Chương 14:
Thẩm Tương Ngôn thấy bộ dáng y ấm
ức như vậy, thương không ngớt, bình thường cưng chìu y còn không kịp, cuối cùng
làm cho y không vui lại là mình. Hắn cũng biết mình gần đây thực sự quá bận
rộn, không có thời gian cùng y. Nhưng trong tay hắn bây giờ người có thể dùng
thực sự quá ít, Thẩm An cũng bị mình điều đến cửa tiệm mới mở, ngay cả hai đứa
nhóc choai choai là Trần Tài với Phùng Cần cũng bị hắn sai khiến xoay vòng,
người chủ nhân là hắn này cũng chẳng khá hơn chút nào, cũng may gần đây mấy
người hắn chọn, chậm rãi học theo cũng đã dần thạo việc.
Hôm nay hắn trở về sớm như vậy cũng
là muốn nhìn tiểu phu lang đã lâu không gặp, nhất định là y rất lo lắng, mới nói
ra như vậy. Cũng may việc này không tệ quá, thở dài một hơi, bế tiểu phu lang
đặt lên trên đùi, nhìn mặt mày Hạ Dung càng ngày càng thanh tú, hôn một cái lên
đôi mắt đang muốn khóc kia, "Dung Nhi ngoan, tướng công cũng nhớ Dung Nhi,
tướng công hứa với Dung Nhi mấy ngày này bận rộn xong liền mang Dung Nhi ra
ngoài chơi có được hay không, Dung nhi không phải vẫn muốn đi chùa Phật Quang
dâng hương sao, lúc đó tướng công dẫn Dung Nhi đi."
Hạ Dung mặc dù có chút oan ức,
nhưng cũng biết tướng công bận chính là việc quan trọng, cũng biết tướng công
khổ cực như vậy đều là vì muốn tốt cho mình, lúc này nghe tướng công dỗ dành,
càng cảm thấy mình không tốt, càng nghĩ càng xấu hổ, vì tướng công đang lo lắng
cho mình, liền thuận theo tướng công cười nói, "Vậy tướng công hứa với
Dung Nhi rồi đó, mấy ngày nữa phải mang Dung Nhi đi ra ngoài nha."
Thực ra Hạ Dung cũng không để ý
có thể đi ra ngoài hay không, y ở Hạ gia nhiều năm như vậy cũng chỉ có thể ở
bên trong khu nhà kia nên cũng không có gì không thích ứng được, y để ý nhất
chính là tướng công có thể ở cùng mình hay không thôi.
"Được, được, có bao giờ
việc tướng công đã hứa lại đổi ý chưa." Thẩm Tương Ngôn vội vã đáp ứng,
thuận tiện ôm chặt eo Hạ Dung hơn chút, nói cho y những việc hắn gặp phải trong
khoảng thời gian này để dời đi sự chú ý của Hạ Dung, thấy Hạ Dung rốt cục cũng vui
vẻ trở lại, lúc này mới lén lút thở phào nhẹ nhõm, hắn vừa rồi còn thực sự sợ
Hạ Dung cứ như vậy khóc lên, nếu vậy hắn còn không đau lòng chết hay sao.
Hai người nói nói một hồi, tâm
tư Thẩm Tương Ngôn bị hấp dẫn bởi tầng sa la mềm mại ngăn cách, vừa nãy vì sốt
ruột muốn làm Hạ Dung vui vẻ nên không chú ý, còn bây giờ phu lang đang ở trong
ngực mình, ngược lại là không thể nhịn được lòng dạ dâng lên. Thân thể Hạ Dung
không cứng rắn giống hắn mà ngược lại là mềm mại, vì hơn nửa năm nay được chăm
sóc tỉ mỉ không những cao thêm không ít mà thân hình hiện tại ôm cũng rất thích.
Thẩm Tương Ngôn muốn nhịn, nhưng
nhìn cái miệng nhỏ khép mở nghiêm túc nói chuyện với mình kia, thực sự là không
thể nhịn được, cúi đầu hôn lên bờ môi mềm mại kia, đôi tay cũng không thành
thật mà xoa người Hạ Dung. Hạ Dung bị hắn đột nhiên hôn môi mà giật mình, định
đưa tay đẩy, nhưng lại nghĩ đây là tướng công mình, hơn nữa cũng không phải là
chưa từng hôn môi lần nào, tay liền đổi thành vòng lấy cổ của tướng công, thử
thích ứng một chút. Thẩm Tương Ngôn mãi đến tận lúc cảm thấy bụng căng lên mới
giật mình tỉnh lại, nhìn đứa nhỏ trong lồng ngực bị hắn bắt nạt mà thân thể mềm
nhũng, vội vã nói, "Ta đi tắm." Liền nhanh chóng nhảy xuống giường
trốn mất.
——————————————
Hôm nay bầu trời xanh biếc, hai
chiếc xe ngựa lần lượt đừng lại dưới chân núi chùa Phật Quang, nhảy xuống xe
ngựa trước tiên là một vị nam tử mặc áp cẩm bào thêu hình trúc xanh với mây,
đầu đội phát quan bạch ngọc, nam tử này tao nhã như ngọc, khí chất như gió xuân
ấm áp, nhận lấy được ánh mắt tò mò của rất nhiều người. Chỉ thấy nam tử này
xuống xe ngựa xong cũng không đi ngay, mà ngược lại là ôm một song nhi mặc
trường bào thêu hoa văn trúc với trăng lưỡi liềm trắng, thấy tình cảnh này liền
biết hai người là phu phu, điều này làm cho những rất nhiều nữ tử cùng song nhi
chưa kết hôn ở đây vừa nãy muốn biết được đây là công tử nhà nào thất vọng.
Hạ Dung đỏ mặt bị ôm xuống xe
ngựa, đây là đang ở bên ngoài, dù là cách chùa không xa, y cũng không biết phải
nói cho tướng công như thế nào, nghĩ đến gần đây tướng công càng ngày càng
nhiều cử chỉ thân mật, khuôn mặt nhỏ càng ngày càng đỏ hơn.
Bởi vì mặt trời thực sự quá
lớn, sợ Hạ Dung bỏng nắng, Thẩm Tương Ngôn nhận dù từ tay Hà Hân, tự mình che
dù cho phu lang, "Dung Nhi, có phải là nóng quá không, sao mặt lại đỏ như
vậy."
Đây quả thực là biết rõ rồi mà
còn hỏi, Hạ Dung tức giận nhéo eo Thẩm Tương Ngôn một cái. Thẩm Tương Ngôn cũng
không giận, cố tình "Ai u" một tiếng, làm như rất đau. Hạ Dung cũng
là lần đầu tiên nhéo người như vậy, lúc này nghe tướng công kêu đau, còn tưởng
mình nhéo đau thật, liền muốn xoa xoa cho tướng công. Nhưng vừa ngẩng đầu liền
thấy tướng công cười nhìn y, làm gì có bộ dáng đau đớn, biết ngay là hắn đang
đùa mình, cũng không muốn nói với hắn nữa, quay người đi lên núi.
Thẩm Tương Ngôn nhìn y tức giận
đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn phình ra, chỉ cảm thấy cực kỳ đáng yêu, sợ Hạ Dung phải
phơi nắng, liền nhanh chân chạy đến bên cạnh che dù cho y, một bên nhẹ giọng dỗ
cho y hết giận, trời nóng như vậy mà tức giận lát nữa sẽ khó chịu.
Hạ Dung nghe hạ nhân trong nhà nói
chùa Phật Quang cực kỳ linh nghiệm, nên vẫn luôn muốn đến thắp hương cầu nguyện,
sẵn tiện cầu một túi phúc bình an cho tướng công. Chỉ có điều muốn đến chùa Phật
Quang thì phải đi qua một con đường núi, vì để thể hiện sự thành tâm nên không
đi kiệu, tiện cho hai phu phu sóng vai leo núi từng bước một, ở không xa phía
sau ngoài Hà Hân Hà Miêu còn có mấy hộ vệ mới mua về gần đây.
Hạ Dung đi được nửa đường thì
bắt đầu thấm mệt, Thẩm Tương Ngôn nhìn bộ dáng y đi thực cực khổ liền kéo y đến
nghỉ chân ở tảng đá gần đó, không ngờ lại gặp phải mẹ con Hạ gia. Hạ Dung nhìn
thấy hai mẹ con này thì cảm thấy thật vất vả mới đi được chuyến này lại gặp
phải hai người mà có chút mất hứng, nhưng dù sao y cũng xuất thân từ Hạ phủ, nên
đành cung kính đến chào hỏi với Hạ mẫu, "Dung Nhi không nghĩ rằng lại có
thể gặp được mẫu thân và chị ở đây, phụ thân gần đây có khỏe không ạ?"
Hạ Quý nhìn thấy Hạ Dung bây
giờ tràn đầy khí chất như thế này, liền nghĩ là y đang đến khoe khoang với mình,
trong lòng chợt cảm thấy khó chịu, định tiến lên trách móc vài câu, lại bị mẫu
thân kéo tay ngăn lại. Hạ Quý nhìn Thẩm Tương Ngôn ở gần đó, đôi mắt đảo quanh,
nam nhân này lẽ ra phải là của nàng, Hạ Dung chẳng qua cũng chỉ là cướp đi
người của nàng mà thôi, có gì đặc biệt đâu, lỗ mũi hừ một tiếng, không thèm nói
gì nữa.
"Vẫn là con có hiếu, phụ
thân con rất khỏe, mấy ngày trước còn nhắc đến con đấy, bảo nếu con không có
việc gì tì cũng nên về thăm nhà một lần."
Hạ Dung biết người mẫu thân này
của y thường hay nói mấy câu khách sáo như vậy, y cũng không thèm để ý đến, phụ
thân y mà nhớ đến y mới là chuyện lạ. Lúc này Thẩm Tương Ngôn cũng tiến lên
chào hỏi Hạ mẫu, gọi một tiếng "Nhạc mẫu." Bọn họ liền nói vài câu khách
sáo với nhau, Thẩm Tương Ngôn không muốn cùng các nàng nói chuyện nhiều, liền
tìm một cái cớ để cùng Hạ Dung lên núi trước.
Thấy hai người kia rời đi, mấy
hạ nhân cũng vội vàng đi theo sau. Hạ Quý không nhịn được oán trách với mẫu thân
của mình, "Nương, sao vừa nãy nương không cho con nói chuyện, Hạ Dung kia không
biết ngại dám tỏ vẻ trước mặt ta, y không nghĩ lại xem những thứ y có bây giờ
đều do ta cho y chứ." Nhớ đến nam nhân họ Thẩm mới gặp, trước đây không
nhìn kỹ, giờ nhìn mới thấy lớn lên không tệ lắm, nghĩ tới đây đột nhiên cảm
giác mặt có chút nóng. Lại nghĩ lần trước gặp mặt các chị em, ai cũng đều nhắc
đến Hương Tự Lai vừa ra loại nước hoa mới gì, ai mua được, mùi hương như thế
nào, giờ nghĩ lại nếu trước kia nàng gả cho Thẩm Tương Ngôn, thì không phải là
có thể thoải mái sử dụng những thứ đó lúc nào đâu. Hơn thế nữa hôm nay còn nhìn
thấy một thân trang phục của Hạ Dung, Thẩm gia bây giờ chắc chắn là có rất
nhiều tiền, mới có thể cho y cuộc sống sung sướng như vậy.
Lý Lan Chi nhìn thấy bộ dạng
kia của con gái nhà mình, dù sao nàng cũng là mẹ, sao mà không biết được con
gái mình đang nghĩ gì. Thẩm gia bây giờ cũng chỉ có mình Thẩm Tương Ngôn, phía
trên không có cha mẹ cần hầu hạ, bây giờ nghĩ lại thật đúng là một cuộc hôn
nhân tốt, thực đáng tiếc. Nghĩ dung mạo của con gái mình cũng không thua ai, liền
sờ đầu con gái, "Những câu này không thể nói trước mặt tiểu tử Thẩm gia
kia, nương hỏi con, con đang hối hận về chuyện kết hôn với Thẩm gia trước đây
phải không?"
"Đó vốn là đồ của con."
Hạ Quý không phục nói, "Bây giờ ngược lại, lại để cho hạ Dung kia chiếm
được lợi, nương ngài có thể nói phụ thân làm chủ cho con không."
Lý Lan Chi suy nghĩ một chút việc
này cũng không phải là không có biện pháp, liền trấn an con gái mình vài câu, bắt
nàng nhớ không được tùy tiện làm gì, mọi thứ để mình sắp xếp là được rồi.
-----Hết chương 14-----
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét