Chương 9:
Lý đại phu đi rồi, Thẩm Tương
Ngôn dùng thảm quấn lấy Hạ Dung ôm trở về nhuyễn tháp, cũng không nói mà lấy
tay vuốt tóc Hạ Dung, Hạ Dung mẫn cảm nhận ra tướng công không vui, cũng là bé
ngoan đem đầu đặt ở trên bả vai tướng công mặc hắn vuốt tóc mình.
"Dung Nhi nói cho tướng
công nghe việc rơi xuống nước lạnh năm mười tuổi, có được hay không?" Âm
thanh ôn nhu hơn so với thường ngày, lại mơ hồ lộ ra chút gì đó khang khác, Hạ
Dung tuy nghe ra giọng tướng công có chút khác nhưng cũng không biết có vấn đề
chố nào.
Mà nếu là chuyện tướng công
muốn biết, Hạ Dung vẫn nghiêm túc nhớ lại, "Năm mười tuổi, có rất nhiều
đứa nhỏ ngang tuổi chúng ta đến nhà, còn có mấy song nhi giống với Dung Nhi, mọi
người vốn là ở trong phòng nói chuyện phiếm ăn điểm tâm, không biết sao lại có
người đề nghị muốn đến hồ nước ở vườn hoa sau nhà chơi băng, còn hỏi Dung Nhi
có muốn đi hay không." Nói đến đây Hạ Dung có chút ngượng ngùng, dừng một
chút lại tiếp tục nói, "Khi đó Dung Nhi không nhiều bạn chơi cùng, những
người kia đột nhiên hỏi Dung Nhi, Dung Nhi nghĩ có thể cùng bọn họ chơi một lúc,
liền vui vẻ đi cùng."
"Kỳ thực khi đó cũng chỉ mới
rơi hai trận tuyết, nghĩ là lúc đó trên hồ nước cũng đã đóng băng rắn chắc rồi.
Vừa bắt đầu mọi người chơi rất vui vẻ, sau đó không biết tại sao lại náo loạn, một
đám đông ngã sấp xuống, Dung Nhi thấy vậy vốn là đã tránh được, lại đột nhiên
bị người từ phía sau lưng đẩy một cái, cũng không biết tại sao khi Dung Nhi ngã
xuống khối băng này lại bị vỡ ra." Hạ Dung nhớ lại thân thể liền run một
cái, cảm giác đó thật lạnh, y đời này cũng không muốn trải qua lần nữa.
Thẩm Tương Ngôn thấy Hạ Dung
như vậy, thân thủ ôm chặt hắn. Hạ Dung nằm nhoài trong lồng ngực Thẩm Tương
Ngôn, nhỏ giọng nói tiếp, "Kỳ thực Dung Nhi biết là ai đẩy Dung Nhi, trước
khi Dung Nhi ngã xuống đã thấy được cái áo choàng bằng lông hồ ly, kiểu áo
choàng kia rất đặc biệt, là long hồ ly trắng viền hồng nhạt tốt nhất." Hạ
Dung dừng một chút nói tiếp, "Cái áo choàng đó là do mẫu thân cố ý làm
theo yêu cầu để cho chị mặc vào ngày đó, Dung Nhi nhớ tới ngày đó có rất nhiều
người khen cái áo choàng này của chị. Kỳ thực, sau đó Dung Nhi nghĩ chị đẩy
Dung Nhi một cái chắc chỉ là muốn cho Dung Nhi té cái thôi, ai biết khối này
băng lại không rắn chắc, liền làm Dung Nhi ngã như thế."
"Các ngươi một đám tiểu
thư công tử muốn đi sân sau chơi băng, đám hạ nhân không có ai ngăn cản sao?"
Thẩm Tương Ngôn cau mày hỏi đến vấn đề mấu chốt nhất, dù các tiểu thư công tử
không biết, thì đám hạ nhân hẳn phải biết là băng trên hồ nước kia không đông cứng
chứ.
Hạ Dung nghe tướng công thấp
giọng hỏi liền nở nụ cười, nhớ tới dáng dấp tiểu thư công tử khi đó tránh tránh
né né hạ nhân, cũng xua đi cảm giác lạnh như băng quanh thân lúc nãy mấy phần,
"Chúng ta khi đó là trốn hạ nhân mà đi, nếu để cho bọn họ biết đến một đám
tiểu thư công tử muốn đi chơi băng thì cũng không nguy hiểm như vậy."
Thẩm Tương Ngôn ngẩn người một
chút, sau đó bình thường trở lại, đây là âm mưu được thiết đặt từ trước sao,
nghĩ đến Hạ Dung đã suýt mất mạng, nhưng dù chị của y vô tâm muốn mạng của Hạ
Dung, so với hữu tâm còn đáng ghét hơn. Nghĩ tới đây Thẩm Tương Ngôn nhắm mắt
lại, nghe nói tính tình của Hạ Quý là loại tính cách không thể yên tính được,
không sớm thì muộn thì cô ta cũng sẽ chủ động đụng vào y.
Thẩm Tương Ngôn cũng không muốn
Hạ Dung tiếp tục suy nghĩ đến chuyện cũ năm xưa nữa, chủ yếu là hắn không hỏi
rõ việc này thì không an tâm được, biết được chuyện đã xảy ra cũng không tiếp
tục hỏi nữa. Lập tức chuyển đề tài, lấy quýt trên bàn nhỏ trước nhuyễn tháp lột
vỏ cho Hạ Dung, loại quýt này có mùi vị ngọt ngào, Hạ Dung gần đây rất thích
ăn.
Hai người chia nhau ăn một quả
quýt, Hạ Dung lười biếng dựa vào trên người tướng công, tấm thảm trên người
cùng với thân nhiệt tướng công giống như một cái lò sưởi nhỏ khiến cả người y ấm
áp dễ chịu. Thẩm Tương Ngôn cũng vui vẻ làm chỗ dựa cho y, tay cầm một quyển
thơn, ôm tiểu phu lang trong lồng ngực nằm đọc trên giường.
——————————
Từ ngày hôm đó liên tục tới một
tháng, tiểu phu lang vì luôn tắm thuốc với uống thuốc nên trên người bắt đầu có
mùi thảo dược nhàn nhược. Thẩm Tương Ngôn ôm người phu lang, cũng không thấy
ghét cái mùi này, mà ngược lại còn có cảm giác yên bình.
Song nhi ở Phượng Dụ quốc tuy
không khác nam nhân gì cả nhưng vóc người có chút nhỏ nhắn, cử chỉ mềm mại hơn,
da dẻ cũng trắng hơn, tướng mạo tuy không giống như nữ tử, nhưng cũng ôn hòa
hơn so với nam nhân bình thường một chút.
Thẩm Tương Ngôn ôm tiểu phu
lang được nuôi ra chút thịt, đem mặt chôn ở cần cổ tiểu phu lang, cọ cọ, cọ đến
lúc Hạ Dung bảo ngứa mới dừng lại, thật tốt a, vẫn là có chút thịt ôm mới thoải
mái.
Nhìn sắc trời một chút, đã giờ
thìn (7- 9h sáng), Thẩm Tương Ngôn vỗ vỗ người đang dựa vào lồng ngực mình,
"Đứng lên đi."
Hạ Dung "Vâng" một
tiếng, đang muốn đứng dậy lại đột nhiên cứng người lại, Thẩm Tương Ngôn mặc
quần áo xong xuôi cũng không thấy Hạ Dung đứng lên, liền cười trêu, "Làm
sao vậy, còn muốn bám giường à?"
Hạ Dung đem mặt vùi vào trong
chăn, trầm giọng nói, "Tướng công, huynh đi ra ngoài trước đi, Dung Nhi
lập tức dậy."
Thẩm Tương Ngôn lúc này mới
phát hiện có chuyện, ngồi lại bên giường muốn mở chăn mềm trên người Hạ Dung ra,
mà chưa kịp mở ra, đã bị Hạ Dung gắt gao kéo lại. Thẩm Tương Ngôn thấy Hạ Dung
khác thường liền lo lắng, không yên lòng muốn cướp lấy chăn mền của y, nhìn xem
cuối cùng là tiểu phu lang bị làm sao, "Dung Nhi, làm sao vậy, buông chăn ra
để tướng công nhìn."
Hạ Dung thấy không giữ được
chăn, gấp đến muốn khóc, "Tướng công, huynh đi ra ngoài một chút, có được
hay không." Thẩm Tương Ngôn thấy Hạ Dung thật sự không muốn buông tay, sợ
chọc tới y, liền liên tục nói "Được" rồi đi ra ngoài trước, trên thực
tế hắn cũng thực sự đi ra ngoài, nhưng là lát sau cũng không nghe trong phòng
có tiếng động, vẫn không yên lòng, liền đẩy cửa rón rén đi vào.
Trên giường không có ai, Hạ Dung
đang ở sau tấm bình phong, Thẩm Tương Ngôn nhìn kỹ vài chỗ máu trên chăn, liền
đem chăn toàn bộ xốc lên, trên giường cũng có chút máu. Điều này Thẩm Tương
Ngôn sợ hãi, cũng không sợ Hạ Dung có thể giận hắn hay không, lòng rất sợ Hạ
Dung bị thương. Đi vào trong bình phong lại thấy Hạ Dung một mặt ngượng ngùng
mới vừa mặc quần xong, bên cạnh còn để rất nhiều đai nguyệt tín (BVS), được rồi,
cái này trong trí nhớ của Thẩm Tương Ngôn hình như là dùng lúc đến kỳ quỳ thủy
(kinh nguyệt) đi.
Hạ Dung quả thực mắc cỡ muốn chết,
y lúc nãy đứng dậy liền phát hiện không bình thường, thật vất vả mới bảo tướng
công đi ra ngoài được, muốn nhanh chóng làm xong, nhưng dù gì đây cũng là lần
đầu tiên y làm, khó tránh khỏi tay chân luống cuống, ai biết cứ vậy mà bị tướng
công bắt gặp.
Ngẩn ra một lúc lâu, Thẩm Tương
Ngôn mới phục hồi tinh thần lại, à, không phải bị thương, mà là phản ứng sinh
lý bình thường của song nhi, vậy thì tốt rồi. Nghĩ một chút thì đây cũng là lần
đầu tiên Hạ Dung có đi, trước kia bọn họ ngủ cùng nhau cũng không thấy Hạ Dung
như vậy, nghĩ chắc là do tác dụng của thuốc mấy ngày nay Lý đại phu cho dùng. Thấy
Hạ Dung đứng ở đó đỏ bừng mặt, còn có dáng vẻ luống cuốn tay chân nữa, nội tâm
của Thẩm Tương Ngôn là một ông chú ba mươi tuổi đối mặt với người yêu nhỏ lập
tức mở ra chế độ quan tâm của chồng cùng gia trưởng cùng lúc.
Nói chung việc này xử lý như
phụ nữ tới kỳ quỳ thủy là được rồi, cũng không khác nhau lắm, sợ Hạ Dung mới lần
đầu tiên nên không hiểu được, nên hắn kiên trì nói rất nhiều điều cơ bản cho tiểu
phu lang, đừng hỏi hắn làm sao biết được, đời trước thông tin truyền thông phát
triển, những thường thức cơ bản hắn đương nhiên là biết một chút, tóm lại là mấy
thứ như tránh lạnh, chú ý nghỉ ngơi.
Kéo tay tiểu phu lang, để y tiếp
tục nằm trên giường một lát, "Ừm, cơ bản chính là như vậy, Dung Nhi mấy
ngày nay phải nghỉ ngơi thật tốt biết chưa? Bây giờ Dung nhi nằm đây một lát,
tướng công đi lấy điểm tâm cho Dung nhi, hôm nay liền ăn ở trên giường đi, Dung
Nhi muốn ăn cái gì?"
Hạ Dung dùng chăn đắp cho mình,
nghĩ một chút rồi nói, "Dung Nhi muốn cháo rau tướng công làm."
"Được rồi, tướng công làm
cho Dung nhi, lập tức xong ngay." Nói xong sờ sờ đầu Hạ Dung, "Có
việc gì thì gọi bọn Hà Hân Hà Miêu đi tìm ta, biết chưa?"
Nghe tiếng đồng ý từ trong chăn
của Hạ Dung, Thẩm Tương Ngôn mới đi đến nhà bếp, trước khi đi vẫn chưa yên tâm liền
cố ý dặn dò Hà Hân Hà Miêu đang canh giữ ở cửa, nếu như Chính Quân có cái gì
không ổn liền bảo người gọi hắn đến.
-----Hết chương 9-----
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét