Chương 15:
Thẩm Tương Ngôn và Hạ Dung phải
nghỉ ngơi trên đường một lần mới lên đến núi, chùa Phật Quang nhang đèn nghi
ngút, người nghe tiếng đến đây thắp hương bái Phật hàng năm nối dài không dứt.
Tiến vào chính điện, liền thấy một tượng Phật bằng vàng đập vào mi mắt, nhìn
Hạ Dung thành kính quỳ gối trước tượng phật dâng hương ước nguyện, Thẩm Tương
Ngôn cũng cùng bái ba bái, hắn vẫn luôn không tin Phật, nhưng tình huống của hắn
rõ ràng chính là cải tử hồi sinh, hắn không thể không tin được.
Quỳ gối trước tượng Phật, Thẩm
Tương Ngôn thành tâm cảm tạ trời cao, mang đến cho hắn cơ duyên này, có thể cho
hắn cải tử hồi sinh còn tìm được một người có thể cùng hắn sống một đời ở đây, như
vậy cũng đã đã đủ rồi, trong tận xương tủy hắn vẫn luôn chỉ tin bản thân mình,
tất nhiên sẽ không cầu nguyện gì với Phật tổ, quan trọng nhất đối với hắn chỉ có
một mình Dung Nhi, mà Dung Nhi có một đời bình an vui vẻ hay không cũng là do
hắn tạo ra.
Sau khi cắm nhang, Hạ Dung kéo
tay áo tướng công, bảo hắn ở trước điện chờ y một lát. Thẩm Tương Ngôn nghe lời
đứng trước điện chờ Hạ Dung, vừa đứng không lâu liền thấy một vị lão hòa thượng
tướng mạo hiền hòa vững vàng đi đến chỗ hắn, đến trước hắn một tay hành lễ nói
"A di đà phật." Thẩm Tương Ngôn cũng đáp lễ lại với hòa thượng này.
"Bần tăng pháp hiệu là Thậm
Tịch, ta thấy thí chủ cùng ta có duyên, không biết có thể đi theo bần tăng đến
nơi ở uống một chén trà hay không."
Thẩm Tương Ngôn nghe thấy lời
này, nếu không phải nơi này là chùa hắn sẽ cho rằng mình gặp phải kẻ lừa đảo, nghĩ
một chút liền đáp ứng, cùng Thậm Tịch đại sư đi đến chỗ ở của ông, nhưng cũng
không quên để lại một người chờ Chính Quân, để Hạ Dung lát nữa không thấy hắn
cũng sẽ không lo lắng.
———————————————
Hạ Dung sau khi nói với tướng
công liền chạy đi cúng chút tiền nhan đèn cho chùa, sau đó cầu một túi phúc
bình an mới hài lòng quay trở lại tìm tướng công, đi chưa được nửa đường thì bị
nha hoàn bên người Hạ mẫu ngăn cản, Hạ Dung nghi ngờ, nhưng nếu là người mẫu
thân sai tới tìm y, tất nhiên y không thể từ chối.
Thấy mấy người Hạ Dung lại đây,
Dư ma ma tự mình tiến lên mời người vào phòng, đi vào phòng Hạ phu nhân thấy Hạ
Dung hành lễ với mình thì tự mình tiến lên đỡ người dậy, "Con đứa nhỏ này,
sao lại khách khí như vậy, gặp mẫu thân mà còn hành lễ sao, ngồi xuống đây cùng
mẫu thân trò chuyện nào."
Đối mặt với Hạ mẫu đột nhiên thân
thiết, Hạ Dung sinh ra mấy phần cảnh giác, người mẫu thân này của y xưa nay đều
vô cùng lạnh nhạt với y, không biết ngày hôm nay tìm y đến là để nói chuyện gì.
Y vốn là người chưa từng nói mấy câu khách sáo, lúc này càng không biết mình
phải đáp lời thế nào, liền nhỏ giọng đáp một tiếng "Vâng" liền không
nói gì nữa.
Hạ phu nhân cũng không ngại
dáng vẻ ấy của y, bảo Dư ma ma mang cho y một chén trà, mới ôn nhu chậm rãi
nói, "Từ khi gả con đến Thẩm gia, ta và phụ thân con mỗi đêm đều ngủ không
ngon, lúc trước bởi vì thân thể chị con không khỏe, ta và phụ thân con rất cưng
chiều nàng, sợ nàng gả đi sớm sẽ không quen với nhà chồng được, lúc này mới nghĩ
đến việc gả con đi."
Hạ Dung cúi đầu nghe lời này, tim
nảy lên một cái, không biết mẫu thân đột nhiên nói đến chuyện này là muốn làm
gì. Hạ phu nhân dừng một chút lại tiếp tục nói, "Khoảng thời gian này ta
và phụ thân con thường xuyên nhớ đến mối hôn nhân với Thẩm gia ngày đó, cảm
thấy xấu hổ với Thẩm gia. Tuy rằng ta và phụ thân con vẫn còn không cam lòng, nhưng
cuối cùng vẫn quyết định là đem chị con gả đi, như vậy ta và phụ thân con cũng
có thể được an lòng một chút."
Hạ Dung nghe lời này của mẫu
thân, không thể tin được ngẩng đầu trợn to hai mắt, "Mẫu thân, vậy con..."
Hạ Dung còn muốn nói lại bị Hạ
phu nhân kéo tay đánh gãy lời nói, "Mẫu thân biết là oan ức cho con, nhưng
con yên tâm sau này chị con gả đến tất nhiên sẽ không xửa tệ với con, hai người
các con không phải là có cùng một người chồng sao."
Hạ Dung nghe lời này xong liền
rút tay mình từ trong tay Hạ phu nhân ra, nghĩ đến việc tướng công sẽ lấy người
khác, liền cảm thấy tim đau đớn như bị đào đi một miếng lớn, không được, tướng
công đã nói chỉ có một mình mình, Hạ Dung nắm chặc ống tay áo lấy dũng khí
nghiêm túc nói với Hạ mẫu, "Mẫu thân, tướng công đã nói qua là chỉ muốn
một mình con, tất nhiên không bao giờ lấy chị gái nữa."
Nghe câu này, Hạ phu nhân không
nhanh không chậm nâng chén trà lên uống một hớp, "Đứa nhỏ ngốc, đừng nói
đến nam tử ai cũng coi chuyện có ba vợ bốn thiếp là chuyện bình thường, chỉ nói
đến việc nam nhân ai cũng đều muốn cưới một người phụ nữ làm vợ cả, lẽ nào con
muốn tướng công của con không thể ngẩng đầu ở bên ngoài được hay sao? Yên tâm,
chuyện này chỉ cần con gật đầu, tướng công nhà con sẽ không nói gì cả đâu."
Hạ phu nhân chỉ coi y vẫn là một
thằng nhóc, nam nhân nói cái gì mà ta chỉ cần một mình ngươi, chuyện này làm
sao mà có khả năng, không nhìn xem Hạ Dung là từ đâu ra.
Ngón tay nắm ống tay áo không
tự chủ được mà run rẩy, y sợ nhất là việ này bị nói ra, chuyện y là một song
nhân là chyện không thể thay đổi được, tướng công là thương yêu y, nhưng sẽ
không muốn kết hôn với nữ nhân thật sao, nếu như không phải bị tình cảnh lúc đó
ép buộc, tướng công cũng sẽ không lấy y.
Hạ phu nhân cũng không hi vọng nói
một chút liền sẽ thuyết phục được y, bà đã an bài cho Hạ Quý gặp mặt Thẩm Tương
Ngôn xong rồi, sau đó chỉ cần bà lôi kéo Hạ Dung đi một lát, trùng hợp thấy hai
người đó có cử chỉ thân mật, y cũng không thể không tin được.
Thấy Dư ma ma ra dấu với mình,
Hạ phu nhân biết là đã sắp xếp xong xuôi, liền đứng dậy chỉnh lý quần áo nói,
"Nghe nói phía sau chùa này có một cánh rừng rất đẹp, tiểu công tử con theo
ta đi một chút đi."
Hạ Dung bây giờ trong lòng chỉ
còn hoảng loạn, cũng không nghe được Hạ mẫu nói cái gì, thấy có người muốn kéo
y đi y cũng không có phản ứng lại.
Bên này Thẩm Tương Ngôn ở trong
phòng Thậm Tịch uống mấy chén trà tự tay đại sư pha, hai người trò chuyện cũng
vui vẻ, biết được Thậm Tịch đại sư là sư đệ của phương trượng chùa Phật Quang, sau
khi nhận được từ ông hai chuỗi phật châu Thẩm Tương Ngôn vừa bước ra khỏi cửa
phòng liền thấy một gã sai vặt chạy đến chỗ mình, gã sai vặt kia giới thiệu
mình là người của Hạ mẫu, nói là Hạ Dung có việc gấp cần tìm hắn, phái gã tới
gọi hắn đi qua.
Thẩm Tương Ngôn nghe bảo bối
muốn tìm mình, cũng không quan tâm gì mà vội vàng đi theo sau, vừa đi vừa hỏi
gã sai vặt rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra, gã sai vặt chỉ nói là được sai đi
tìm hắn, mấy cái khác thì ấp úng trả lời, Thẩm Tương Ngôn nghe gã sai vặt đáp
lời liền cảm giác không đúng lắm, Hạ Dung cho dù có việc tìm hắn, sao không
phái người bên cạnh y đến tìm hắn, mà lại sai gã sai vặt bên người Hạ mẫu tới.
Việc này chắc chắn không đơn
giản như vậy, Thẩm Tương Ngôn liền chú ý nhiều hơn, dù sao việc này cũng chưa
chắc là đúng, nhỡ đâu đúng là Dung Nhi tìm hắn thì phải làm sao, nên vẫn cùng
gã sai vậy này chạy đi.
Bên này Hạ mẫu mang theo Hạ
Dung đi ở trong rừng một lúc, lúc sắp đến một cái đình liền nghe thấy âm thanh của
Hạ Qúy từ trong đình truyền tới, "Ngươi nói có người phái ngươi mời ta lại
đây, sao không thấy người nào hết."
"Mời tiểu thư chờ một lát,
chủ nhân nhà ta lập tức tới ngay." Một tiểu nha đầu đáp lời.
Hạ mẫu cười nói với Dư ma ma,
"Chúng ta chờ ở đây đi, ta cũng tò mò muốn biết là ai hẹn Quý Quý nhà
chúng ta, mẫu thân như ta mà qua lại làm Quý Quý giận a."
Dư ma ma nghe Hạ mẫu nói như
vậy cũng cười bảo đúng vậy, mấy người bọn họ liền dừng lại trong một rừng cây.
Hạ Dung bên này không nghĩ ra được sao lại tình cờ gặp chị gái ở đây, Hạ mẫu
cũng không ngăn cản, lỡ như người đến lại là một người nam nhan làm hỏng danh
tiếng của Hạ Quý thì làm sao.
Đang nghĩ thì ở một đầu khác
của cánh rừng liền truyền đến tiếng bước chân, còn có tiếng của nam nhân nói
chuyện, " Mỹ nhân đã tới chưa?" Nam nhân kia hai ba bước nhanh chóng
tiến vào trong đình, đến lúc trong đình vang lên tiếng mắng chửi của Hạ Quý, mặt
Hạ mẫu đã tái nhợt, "Còn không mau đưa tiểu thư đi."
Ở hơi xa, Hạ Dung không thấy rõ
dung mạo của nam nhân kia, chỉ có phát quan vàng trên đầu hắn là có thể ở xa
như vậy cũng nhìn thấy rõ ràng. Hạ Dung không rõ vì sao nhìn thấy vở hài kịch
này cũng không có phản ứng, liền bị một bàn tay kéo đi, bàn tay kia mang theo vết
chai mỏng, là xúc cảm y quen thuộc, không cần đoán cũng biết là tướng công cả
mình.
Sau khi kéo tay phu lang nói từ
biệt với Hạ phu nhân, hai người liền ra khỏi cánh rừng, lần này vốn là dẫn Hạ
Dung đi ra ngoài để giải sầu, kết quả vừa ra ngoài lại náo loạn như thế, may là
hắn để ý kỹ, bằng không sẽ tiến vào cái bẫy này của Hạ phu nhân.
Nhìn sắc trời một chút, xuống
núi cũng không kịp nữa. Thẩm Tương Ngôn liền nói rõ việc muốn ngủ lại một đêm
với tăng nhân ở đay, tăng nhân ở đây cũng tập mãi thành quen mà giúp bọn họ an
bài phòng khách để ở.
Phòng khách cho khách hành
hương ở trong chùa tất nhiên là cũng không tốt lắm, dù sao cũng là chỗ Phật môn
thanh tịnh, cũng chỉ có thể giản lược mội thứ.
Trước khi đến có nghe nói đồ ăn
chay trong chùa không tệ lắm, Thẩm Tương Ngôn liền bảo Hà Hân đi lấy một ít
đến, đều là những thứ bình thường vẫn gặp như cải thảo, củ cải, nấm mèo, chỉ
có điều được chế biến tinh tế hơn một chút. Thẩm Tương Ngôn nhìn Hạ Dung ngồi ở
đối diện một mặt tâm sự nặng nề, đưa cho y một bát cơm tẻ nói, "Dung Nhi
nếm thử, nghe nói đồ ăn chay nơi này mùi vị không tệ lắm."
Hạ Dung nếm thử cũng thấy mùi
vị cũng không tệ lắm, nhưng y vì những lời Hạ mẫu nói vừa nãy nên thực sự không
có khẩu vị gì cả, dùng đũa gạt gạt cơm trong chén lại ăn không vô, Thẩm Tương
Ngôn không nói gì mà cầm bát trong tay Hạ Dung lại, gắp thức ăn chay từng miếng
từng miếng đút cho Hạ Dung ăn.
Thấy tướng công muốn đút cơm
cho mình, mà mình cũng không phải đứa nhỏ vài tuổi, Hạ Dung thật sự thấy không
tiện, muốn cướp bát trong tay tướng công tự mình ăn, "Tướng công, Dung nhi
tự mình ăn được."
Thẩm Tương Ngôn cũng không quan
tâm y từ chối, "Ngoan, há mồm." Thấy một đũa nấm mèo sợi bên miệng,
Hạ Dung không thể làm gì khác hơn là hé miệng ăn, hai người ngươi một miếng ta
một miếng ăn hơn nửa bát cơm, Thẩm Tương Ngôn mới buông tha y.
Ăn cơm xong, để bọn hạ nhân thu
dọn, lúc này Thẩm Tương Ngôn mới ôm Hạ Dung một cái, để cho y ngồi ở trên chân
mình hỏi, "Dung Nhi có tâm sự gì vậy? Nói cho tướng công nghe một chút có
được hay không?"
Ngồi ở trên đùi tướng công với
tư thế này Hạ Dung đã quen, hơi di chuyển người tìm nơi thoải mái nhất ngồi yên,
dựa vào trong lồng ngực tướng công, Hạ Dung không nhịn được nghĩ tướng công có
thể hay không cũng ôm người khác như vậy, y không muốn tướng công trở thành
người của người khác, nhưng nếu nói câu này ra tướng công sẽ không cảm thấy y
là người hay đố kị chứ, sau đó sẽ không thích y nữa, y thực sự không biết là có
nên nói hay không.
"Dung Nhi, chúng ta là phu
phu, sẽ sống cả đời với nhau, tướng công không thể mỗi thời mỗi khắc đều đoán
được Dung nhi đang suy nghĩ gì có đúng hay không. Có gì Dung nhi cũng phải nói
với tướng công, đương nhiên nếu tướng công có lời cũng sẽ trực tiếp nói với Dung
nhi, như vậy giữa hai người chúng ta sẽ không xuất hiện hiểu lầm không cần
thiết." Thẩm Tương Ngôn vuốt lưng Hạ Dung một cái, nhẹ giọng cho y cách
hai phu phu sống chung.
-----Hết chương 15-----


