ báo đáp." Mặc dù là cảm tạ, nhưng trong giọng nói không hề có một chút
thấp kém.
Thẩm Tương Ngôn khoát tay áo một
cái, "Việc cứu người này Trầm mỗ cho rằng không cần phải báo đáp. Không
biết Mộ Dung công tử có tính toán gì cho sau này chưa?"
Mộ Dung Thành bởi vì còn đang bệnh
nên ho khan hai tiếng, chờ ổn lại mới đáp, "Qua hai ngày nữa sẽ có hạ nhân
tới tìm ta, mong Thẩm công tử tạm thời thu lưu ta một thời gian."
"Được rồi, Mộ Dung công tử
cũng đừng khách khí, có nhu cầu gì thì cứ nói cho Thẩm An." Thẩm Tương
Ngôn chỉ chỉ người dẫn y tới, ra hiệu nếu y có có việc thì tìm người này, không
cần phải khách khí.
Qua hai ngày nhàm chán ở trên
thuyền, Mộ Dung Thành không có chuyện gì làm thì tới tìm Thẩm Tương Ngôn nói
chuyện, nói chuyện phiếm rồi chơi cờ, không tới mấy lần hai người liền phát
hiện cùng đã rất thân với đối phương, cũng không tiếp tục gọi công tử đến công
tử đi, mà chuyển thành kêu tên đối phương.
Đợi đến ngày thứ ba, lúc Thẩm
Tương Ngôn muốn tìm Mộ Dung Thành đến cùng dùng điểm tâm, phát hiện đối phương
đã đi rồi. Đến gian phòng của y thì chỉ thấy trên giường để một khối lệnh bài
bằng bạc lớn bằng hai ngón tay, bên cạnh còn có một tờ giấy. Trên tờ giấy viết
lời tạm biệt của Mộ Dung Thành, có viết hạ nhân tới tìm y, trong nhà còn có
việc gấp nên phải đi trước, để lại ngân bài có thể đổi mười vạn lượng bạc ở
ngân trang Khai Nguyên trên toàn quốc bất cứ lúc nào, dùng khối ngân bài này trước
tiên là biểu đạt lòng biết ơn, sau là có thể báo đáp vân vân.
Thẩm Tương Ngôn cất khối ngân bài
này đi, chỉ cảm thấy cso chút đáng tiếc khi người bạn tâm đầu ý hợp rời đi,
không biết sau này còn có cơ hội gặp mặt lại nữa hay không, cũng không đem lời
nói sau này có thể báo đáp của Mộ Dung Thành coi là chuyện to tát, vốn là khi hắn
cứu người cũng không ôm hy vọng người ta sẽ trả ơn.
Thẩm Tương Ngôn đi tới mũi tàu, sờ
sờ ngực, tối hôm nay là có thể xuống thuyền, đi thêm bốn ngày nữa là về đến nhà,
nghĩ đến sắp được gặp tiểu phu lang, liền cảm thấy thuyền này sao lại chậm như
vật, không biết Dung Nhi có phải là cũng đang nhớ mình không, hắn hận mình không
thể bay trở về trước.
-----Hết chương 21-----
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét