Chương 24:
Thẩm Tương Ngôn dạy
bảo bọn hạ nhân xong liền dẫn Hạ Dung về phòng, tỉ mỉ kiểm tra trên dưới Hạ
Dung một vòng, thấy không bị sao mới yên lòng thật sự. Ngày hôm nay hắn bị dọa
sợ, phu lang hắn vốn nhỏ tuổi hơn so với nữ nhân kia, hơn nữa còn hơi yếu ớt,
năm nay dù cao lên không ít nhưng cũng chỉ miễn cưỡng cao đến cằm của hắn thôi.
Ngày thường hắn nâng trong lòng bàn tay cưng chìu còn không kịp, bây giờ lại xảy
ra chuyện này hắn không đau lòng sao.
Hạ
Dung thấy tướng công vừa nãy vẫn làm mặt lạnh, bây giờ còn nhìn mình chằm chằm,
ánh mắt có chút đáng sợ, y liền sợ hắn tức giận. Nhưng trong lòng Hạ Dung biết
dù tướng công nhìn mình chằm chằm như vậy, cho dù là giận mình thì hắn cũng sẽ
không làm gì tổn thương đến y. Dù y biết rõ như vậy, nhưng y vẫn sợ tướng công
không để ý tới mình nữa, lúc nãy y còn rất vững vàng mà nói cho Hạ Quý mấy lời
tướng công chỉ cần mình y. Bây giờ nhìn thấy tướng công như vậy, y có chút sợ
hãi, dù sao trên đời chuyện nam nhân có tam thê tứ thiếp là bình thường, vừa nãy
y nói những câu nói kia đều có thể khiến y mắc tội đố kị. Nên dù Thẩm Tương
Ngôn có nói gì trước kia, muốn để cho Hạ Dung song nhi nhận loại giáo dục như
thế này từ nhỏ hoàn toàn tin tưởng lời nói của Thẩm Tương Ngôn thì không phải một
sớm một chiều liền được.
Do
dự một chút, Hạ Dung vẫn đưa tay kéo ống tay áo tướng công, để tướng công không
giận y, Hạ Dung còn nhón chân lên hôn môi Thẩm Tương Ngôn một cái, y nhớ mỗi lần
y chủ động hôn tướng công, thì tướng công đều rất vui vẻ.
Thẩm
Tương Ngôn bị hành động này của Hạ Dung trấn an thành công, tay trái đỡ đầu tiểu
phu lang đầu, tay phải ôm eo y lại, làm nụ hôn này sâu hơn, hai bờ môi mỏng chạm
nhau, trằn trọc hôn nhau.
Sau
khi hai người tách ra, Thẩm Tương Ngôn lấy ngón tay vuốt nhè nhẹ môi vì vừa hôn
xong mà hồng lên của Hạ Dung, biểu tình cũng nhu hòa lại như cũ, nhớ tới Hạ
Dung vừa rồi ở trước mặt nhiều người như vậy nói hắn chỉ cần mình y, được rồi,
Thẩm Tương Ngôn đã tự động đem lời nói này phiên dịch thành Hạ Dung rất yêu hắn,
mà chuyện này cũng đúng như vậy.
"Những
câu Dung Nhi vừa mới nói kia tướng công đều nghe được, tướng công rất vui vẻ."
làm đúng nên được khen thưởng, Thẩm Tương Ngôn lúc này đang khoác lên người
thân phận gia trưởng của Hạ Dung.
Lúc
Hạ Dung nhận ra ý tứ trong lời nói của tướng công, tâm trạng lo lắng rốt cục cũng
tản đi, lộ ra với Thẩm Tương Ngôn một cái mỉm cười xuất phát từ nội tâm, trong
giọng nói không tự chủ có chút làm nũng, "Tướng công đã đáp ứng Dung nhi,
chỉ cần một mình Dung nhi thôi." Bây giờ y đã có chút dũng khí nói ra lời
này hơn.
"Đúng
vậy, sau này nếu còn chuyện như lúc nãy xảy ra, Dung Nhi cũng phải nói như vậy."
Nói xong Thẩm Tương Ngôn còn nghiêm túc nói thêm, "Sau này nếu mụ điên kia
dám tới gần Dung nhi, Dung nhi phải nhanh tránh xa, còn những chuyện khác cứ
giao cho tướng công." Hắn thấy người Hạ gia đã rảnh rỗi quá rồi, ngay cả
con gái cũng không trông chừng cho tốt.
Hạ
Dung ôm chặt lấy vòng eo cứng cáp của tướng công, đem mình chôn ở trong ngực tướng
công cọ cọ, lúc này mới "Vâng" một tiếng, thể hiện y đã nghe được.
Thẩm
Tương Ngôn suýt chút nữa bị người trong lòng ngực cọ đến nổi lửa, thực sự không
nhịn được mới bất động thanh sắc kéo giãn khoảng cách với Hạ Dung, bất đắc dĩ
nói, "Dung Nhi lúc nào mới trưởng thành đây?" Hạ Dung bị hỏi vậy
khuôn mặt nhỏ nhắn liền đỏ hồng lên, không hề trả lời cái vấn đề ngượng ngùng này.
————————————
Buổi
tối Thẩm Tương Ngôn nằm ở trên giường đọc một quyển tạp thư nói về địa lý, chờ
mãi không thấy Hạ Dung tắm rửa trở về. Thẩm Tương Ngôn thả sách trong tay xuống,
lắng nghe động tĩnh, thấy một lúc lâu cũng không có tiếng nước liền lo lắng. Kêu
một tiếng "Dung Nhi", lát sau cũng không nghe thấy tiểu phu lang đáp
lại, Thẩm Tương Ngôn không yên lòng xuống giường đi kiểm tra.
Quẹo
vào sau bức bình phong ngăn cách buồng tắm, chỉ thấy trong bồn tắm đặt ở kia
không có bóng dáng của phu lang nhà mình, Thẩm Tương Ngôn sốt ruột muốn tiến
lên kiểm tra, liền thấy trên mặt nước trong thùng nước tắm có rất nhiều cánh
hoa, cách một lát còn có bong bóng từ đáy nước nổi lên. Thẩm Tương Ngôn vừa tức
vừa giận, đang định đem người dưới nước kéo lên, thì tiểu tử bướng bỉnh kia liền
tự mình trồi lên từ đáy nước.
Hôm
nay Hà Hân Hà Miêu bỏ thêm cho Hạ Dung rất nhiều cánh hoa vào thùng nước tắm, Hạ
Dung lúc tắm thấy chơi rất vui. Bình thường lúc tắm rửa y cũng sẽ lặn xuống đáy
thùng tắm chơi, hôm nay vì có cánh hoa, thời gian chơi dài hơn, sau đó liền bị
tướng công phát hiện.
Lúc
Hạ Dung ở dưới nước nhìn thấy thân ảnh tướng công, sợ hết hồn, liền từ dưới nước
ló đầu lên, dưới tình thế cấp bách còn mang theo rất nhiều bọt nước.
Bị
tạt một thân đầy nước, Thẩm Tương Ngôn quả thực đã bị tiểu hỗn đản mặt vô tội
nhìn mình này dọa sợ. Tiểu phu lang lúc đầy ngoan hiền như thế, tại sao càng
ngày càng bướng bỉnh thế này. Lẽ nào hắn một ông chú nội tâm đã ba mươi tuổi lại
đem tiểu phu lang nuôi thành đứa nhỏ sao?
"Mau
ra đây, nước lạnh hết rồi, lần sau không cho nghịch nước như vậy nữa." Thẩm
Tương Ngôn cố ý hung ác nói, để xem sau này y có còn dám doạ hắn nữa hay không.
Hạ
Dung nhìn tướng công tuy đang mặc đồ ngủ đứng bên ngoài bồn tắm, nhưng vẫn rất
chỉnh tề. Lại nhìn bản thân mình không mặc gì hết ở trong thùng nước tắm một
chút. Muốn đi ra ngoài sao, y cái gì cũng không mặc ở trong thùng nước tắm còn
tốt, có hoa cánh hoa che chắn cái gì cũng không thấy được. Đi ra ngoài rồi không
phải là bị thấy hết sao, Hạ Dung có chút ngượng ngùng.
Nhìn
ra tiểu phu lang không dễ chịu, nhưng Thẩm Tương Ngôn lần này không thèm giải
vây cho y, vẫn kiên trì nói, "Đi ra, muốn tắm đến bệnh sao."
Thấy
tướng công kiên trì như vậy, Hạ Dung cúi đầu xấu hổ đứng lên từ trong thùng nước,
muốn lấy tay che ở trước trước ngực với phía dưới. Thẩm Tương Ngôn lại không quan
tâm đến, cầm khăn vải để ở bên qua, mang Hạ Dung ôm ra khỏi tắm rửa thùng,
nhanh chóng lau khô cho y. Sau đó cũng không có ý định buông người ra, trực tiếp
ôm Hạ Dung vào nhà đem y đặt lên giường.
Sau
khi đắp kín mềm cho người ta xong, Thẩm Tương Ngôn liền đi lấy khăn vải mới lau
mái tóc ướt nhẹp của Hạ Dung, lúc này một câu cũng không thèm nói. Hạ Dung
không biết phải làm thế nào liền ngẩng đầu dùng đôi mắt to long lanh nước nhìn
tướng công, muốn tướng công để ý đến mình. Mãi đến khi lau khô đầu xong, Thẩm
Tương Ngôn mới nhàn nhạt mở miệng hỏi một câu, "Biết sai chưa?"
Hạ
Dung thực ra cũng không biết mình sai ở đâu, nhưng vẫn là bé ngoan thông minh
mà gật đầu, "Biết sai rồi."
Thẩm
Tương Ngôn thấy thái độ nhận sai của y mới hài lòng. Lại thấy khuôn mặt nhỏ nhắn
của phu lang bởi vì đầu rối tung càng lộ ra vẻ trẻ con, chỗ chăn không đắp tới
lộ ra vai mềm cùng với xương quai xanh tinh xảo, nhìn thấy thế, Thẩm Tương Ngôn
liền nhắm mắt lại, cảm thấy thân thể càng ngày càng nóng.
Hạ
Dung thấy tướng công không để ý đến mình, liền kéo kéo quần áo tướng công muốn
nhắc nhở hắn để ý đến y. Mà hành động này lại khiến Thẩm Tương Ngôn cho là đang
mời gọi hắn, Thẩm Tương Ngôn liều mạng tiếp thu ám chỉ này, không quan tâm đến
cái khác, liền hôn đến đôi môi ban ngày chưa hôn đủ kia, thuận thế áp đảo người
trên giường.
Chẳng
bao lâu sau, trên giường liền truyền đến âm thanh hai người thở dốc ám muội, hai
người giằng co trên giường hơn nửa canh giờ mới yên tĩnh lại. Vẫn không làm đến
cuối cùng, nhìn tiểu phu lang tính trẻ con trong lồng ngực, Thẩm Tương Ngôn chờ
lâu như vậy, cũng không phải không thể chờ mấy tháng cuối cùng này, chẳng qua lần
này là thu đủ lại lợi tức mà thôi.
-----Hết chương 24-----
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét