Chương 22:
Hạ Dung nhìn chằm chằm cây hải
đường trong sân, cây kết trái cũng không phải một ngày hai ngày là xong, chỉ
tha thiết mong chờ chờ đến ngày có thể hái. Hôm nay mới sáng sớm Hạ Dung đã bám
vào cửa sổ nhìn ra sân một chút, hơn nửa cây đã có trái vì tối hôm qua có trận
mưa nhỏ mà có chút đỏ bóng, nằm bên trong lá xanh, rất bắt mắt.
Thấy vậy, Hạ Dung đâu nhịn được, để
Hà Hân Hà Miêu tiến vào giúp rửa mặt, sau khi tùy tiện dùng điểm tâm, liền mang
theo hạ nhân vào sân.
Đầu tiên là hái hơn một nửa trái
cây, bỏ đi đài hoa với cuống, sau đó đem rửa sạch, dầm nát quả hải đường rồi
nấu trong nồi lớn, thêm lượng đường vừa phải ba lần, đun nhỏ lửa cho đến khi vỏ
quả tách ra. Sau đó đem quả nấu xong bỏ vào bên trong bình gốm phong kín để ướp
cả ngày. Cuối cùng dùng vợt lọc nước đường ra, để khô tự nhiên là có thể ăn
được.
Hạ Dung nhìn hai bình quả hải
đường ngày mai mới mở được kia, đã có thể đoán được vị ngon của mứt này rồi. Là
loại hương vị ngọt bên trong lại mang theo từng tia vị chua, chép chép miệng,
càng nghĩ càng thèm, hay là ăn miếng hạt tùng tử cho đỡ thèm.
Hạ Dung trở lại phòng, nhìn áo lót
nam đang làm một nửa treo trên giá, tìm kim chỉ tiếp tục làm. Hạ Dung không quá
giỏi may vá, từ trước đến giờ phần lớn là do y tự học, chẳng hạn như chơi cờ là
vì muốn giết thời gian, qua thời gian dài cũng học được chút ít. Mà chuyện may
vá này y lại không có hứng thú, hơn nữa cũng không có ai bắt y phải học, tất
nhiên là sẽ không quá giỏi, làm hầu bao nhỏ, túi đựng thì có thể, chứ muốn làm
quần áo lại có chút khó khăn.
Nhưng trong lòng lại để ý, việc
may vá này lại có ý nghĩa khác. Muốn nhìn hắn dùng hầu bao mình làm ra, mặc quần
áo mình làm ra.
Quần áo mặc bên ngoài để người xem
nên cần phải để ý, nên y muốn thử làm đồ mặc bên trong thử xem sao. Nghĩ thì dễ,
nhưng nhìn lại áo lót bị chính mình làm biến dạng, Hạ Dung có chút ý nghĩ xấu
xa, nếu tướng công dám ghét bỏ quần áo mình làm, sau này không làm cho hắn nữa,
hừ.
————————————
Thẩm Tương Ngôn mang người đi suốt
đêm, lúc về đến nhà đã canh ba (khoảng 23h đến 1h sáng). Cũng may Phượng Dụ
quốc này quốc thái dân an, quốc phong văn minh, không có cấm đi lại hay nói
chuyện ban đêm, bằng không dù hắn muốn nửa đêm gấp rút lên đường cũng không
được. Gõ cửa lớn, lão Phùng phụ trách gác cửa đêm nay có chút buồn bực đã trễ
thế này sao còn có người gõ cửa, mở cửa ra thấy là chủ tử nhà mình trở về, liền
kích động đón vào.
Chủ nhân trở về, Chính Quân lúc
này hẳn là đã yên tâm rồi. Từ khi chủ nhân đi xuống phía nam, không chỉ riêng
Chính Quân ngóng trông chủ nhân trở về mỗi ngày, mà ngay cả đám hạ nhân bọn họ cũng
chờ đợi. Nghe thấy cửa lớn có động tĩnh, mấy hộ vệ cùng gác đêm cũng bị kinh
động, chỉ chốc lát bọn hạ nhân trong nhà đều biết là chủ nhân trở về, vẫn là
Thẩm Tương Ngôn vội vã bảo bọn họ nhỏ giọng chút, chớ kinh động đến Hạ Dung đã
ngủ, bọn hạ nhân lúc này mới thả nhẹ âm thanh.
Chờ Thẩm Tương Ngôn an bài xong
bảy, tám chiếc xe ngựa cùng người đi theo xong, sau khi trở về Hải Đường viện
còn không quên rửa sạch một thân bụi bặm, lúc này mới rón rén trở về phòng chính.
Xốc lên tấm màn màu xanh trời thêu
hoa văn lá sen, nhìn vào trong giường gỗ tử đàn lớn mờ tối liền thấy người mình
sáng nhớ chiều mong đang nằm ngủ bên trên. Người kia hẳn là ngủ không ngon,
trong mộng còn nhẹ nhàng cau mày, chăn chỉ đắp đến bên hông, trong lồng ngực ôm
cứng cái gối của hắn.
Thẩm Tương Ngôn nhìn người trên
giường, trong lòng nháy mắt được lấp đầy, không khỏi thỏa mãn thở một tiếng
trong lòng, ngay cả cảm giác uể oải vì mấy ngày liền gấp rút lên đường cũng hóa
hư không.
Không muốn làm tiểu phu lang đang
ngủ thức giấc, Thẩm Tương Ngôn cúi người hôn lấy hôn để khóe miệng Hạ Dung, rồi
mới cẩn thận từng li từng tí bò lên giường. Khiến hắn không ngờ được chính là
hắn mới vừa nằm dài trên giường, Hạ Dung liền trở mình ném đi cái gối mới rồi
còn ôm chặt chẽ mà lăn vào trong ngực của hắn. Trong bóng tối Thẩm Tương Ngôn
nhíu mày, trong lồng ngực là thân thể ôn nhuyễn, làm hắn cảm thấy tràn đầy yên
lòng. Sau đó hắn buông lỏng thân thể đem người ôm vào trong ngực, cuối cùng
không ngăn nổi cơn buồn ngủ mấy ngày liền, ngủ thiếp đi.
Ngủ mơ màng trầm trầm Hạ Dung ở
trong mơ cảm thấy một luồng mùi vị quen thuộc ở bên người, trực giác cảm thấy vật
kia so với đồ trong lồng ngực của y còn có sức hấp dẫn hơn. Y tuy rằng không
phải là người có mới nới cũ, nhưng vẫn không ngăn nổi cảm giác thân thuộc kia,
cuối cùng quyết đoán vứt bỏ gối trong lồng ngực, ôm lấy thứ tốt hơn kia, đêm
nay Hạ Dung ngủ rất ngon, căn bản không biết đến hành động vô thức trong mộng này
của mình lại bất ngờ khiến độ hảo cảm của tướng công với mình tăng lên tối đa.
Sáng sớm lúc Hạ Dung tỉnh lại phát
hiện mình bị người ôm vào trong ngực liền sợ hết hồn, chờ đến sau khi y phản
ứng lại người nọ là tướng công thì cực kỳ vui mừng. Tướng công trở về lúc nào, sao
y hoàn toàn không biết, Hạ Dung bởi vì không phải người biết tướng công trở về
mà trong đầu đều là ảo não.
Không nhịn được mà sờ tới sờ lui
thân thể tướng công, sau khi xác định người đúng thật là đã trở về, chứ không
phải giấc mộng của y, nụ cười trên mặt Hạ Dung vẫn không biến mất, vui vẻ hôn
cằm tướng công mấy cái vẫn cảm thấy chưa vừa lòng, còn muốn ồn ào đến Thẩm
Tương Ngôn hơn nữa.
Thẩm Tương Ngôn còn chưa ngủ đủ
liền bị đánh thức liền vươn mình một cái đem tiểu phu lang đang quậy liên tục
đặt xuống dưới thân, một tay một chân cùng tiến lên đem Hạ Dung vây ở dưới thân
siết chặt đến vững vàng, nhắm mắt lại dùng giọng nói khàn khàn ra lệnh,
"Ngủ."
Hạ Dung không thể động đậy một
chút nào lúc này mới phát hiện tướng công trước mắt một mặt mệt mỏi, vừa nhìn liền
biết là nhiều ngày không được nghỉ ngơi tốt. Y đau lòng tướng công liền đàng
hoàng không động đậy, chỉ chốc lát sau liền ngủ thiếp cùng tướng công.
Đợi hai người tỉnh ngủ đã là giờ
Tỵ (9h- 11h sáng), lúc tỉnh lại Hạ Dung phát hiện trên cổ mình có treo thêm một
khối ngọc bội, sờ ngọc bội kia liền cảm thấy ấm áp, vừa nhìn liền biết không
phải là đồ bình thường.
"Thích không? Này là khối noãn
ngọc hiếm thấy, mang theo người rất tốt cho thân thể, sau này cũng đừng tháo ra."
Ngọc bội có màu trắng nhũ mang trên cổ Hạ Dung liền làm cho da Hạ Dung trắng
hơn tuyết, Thẩm Tương Ngôn nhìn một hồi liền dời tầm mắt đi. Được rồi, hắn thừa
nhận sáng sớm là lúc mà nam nhân bình thường không thể tiếp thu được câu dẫn
như vậy.
Hạ Dung không có phát hiện tướng
công kỳ lạ, nhìn chằm chằm khối ngọc bội kia hồi lâu, khóe miệng không nhịn
được kéo lên một độ cong đẹp đẽ, "Dung Nhi rất thích, cảm tạ tướng
công."
Thẩm Tương Ngôn sờ sờ đầu Hạ Dung,
nhìn sắc trời cũng không còn sớm, hai người cũng không để cho hạ nhân hầu hạ,
Hạ Dung tự mình sửa sang lại quần áo cho tướng công. Hai người trò chuyện từng
câu một, Thẩm Tương Ngôn kể những chuyện lý thú biết được trên đường. Hạ Dung
thì lại kể ở nhà trải qua thế nào, mỗi ngày đã làm những gì. Vì vậy mà khoảng
cách hơn một tháng không gặp mặt đảo mắt liền biến mất không thấy, ngược lại hai
người lại càng thêm thân mật.
Cuối cùng Thẩm Tương Ngôn vẫn
không kềm chế được mà hỏi, "Dung Nhi, mấy ngày nay có nhớ tướng công
không?"
Hạ Dung nắm tướng công tay, không muốn
buông, đầy mắt đều là sự ỷ lại không nói ra, "Nhớ, mỗi ngày đều nhớ, lúc
tướng công đi không có gọi Dung Nhi, Dung Nhi tỉnh dậy liền phát hiện không
thấy tướng công." Hạ Dung càng nói càng oan ức, cuối cùng còn đưa ra yêu
cầu, "Tướng công sau này đừng rời đi lâu như vậy nữa, Dung Nhi không chịu
nổi."
Thẩm Tương Ngôn đối với việc không
chào mà đi vẫn mang theo hổ thẹn, nhưng khi đó hắn không muốn thấy ánh mắt
không nỡ của Hạ Dung, chỉ sợ y nhìn hắn như vậy, hắn liền không đi được nữa.
Thẩm Tương Ngôn ôn nhu lấy tay lau
đi nước mắt oan ức của phu lang, không nhịn được cười trêu nói, "Đây là túi
khóc nhỏ từ nơi nào đến, khóc thành dáng dấp như vậy, thật là đáng
thương."
Hạ Dung bị cười nhạo thành túi
khóc nhỏ, tất nhiên là không muốn, liền ngừng lại nước mắt hừ nói, "Ta mới
không phải túi khóc nhỏ, sau này không cho tướng công rời đi lâu như vậy
nữa."
Hơn một tháng không gặp, tiểu phu
lang còn có thể chơi xấu, Thẩm Tương Ngôn buồn cười vội vã đáp ứng, "Tuân
mệnh, sau này nếu tướng công xuất môn cũng sẽ đi cùng Dung nhi, được không?"
Đi một lần thế này, hắn cũng đã có kinh nghiệm, về sau coi như bắt buộc hắn phải
xuất môn, cũng có thể cân nhắc cùng Hạ Dung đi với nhau.
"Thật không?" đôi mắt
đen lay láy như mắt mèo của Hạ Dung trợn tròn lên, đang chờ tướng công xác nhận
lại.
"Thật đó, tướng công đã bao giờ
lừa gạt Dung nhi chưa?" Thẩm Tương Ngôn kéo tay nhỏ mềm mại của tiểu phu
lang, dắt y đến tiền thính, "Đi thôi, Dung Nhi, đi xem với tướng công,
tướng công dọc theo đường đi mang về cho Dung nhi rất nhiều quà, Dung nhi xem
thử có thích hay không."
Đến tiền thính, rương hành lý hạ
từ xe ngựa tối hôm qua đều ở đó. Thẩm Tương Ngôn dặn hạ nhân đem hương liệu lần
này mang về dời vào viện chế hương trước, đem ba rương quà lớn hắn chuẩn bị cho
Hạ Dung đưa đến đây.
Hạ Dung hơi ngạc nhiên mở rương ra,
bên trong có đủ loại đồ vật. Không chỉ có vài bộ quần áo đặc trưng Giang Nam, hai
hộp đồ trang sức y có thể sử dụng, còn có rất nhiều đồ chơi thú vị lớn nhỏ khác
nhau, lớn thì là lọ hoa, đồ trang trí, nhỏ thì có mặt nạ, tượng đất, không
thiếu thứ gì cả.
Hạ Dung nhìn từng cái từng cái
nhìn đến suýt chút nữa hoa mắt, nhìn một lát Hạ Dung liền không nhịn được nhỏ
giọng nghẹn ngào, nhìn những thứ đồ này y có thể biết được tướng công dọc đường
đi cũng đều nhớ đến y, nếu không sẽ không thể nào thu thập nhiều đồ như vậy cho
y.
Nhìn tiểu phu lang muốn khóc, Thẩm
Tương Ngôn liền lên tiếng, "Còn nói không phải túi khóc nhỏ, lẽ nào Dung
nhi không thích đồ tướng công tặng, nếu không thích vậy thì vứt đi thôi, giữ
lại cũng không có ai muốn." Làm bộ muốn để bọn hạ nhân đem đồ vật vứt đi.
Hạ Dung biết tướng công đang đùa y,
vội vàng kéo ống tay áo tướng công lắc lắc, nín khóc mà cười, "Dung Nhi
thích mà, không được vứt, đưa cho Dung nhi rồi thì đều là của Dung nhi.
"Vậy được rồi, nếu phu lang
thích thì giữ lại cho Dung Nhi chơi được không?" Nói xong dặn Hà Hân bảo
người đem đồ vật mang về Hải Đường viện, để Hạ Dung chơi từng cái một.
-----Hết chương 22-----
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét