Chương 8:
Lúc Lý Hạng Minh mang theo cả
nhà đến Thẩm trạch, liền thấy Thẩm Tương Ngôn cũng với phu lang đã đứng chờ ở
cửa. Chờ Thẩm Tương Ngôn kéo Hạ Dung làm lễ cho người nhà họ Lý xong,lòng Lý
Hạng Minh đầy vui mừng mà dùng sức vỗ vỗ vai Thẩm Tương Ngôn, "Tiểu tử con
không tệ, cửa tiệm mà nhà con mở thúc cũng có nghe nói, cha mẹ con dưới suối
vàng bây giờ mà biết thì cũng có thể an tâm rồi."
"Việc làm ăn này vẫn là
nhờ tổ tiên phù hộ, con cũng chỉ là đánh bậy đánh bạ, may mắn là đi đúng đường
mà thôi." Lý Hạng Minh thật đúng là dùng tới muồi phần sức mạnh mà vỗ hắn,
Thẩm Tương Ngôn mặt không đổi sắc hơi di chuyển vai bị vỗ đau, "Lúc này
vừa chuyển nhà xong, cả nhà thúc phụ có thể tới cũng là vinh hạnh của con."
Lý Hạng Minh nghĩ một chút cũng
thấy đúng, Thẩm gia dù sao cũng là mấy đời thế gia chế hương, không có công
thức đặc biệt làm sao được. Như vậy Lý Hạng Minh vốn có này nghi hoặc cũng bị
Thẩm Tương Ngôn đẩy cớ lên tay nghề chế hương gia truyền của Thẩm gia,
"Đừng nói những lời khách sáo này nữa, việc làm ăn không có bản lãnh thật
sự cũng không thể thành công, nếu con trai thúc giống con được mấy phần, thúc
cũng có thể yên tâm." Nói xong còn trừng mắt Lý Đông Thăng ở phía sau một
cái.
Lý Đông Thăng bất đắc dĩ vẫy
vẫy tay, "Phụ thân, ngài đừng nói đến con trai ngài là ta, ngài đây không
phải là càng già càng dẻo dai sao, muốn con trai có bản lãnh như vậy để làm
gì."
Lý Hạng Minh bị hắn chọc tức
đến không ngừng thở dốc, đứa con trai này của ông này ở trước mặt người ngoài không
phải giả vờ lần một lần hai, nếu đây không phải là Thẩm gia, ông liền cởi giày
đánh hắn, việc này cũng không phải chưa từng làm.
Lý Đông Thăng thấy phụ thân
thật sự là bị chọc tức, vội nói, "Ai, ai, phụ thân bớt giận, phụ thân ngài
đừng để bị chọc tức, chúng ta đang ở Thẩm gia, phải chú ý phong thái."
Ở lần gặp đầu tiên cũng không
nói chuyện nhiều lắm, nên Thẩm Tương Ngôn cũng không biết vị huynh đệ Lý Đông
Thăng này lại là một người thú vị như vậy, lần này biết được lòng kết giao liền
nổi lên mấy phần. Mời hai vị nữ quyến Lý gia đi cùng Hạ Dung, các nam nhân còn
lại đến tiền thính uống trà tán gẫu.
Hạ Dung dẫn hai vị phu nhân Lý
gia đi dạo khắp nhà, rồi trở về phòng tiếp khách ở chủ viện. Thấy Hà Hân đã sớm
chuẩn bị xong trà ngon, điểm tâm cùng trái cây, lúc này mới âm thầm thở phào
nhẹ nhõm.
Lý phu nhân cùng đi tới cũng
coi như là đã nhìn ra tính tình Hạ Dung, không giống với những thê thiếp ở sân
sau khác, trái lại là vẫn còn có mấy phần tính khí trẻ con không rõ sự đời. Lý
phu nhân này từ nhỏ đã chịu mẹ chồng thê thiếp ở sân sau ức hiếp rồi, cho nên
ghét nhất là những nữ nhân song nhi có tâm, ngay cả lấy vợ cho con trai mình
cũng chọn người có tâm tính thuần lương, xuất thân từ một gia đình nhỏ. Bởi vậy
tính cách này của Hạ Dung chính là chó ngáp phải ruồi mà được Lý phu nhân vừa ý.
Lại nhìn chất liệu bộ quần áo
mà Hạ Dung đang mặc, con dâu chắc không nhìn ra được, nhưng bà nhìn ra, là gấm
Vân Nam thượng đẳng. Cho dù là nhà giàu có như Lý gia bọn họ, cũng không thể
lấy loại gấm này may thành đồ mặc hàng ngày. Lại nhìn ngọc trâm cài trên đầu Hạ
Dung, cũng là ngọc Điền Hòa thượng hạng, cây trâm như thế ở bên ngoài bán ít nhất
cũng phải là ba mươi, bốn mươi lượng bạc, mà Hạ Dung dường như không biết, cứ
vậy mà tùy ý mang theo, xem ra tiểu tử Thẩm gia không phải chỉ yêu thích phu
lang này thôi đâu.
Ở cùng nhau một lát, Hạ Dung
thấy Lý phu nhân cũng không phải là người khó ở chung, liền dần dần thả lỏng,
càng lộ thêm tính tình thật, thêm vào đó vợ của Đông Thăng ở một bên thỉnh
thoảng cũng nói thêm vài câu, cuối cùng còn làm Lý phu nhân trực tiếp kéo tay
Hạ Dung gọi "Tâm can".
Lý phu nhân này trước khi đến
Thẩm gia, còn được phu quân mình cố ý nói qua, nhìn xem phu lang mà Thẩm Tương
Ngôn lấy về này có nhân phẩm thế nào. Nói thẳng là mình có lỗi với Thẩm huynh, để
cho con trai Thẩm huynh bị Hạ gia coi thường. Lý phu nhân trước khi tới cũng đã
tính toán, nếu như Hạ Dung không tốt, cần phải giới thiệu vài cô nương tốt cho
Thẩm Tương Ngôn, để cho hắn lấy làm thiếp.
Lúc này nhìn thấy Hạ Dung, thấy
thế nào cũng rất thích, mà thấy tình cảm hai người này cũng rất tốt, suy nghĩ
ban đầu cũng bỏ qua, bà cũng không muốn trở thành kẻ ác, phá hoại tình cảm của
hai tiểu bối.
Mà ở bên kia, ba người Thẩm
Tương Ngôn cũng đang nói chuyện rất tốt, cha con Lý gia còn giới thiệu cho hắn
một lão đại phu có y thuật không tệ, nghe nói là đã từng cứu Lý Đông Thăng một
mạng, chuyện này xảy ra trước khi Lý gia rời khỏi Phù dung trấn, tiểu Đông
Thăng ở núi Phú Thúy ở bên cạnh Phù dung trấn chơi không cẩn thận bị độc trùng
cắn trúng, đại phu ở trấn trên đều bó tay, chính là được lão đại phu này cứu
sống. Nhưng lão đại phu này không có con cái, nên mặc dù sống ở dưới chân núi
Phú Thúy, nên thường đi khắp nơi để xem bệnh cho người nghèo, vì vậy muốn tìm
lão đại phu này cũng không dễ dàng. Thẩm Tương Ngôn biết được tin này đã rất
hài lòng, hơn nữa đã biết chỗ ở của ông ấy, sau này chỉ cần cho người đến trông
coi ở gần đó là được, chút kiên trì ấy hắn vẫn có.
Hai nhà gặp nhau lần này có thể
nói là cả khách cả chủ đều vui, cuối cùng Hà Hân bưng lên hai hộp gỗ hoa lê,
bên trong đựng hương cao cùng nước hoa Hương Tự Lai mà Thẩm Tương Ngôn cho
người chuẩn bị kỹ từ sớm, dùng danh nghĩa của Hạ Dung tặng cho hai vị phu nhân Lý
gia. Phu nhân Lý gia nhận được lễ vật tất nhiên là cười rất vui vẻ, ấn tượng
với Hạ Dung cũng tốt thêm mấy phần.
Lý phu nhân ở bên kia sau khi
trở về liền kể với Lý Hạng Minh sự yêu thích với Hạ Dung, Thẩm Tương Ngôn bên
này thì thưởng thức tay nhỏ mềm mại như không có xương của phu lang, còn thỉnh
thoảng lấy ngón tay cào lòng bàn tay của y, lòng bàn tay của Hạ Dung rất sợ
ngứa, lại cố nhịn mà để tướng công chơi đùa tay mình. Nhưng Thẩm Tương Ngôn là
loại người có thể theo cái đòn mà leo lên người, một ý buông tay cũng không có,
ngược lại là nắm tay nhỏ mềm nhũn của Hạ Dung mãi không thả, chọc đến khi tiểu
phu lang tốt tính cũng phải tạc mao mới hỏi y về việc hôm nay.
Kỳ thực những việc này Hà Hân
đã sớm kể lại rõ ràng với hắn, nhưng không liên quan, hắn dò hỏi những việc này
chủ yếu là để dời đi lực chú ý của Hạ Dung, để y không rút tay về mà thôi. Tiểu
Hạ Dung không hề biết đến cái suy nghĩ này của con sói đói bên cạnh, còn đàng
hoàng kể lại chuyện ngày hôm nay, ngữ khí nghiêm túc, cuối cùng còn dùng một khuôn
mặt cầu khen mà nhìn Thẩm Tương Ngôn. Thẩm Tương Ngôn chiều ý phu lang, cúi
người ghé vào lỗ tai y khen vài câu, còn sẵn tiện hôn khóe miệng của y một cái làm
phần thưởng, khiến lỗ tai Hạ Dung ngứa ngáy đỏ bừng, thật lâu đều không lấy lại
được bình tĩnh.
——————————————
Từ sau lần tuyết rơi trước, khí
trời càng ngày càng lạnh, ngay cả người đi trên đường ở Phù dung trấn cũng ít
đi. Lúc nghe hạ nhân báo Lý đại phu đến, Thẩm Tương Ngôn đang còn vùi ở trên nhuyễn
tháp ở chính phòng, ở trên nhuyễn tháp trải tấm thảm lông dày, còn Hạ Dung thì
dựa vào ngực của hắn, hai người đang trò chuyện câu được câu không.
Nghe Lý đại phu đến, Thẩm Tương
Ngôn để tiểu nha đầu đưa người mời đến. Người phái đến dưới núi Phú Thúy tìm Lý
đại phu ngày hôm qua đã mời ông trở về
cùng, không nghĩ lúc tới nơi thì sắc trời đã tối, Thẩm Tương Ngôn thấy trời
tuyết lớn thế này gấp rút lên đường cũng không an toàn, thân thể Hạ Dung cũng
không phải gấp, liền hỏi qua Lý đại phu, rồi bảo người dẫn ông đi nghỉ ngơi.
Lý đại phu vốn là không có cảm
tình gì với kẻ phái người ddi mời ông nhà, dù là ai thì cũng đều không thích kẻ
mởi mình tói nhà lúc mình vừa về tới nhà đang muốn nghỉ ngơi cả. Mà đêm qua tiểu
tử Thẩm gia này vô cùng lễ phép với ông, cho hạ nhân sắp xếp nới nghỉ ngơi cũng
hợp ý của ông, bất macn này kia với hắn cũng đã phai nhạt đi mấy phần.
Hôm nay ông đến đây xem bệnh,
vốn nghĩ rằng sẽ gặp bệnh nhân mắc phải bệnh nào đó khó trị, cuối cùng lại phát
hiện gấp gáp mời ông đến như vậy là để khám cho một song nhi không có bệnh tình
gì lớn, lại nhìn thấy tiểu tử Thẩm gia này yêu thương tiểu song nhi như vậy, Lý
đại phu sờ sờ râu mép của mình, ông làm nghề y nhiều năm như vậy, hạng người gì
chưa từng thấy qua, thế mà người cưng chiều phu lang đến như vậy vẫn là lần đầu
tiên thấy.
Lý đại phu xem mạch qua cho Hạ
Dung, trầm ngâm một lúc, nói, "Đây là lúc sinh ra có chút bệnh, nhưng mà
tiểu phu nhân có phải là đã từng nhiễm lạnh nặng."
Hạ Dung nghĩ một chút rồi nói,
"Mùa đông năm mười tuổi, lúc cùng chị gái ra ngoài chơi đùa, từng không
cẩn thận rơi vào trong nước."
Nghe Lý đại phu hỏi, Thẩm Tương
Ngôn mặc dù đã đoán được, nhưng nghe Hạ Dung kể lại vẫn cảm thấy đau lòng, đứa
nhỏ mười tuổi cũng đã hiểu chuyện, làm sao có khả năng vô duyên vô cớ rơi vào
trong nước lạnh, nghĩ cũng biết, việc này không thoát khỏi quan hệ với người
chị gái của Hạ Dung được.
Lý đại phu nghe xong gật đầu
nói, "Như vậy thì đúng rồi, tiểu phu nhân cho dù là mắc bệnh khi còn trong
bụng mẹ thì cũng không đến nỗi bị hàn khí nhập thể như hiện tại, thân thể này
vẫn nên nhân lúc tuổi không lớn mà sớm điều trị tốt, bằng không không chỉ khó
có con, mà khi già cơ thể cũng sẽ mắc nhiều bệnh. May mà lệnh phu nhân tuổi vẫn
còn nhỏ, nếu điều dưỡng theo phương thuốc của lão phu thì nửa năm đến một năm
là không còn trở ngại."
Nói xong đi tới bàn bên cạnh viết
hai đươn thuốc giao cho Thẩm Tương Ngôn, "Một cái là thuốc tắm, ba ngày
tắm nó một lần, mỗi lần nửa canh giờ. Cái khác là thuốc uống, ba chén nấu thành
nửa chén, một ngày một chén, uống trước hai tháng lại tới tìm ta. Những thứ ngày
thường cần chú ý ta cũng đã viết ở phía trên, ghi nhớ kỹ đừng để làm cho hắn lại
bị cảm lạnh."
Thẩm Tương Ngôn tiếp nhận hia
đơn thuốc, rồi hỏi thăm Lý đại phu rất nhiều việc cần chú ý, rồi mới thi lễ với
Lý đại phu một cái, nói tiếng cảm ơn. Vốn là Thẩm Tương Ngôn muốn cho Lý đại
phu ở thêm mấy ngày, hoặc là ở hẳn quỷ phủ của hắn luôn cũng được. Lý đại phu
đến ở, nếu thân thể Hạ Dung có vấn đề gì cũng có người có thể ở bên chăm nom,
thứ hai nơi ở chỗ dưới chân núi kia nhất định là không tốt bằng nơi này của hắn.
Đáng tiếc Lý đại phu một chút cũng không do dự liền từ chối, nói thẳng là nhà
kai của ông ở rất tốt, không cần tới nhà người khác rất khó chịu.
Thẩm Tương Ngôn cũng không có
cách nào khác, chỉ có thể gửi cho Lý đại phu rất nhiều ngân lượng làm tiền khám,
sau đó liền hẹn thời gian lần sau đi mời ông, lúc này mới cho hạ nhân đưa ông
về lại dưới núi Phú Thúy.
-----Hết chương 8-----
Nhuyễn
tháp: loại ghế dài có thể nằm.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét