Chương 13:
Hai người đứng ở ven đường chia
nhau ăn xong một phần thạch hoa đào, liền thấy Lý Đông Thăng dẫn vợ hắn tiểu Lý
phu nhân chen chúc đoàn người đi tới hướng bên này, Lý Đông Thăng tiến lên liền
dùng một bộ biểu tình ta hiểu đánh giá hai người Thẩm Tương Ngôn, "Ôi
chao, Thẩm gia tiểu đệ, mang theo em dâu đi rước đèn à?"
Hạ Dung thấy người quen, bé
ngoan hướng vợ chồng Lý gia chào hỏi xong liền trốn ở phía sau tướng công. Thẩm
Tương Ngôn biết là y xấu hổ, tỉnh bơ nghiêng người chặn ánh mắt đầy tò mò của Lý
Đông Thăng giúp y.
"Đông Thăng huynh không
phải cũng mang chị dâu đi rước đèn sao?" vẫn là ngữ khí ôn hòa, nhưng lời
nói này lại nói rõ nếu hai người cũng vậy, thì cũng đừng chê cười ai.
Lý Đông Thăng ho nhẹ một tiếng
cũng không nói tiếp vấn đề này, "Chúng ta cùng đến Yêu Nguyệt lâu đi, ta đã
đặt một nhã gian ở lầu ba rồi, nghe nói, lát nữa sẽ có pháo hoa, chỗ kia cao, nhìn
rất rõ."
Thẩm Tương Ngôn nhớ đến vị trí
của Yêu Nguyệt lâu, đúng là nơi xem pháo hoa rất tốt. Hơn nữa nghe nói ở đó nổi
tiếng với món bánh trôi bảy màu, có thể cho tiểu phu lang nếm thử, bốn người cứ
vậy cùng đi về phía Yêu Nguyệt lâu.
Đến Yêu Nguyệt lâu thì phát
hiện đã kín người, may là Lý Đông Thăng đoán trước đã sớm đặt nhã gian, để tiểu
nhị dẫn bốn người tiến vào nhã gian, nhã gian này ở tường ngoài có bốn cửa sổ
lớn, mở cửa sổ ra liền có được tầm nhìn vừa vặn. Hai nam chủ nhà ăn đồ ăn, còn gọi
một bình rượu lựu Minh Nguyệt Lâu đặc biệt ở đây, vừa uống rượu vừa tán gẫu về
việc làm ăn.
Hạ Dung tất nhiên là nghe không
hiểu mấy việc này, mà y và tiểu Lý phu nhân cũng không tiện trò chuyện với nhau,
dù sao y cũng là song nhi, vẫn không thể quá thân cận cùng nữ tử. Dùng cái thìa
quấy bát bánh trôi bảy màu, vừa nãy tướng công dẫn y ăn không ít thứ, dù cho bánh
trôi đủ mọi màu sắc này nhìn cũng không tệ, y hiện tại một chút cũng không ăn
được.
Nhìn pháo hoa bay lên ngoài cửa
sổ, khi thì như thiên nữ rắc hoa, khi thì như đàn bướm đủ màu bay lượn. Hạ Dung
không chỉ không chán mà ngược lại còn rất vui vẻ, những năm qua y chỉ có thể
ngồi ở trong cái tiểu viện kia của mình xem pháo hoa, nào nghĩ tới sau khi xuất
giá còn có thể có cơ hội xem.
Thẩm Tương Ngôn thấy phu lang của
mình sững sờ nhìn pháo hoa bên ngoài, liền cười ôm lấy bờ vai y, đem chén bánh
trôi lại cho y nếm thử. Thấy Hạ Dung vì có người ngoài mà có chút quẫn bách,
Thẩm Tương Ngôn cũng không làm khó y, cầm tay y cầm thìa múc một miếng bỏ vào
trong miệng y. Hắn vừa rồi tán gẫu cùng Lý Đông Thăng cũng là về việc khai
trương cửa hang chi nhánh chế hương của mình, trên tay Lý gia vừa vặn có một con
đường, hắn nghĩ trước tiên dùng con đường cửa hàng của Lý gia vận chuyển hương
liệu cho mình, đương nhiên cũng không phải là dùng không, tiền phải trả vẫn là không
thiếu một phần, anh em ruột cũng phải tính toán rõ ràng, chuyện như vậy vẫn phải
nói rõ trước sau này mới không vì nó mà phá hoại tình cảm của hai nhà.
Cúi đầu nhìn gò má Hạ Dung cùng
một phần nhỏ cái cổ trắng nõn lộ ra, thừa dịp vợ chồng Lý Đông Thăng đều đang
chú ý ngoài cửa sổ, nhanh chóng hôn nhẹ lên hai cái má trong khoảng thời gian
này được nuôi càng ngày càng hồng nhuận. Lúc Hạ Dung phản ứng lại, liền trợn to
đôi mắt nhìn sang, trong đôi mắt viết đầy không đồng ý, cũng không nhìn xem đây
là nơi nào, còn có người ở đây, liền làm như vậy, nếu như bị người nhìn thấy thì
phải làm sao bây giờ.
Thẩm Tương Ngôn nhìn y vì xấu
hổ mà khuôn mặt nhỏ đỏ lên, không nhìn ra y trừng hắn có bao nhiêu hung ác,
ngược lại là vì hai má ửng hồng, làm cho ánh mắt trừng người của y cũng mất đi khí
thế, thậm chí là lộ ra một tia kiều mị thường ngày không có.
Nhưng Hạ Dung cũng thật giống
như con mèo nhỏ, thời điểm mới vừa gả tới đều là cẩn thận từng li từng tí một,
thời gian lâu dài mới dùng móng vuốt thăm dò ra ngoài một chút, thăm dò từng
chút ranh giới cuối cùng của hắn, hắn không nghi ngờ nếu trong quá trình này
hắn lộ ra một chút thiếu kiên nhẫn, con mèo nhỏ này sẽ thu móng của nó về ngay
lập tức, không thăm dò nữa. Cũng may với hắn, chính là không bao giờ thiếu kiên
trì, nhìn y bây giờ cũng đã dám trừng hắn, hắn chỉ cảm thấy như bị một con mèo
nhỏ cào nhẹ trong lòng, tê tê ngứa ngứa mà thôi.
Thẩm Tương Ngôn điều chỉnh thân
thể, chắc chắn vợ chồng Lý thị không nhìn thấy được, rồi hướng về bờ môi hồng
nhạt của Hạ Dung hôn một cái, dù sao cũng đang ở bên ngoài hắn cũng không dám
làm gì quá đáng, nhưng nhìn bộ dáng y giận mà không dám nói gì thì hắn càng
muốn bắt nạt y hơn.
Thấy tiểu phu lang muốn xù lông,
Thẩm Tương Ngôn dỗ dành nói, "Được rồi, không làm khó Dung Nhi nữa, lại
xem pháo hoa nếu không sẽ hết a." Cười ôm Hạ Dung vào lồng ngực, cố ý đặt đôi
môi gần lỗ tai y mà nói chuyện, trêu đến tai y đều đỏ lên mới bỏ qua. Pháo hoa
bên ngoài như những con đom đóm năm màu rực rỡ từ trên trời bay xuống, hắn nghĩ
hắn sẽ luôn nuông chiều y như vậy, cho y tất cả những thứ tốt nhất, cho y học
được cách giở tính trẻ con thậm chí là nổi nóng với hắn. Như vậy mới tốt, làm
cho y cả đời không thể rời bỏ mình mới tốt.
————————————————
Gần đây Thẩm Tương Ngôn rất
bận, đã mấy ngày liên tục Hạ Dung chỉ có thể nhìn thấy tướng công lúc đi ngủ,
thậm chí hai buổi tối gần đây y đang ngủ, thì hắn mới trở về, giống như trong
mộng mà cảm thấy hắn ôm lấy mình, thực sự là y quá buồn ngủ nên không mở mắt
nổi, ngày thứ hai lúc y tỉnh lại rồi lại không gặp được hắn, hỏi Hà Hân Hà Miêu
mới biết hắn trở về thật, nhưng đã đi ra ngoài từ sớm.
Hạ Dung ngồi ở trên nhuyễn tháp
ăn bánh ngọt Dung thị làm, Dung thị cũng bỏ rất nhiều công sức để làm những
loại điểm tâm nhỏ này, ngày hôm nay đều là điểm tâm hình động vật, thỏ nhỏ, hổ
con, heo nhỏ đủ loại. Hạ Dung nhìn điểm tâm một chút, mỗi cái đều rất dễ nhìn, y
có chút không nhịn được, do dự một lúc vẫn là cầm lấy một khối hình thỏ nhỏ, chơi
trò chơi là cắn cái lỗ tai thỏ một cái, mềm giống như trong tưởng tượng, độ ngọt
vừa phải, Hạ Dung vui vẻ nheo mắt lại.
Hạ Dung ôm cái đĩa tráng miệng,
ở trên giường chơi mấy quân cờ mã não rải rác, đây là tướng công sợ gần nhất mình
bận quá không có thời gian ở cùng y, tìm đưa cho y chơi, không chỉ cái này mà
còn một rương sách thoại bản để dưới đáy giường nữa, trên bàn bày sách khổng
minh cùng cửu liên hoàn gần đây tướng công tìm tới cho y.
Y biết gần đây tướng công rất
bận, đầu tiên là ông chủ của cửa hàng bên cạnh Hương Tự Lai không làm nữa,
tướng công liền trực tiếp mua lại cửa hang đó, thông hai gian cửa hang lại với
nhau, sửa chữa lại rồi khai trương mới, y cùng đã đi đến đó một lần, hiện tại
cửa hàng Hương Tự Lai rộng rãi hơn rất nhiều, việc làm ăn cũng tốt hơn rồi.
Tiếp đó tướng công còn nói ở núi Phú Thúy sơn cùng với mấy ngọn núi bên cạnh cố
rất nhiều hương liệu có thể hái, mấy ngày nay tướng công đều mang người lên đó
xem, mỗi lần trở về đều rất mệt mỏi, tướng công còn nói là nếu như có thể thì
muốn chuẩn bị mua vùng núi này. Còn phải tuyển người mới cho cửa hàng, việc mở
chi nhánh, ngay cả trong nhà gần đây đều có thêm nhiều hạ nhân hầu hạ y hơn, vậy
nên Thẩm Trạch từ ít người cũng bắt đầu lên nhiều, bây giờ chỉ là người hầu hạ
y thôi thì ngoài hai người Hà Hân Hà Miêu, còn có thêm quản sự nhũ mẫu cùng mười
mấy tiểu nha đầu. Hạ Dung cũng đã nói qua với tướng công là một ngày y cũng
chẳng làm việc gì, không cần nhiều người hầu hạ như vậy, quá lãng phí. Nhưng tướng
công cố tình lại không chịu nghe, bảo nhiều người hầu hạ y thì hắn mới yên tâm
được, Hạ Dung nghe cũng không muốn nói nhiều thêm.
Thực ra Thẩm Tương Ngôn nghĩ,
hạ nhân ở nơi này cũng thật không đáng giá tiền, quan nha bán một tiểu nha đầu
cũng chỉ có năm lượng bạc, Hạ Dung hiện tại mỗi một quãng thời gian lại thay đổi
quần áo, đồ trang sức, đồ y dùng cái nào cũng nhiều tiền hơn giá của hạ nhân nhiều
lắm, nhưng hắn làm sao có thể nói cho Hạ Dung nhiều thứ như vậy. Hắn kiếm tiền
không phải là vì để Hạ Dung sống tốt sao, huống hồ hắn cũng không phải không
kiếm được tiền cơm cho những hạ nhân này, hắn gần đây đều không ở nhà, nhiều
người chút thì hắn ở bên ngoài cũng càng an tâm hơn.
Lúc Thẩm Tương Ngôn từ bên
ngoài trở về, cũng không cho người đi thông báo, trực tiếp trở về Hải Đường
viện. Hạ Dung đang nằm trên nhuyễn tháp ngủ trưa, khí trời bây giờ cũng đang nóng
lên, vì ở trong phòng, Hạ Dung thích mát nên trên người chỉ mặc một cái áo sa
la cổ thêu hoa văn lá liễu, ngủ ở trên nhuyễn tháp, trên nhuyễn tháp lung tung
những quân cờ mã não, mái tóc đen xõa ở trên gối, thảm nhỏ vốn đang đắp lên
trên người Hạ Dung cũng bị đá xuống đất. Thẩm Tương Ngôn nhíu mày, sao lại
giống như tiểu hài tử hễ ngủ liền thích đá chăn như vậy chứ. Tuy giờ trời đang
nóng, nhưng ngủ mà không che kín làm sao được, buổi tối ngủ có hắn chăm sóc,
ban ngày thì hắn không ở nhà, đám tiểu nha đầu kia không biết, Hà Hân Hà Miêu
cũng không biết đi nhìn thử một chút.
Kỳ thực việc này chính là oan
uổng cho Hà Hân Hà Miêu, Hạ Dung khi ngủ trưa không thích bọn họ hầu hạ ở bên
người, bọn họ muốn lưu lại, Hạ Dung cũng không cho, nói bọn họ có chuyện bận thì
đi làm đi, không có chuyện gì cũng kiếm ra chuyện mà làm. Hà Hân Hà Miêu không
có cách nào khác, chỉ có thể canh chừng ở ngoài phòng, bất cứ lúc nào nghe ngóng
động tĩnh trong phòng.
Bộ quần áo Hạ Dung đang mặc
Thẩm Tương Ngôn thật sự là không thích lắm, sa la mặc vào mềm nhẹ mát mẻ, nhưng
chất liệu này quả thật có chút trong suốt, huống chi lại có màu nhạt, hắn ở gần
nhìn thấy rõ ràng, kéo thảm đắp kín lại cho Hạ Dung, sợ y ngủ ở trên nhuyễn
tháp không thoải mái, liền cúi người ôm lấy Hạ Dung, cẩn thận không làm tỉnh bế
người đặt lên giường.
Lúc Hạ Dung tỉnh lại liền phát
hiện mình nằm ở trong lồng ngực rắn chắc tướng công, thì ra hai ngày nay Thẩm
Tương Ngôn cũng hơi mệt chút, thấy Hạ Dung ngủ ngon, cũng thay y phục lên
giường ôm Hạ Dung cùng ngủ trưa. Lúc Hạ Dung tỉnh, Thẩm Tương Ngôn vẫn còn đang
ngủ, nhìn tướng công ngủ, Hạ Dung không nhịn được vuốt ve mặt của hắn, dù là
hai hàng lông mày kiếm, đôi mắt đang nhắm chặt, hay là sống mũi cao cùng đôi
môi hơi mỏng, y đều cảm thấy nhìn rất đẹp, ngày thứ nhất gả tới đây y liền biết
tướng mạo của tướng công rất tốt, nhìn thời gian lâu như vậy rồi, y ngược lại
là càng nhìn càng thích.
Không đành lòng đánh thức hắn,
Hạ Dung cứ như vậy mà si ngốc nhìn, mấy ngày nay y cũng chưa được thấy tướng
công, lúc này tỉnh lại nhìn thấy tướng công y vui vẻ vô cùng, trước đây tướng
công vẫn thường ở cùng với mình, đột nhiên lại không ở bên cạnh mình, y vẫn
chưa quen được.
Lúc Thẩm Tương Ngôn mở mắt ra
liền nhìn thấy hình ảnh Hạ Dung đang chống tay nhìn hắn, vươn tay vuốt tóc của y,
cười hỏi "Dung Nhi nhớ tướng công không?"
Hạ Dung nghe hắn ôn nhu hỏi
mình nhớ hắn hay không, nghĩ tới mấy ngày nay không thấy được tướng công, không
tự chủ liền đỏ cả vành mắt, "Nhớ, mỗi lần Dung Nhi tỉnh đều không thấy
được tướng công." Càng nói càng oan ức, y đương nhiên nhớ hắn, làm sao có
khả năng không nhớ, không muốn để cho tướng công thấy bộ dáng mất mặt này của
mình, liền vùi đầu vào trong chăn rầu rĩ nói.
-----Hết chương 13-----
Thạch hoa đào:
Bánh trôi bảy màu:


Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét