Chủ Nhật, 30 tháng 7, 2017

XVCĐSTPL Chương 15

Chương 15:
Thẩm Tương Ngôn và Hạ Dung phải nghỉ ngơi trên đường một lần mới lên đến núi, chùa Phật Quang nhang đèn nghi ngút, người nghe tiếng đến đây thắp hương bái Phật hàng năm nối dài không dứt. Tiến vào chính điện, liền thấy một tượng Phật bằng vàng đập vào mi mắt, nhìn Hạ Dung thành kính quỳ gối trước tượng phật dâng hương ước nguyện, Thẩm Tương Ngôn cũng cùng bái ba bái, hắn vẫn luôn không tin Phật, nhưng tình huống của hắn rõ ràng chính là cải tử hồi sinh, hắn không thể không tin được.
Quỳ gối trước tượng Phật, Thẩm Tương Ngôn thành tâm cảm tạ trời cao, mang đến cho hắn cơ duyên này, có thể cho hắn cải tử hồi sinh còn tìm được một người có thể cùng hắn sống một đời ở đây, như vậy cũng đã đã đủ rồi, trong tận xương tủy hắn vẫn luôn chỉ tin bản thân mình, tất nhiên sẽ không cầu nguyện gì với Phật tổ, quan trọng nhất đối với hắn chỉ có một mình Dung Nhi, mà Dung Nhi có một đời bình an vui vẻ hay không cũng là do hắn tạo ra.
Sau khi cắm nhang, Hạ Dung kéo tay áo tướng công, bảo hắn ở trước điện chờ y một lát. Thẩm Tương Ngôn nghe lời đứng trước điện chờ Hạ Dung, vừa đứng không lâu liền thấy một vị lão hòa thượng tướng mạo hiền hòa vững vàng đi đến chỗ hắn, đến trước hắn một tay hành lễ nói "A di đà phật." Thẩm Tương Ngôn cũng đáp lễ lại với hòa thượng này.
"Bần tăng pháp hiệu là Thậm Tịch, ta thấy thí chủ cùng ta có duyên, không biết có thể đi theo bần tăng đến nơi ở uống một chén trà hay không."
Thẩm Tương Ngôn nghe thấy lời này, nếu không phải nơi này là chùa hắn sẽ cho rằng mình gặp phải kẻ lừa đảo, nghĩ một chút liền đáp ứng, cùng Thậm Tịch đại sư đi đến chỗ ở của ông, nhưng cũng không quên để lại một người chờ Chính Quân, để Hạ Dung lát nữa không thấy hắn cũng sẽ không lo lắng.
———————————————
Hạ Dung sau khi nói với tướng công liền chạy đi cúng chút tiền nhan đèn cho chùa, sau đó cầu một túi phúc bình an mới hài lòng quay trở lại tìm tướng công, đi chưa được nửa đường thì bị nha hoàn bên người Hạ mẫu ngăn cản, Hạ Dung nghi ngờ, nhưng nếu là người mẫu thân sai tới tìm y, tất nhiên y không thể từ chối.
Thấy mấy người Hạ Dung lại đây, Dư ma ma tự mình tiến lên mời người vào phòng, đi vào phòng Hạ phu nhân thấy Hạ Dung hành lễ với mình thì tự mình tiến lên đỡ người dậy, "Con đứa nhỏ này, sao lại khách khí như vậy, gặp mẫu thân mà còn hành lễ sao, ngồi xuống đây cùng mẫu thân trò chuyện nào."
Đối mặt với Hạ mẫu đột nhiên thân thiết, Hạ Dung sinh ra mấy phần cảnh giác, người mẫu thân này của y xưa nay đều vô cùng lạnh nhạt với y, không biết ngày hôm nay tìm y đến là để nói chuyện gì. Y vốn là người chưa từng nói mấy câu khách sáo, lúc này càng không biết mình phải đáp lời thế nào, liền nhỏ giọng đáp một tiếng "Vâng" liền không nói gì nữa.
Hạ phu nhân cũng không ngại dáng vẻ ấy của y, bảo Dư ma ma mang cho y một chén trà, mới ôn nhu chậm rãi nói, "Từ khi gả con đến Thẩm gia, ta và phụ thân con mỗi đêm đều ngủ không ngon, lúc trước bởi vì thân thể chị con không khỏe, ta và phụ thân con rất cưng chiều nàng, sợ nàng gả đi sớm sẽ không quen với nhà chồng được, lúc này mới nghĩ đến việc gả con đi."
Hạ Dung cúi đầu nghe lời này, tim nảy lên một cái, không biết mẫu thân đột nhiên nói đến chuyện này là muốn làm gì. Hạ phu nhân dừng một chút lại tiếp tục nói, "Khoảng thời gian này ta và phụ thân con thường xuyên nhớ đến mối hôn nhân với Thẩm gia ngày đó, cảm thấy xấu hổ với Thẩm gia. Tuy rằng ta và phụ thân con vẫn còn không cam lòng, nhưng cuối cùng vẫn quyết định là đem chị con gả đi, như vậy ta và phụ thân con cũng có thể được an lòng một chút."
Hạ Dung nghe lời này của mẫu thân, không thể tin được ngẩng đầu trợn to hai mắt, "Mẫu thân, vậy con..."
Hạ Dung còn muốn nói lại bị Hạ phu nhân kéo tay đánh gãy lời nói, "Mẫu thân biết là oan ức cho con, nhưng con yên tâm sau này chị con gả đến tất nhiên sẽ không xửa tệ với con, hai người các con không phải là có cùng một người chồng sao."
Hạ Dung nghe lời này xong liền rút tay mình từ trong tay Hạ phu nhân ra, nghĩ đến việc tướng công sẽ lấy người khác, liền cảm thấy tim đau đớn như bị đào đi một miếng lớn, không được, tướng công đã nói chỉ có một mình mình, Hạ Dung nắm chặc ống tay áo lấy dũng khí nghiêm túc nói với Hạ mẫu, "Mẫu thân, tướng công đã nói qua là chỉ muốn một mình con, tất nhiên không bao giờ lấy chị gái nữa."
Nghe câu này, Hạ phu nhân không nhanh không chậm nâng chén trà lên uống một hớp, "Đứa nhỏ ngốc, đừng nói đến nam tử ai cũng coi chuyện có ba vợ bốn thiếp là chuyện bình thường, chỉ nói đến việc nam nhân ai cũng đều muốn cưới một người phụ nữ làm vợ cả, lẽ nào con muốn tướng công của con không thể ngẩng đầu ở bên ngoài được hay sao? Yên tâm, chuyện này chỉ cần con gật đầu, tướng công nhà con sẽ không nói gì cả đâu."
Hạ phu nhân chỉ coi y vẫn là một thằng nhóc, nam nhân nói cái gì mà ta chỉ cần một mình ngươi, chuyện này làm sao mà có khả năng, không nhìn xem Hạ Dung là từ đâu ra.
Ngón tay nắm ống tay áo không tự chủ được mà run rẩy, y sợ nhất là việ này bị nói ra, chuyện y là một song nhân là chyện không thể thay đổi được, tướng công là thương yêu y, nhưng sẽ không muốn kết hôn với nữ nhân thật sao, nếu như không phải bị tình cảnh lúc đó ép buộc, tướng công cũng sẽ không lấy y.
Hạ phu nhân cũng không hi vọng nói một chút liền sẽ thuyết phục được y, bà đã an bài cho Hạ Quý gặp mặt Thẩm Tương Ngôn xong rồi, sau đó chỉ cần bà lôi kéo Hạ Dung đi một lát, trùng hợp thấy hai người đó có cử chỉ thân mật, y cũng không thể không tin được.
Thấy Dư ma ma ra dấu với mình, Hạ phu nhân biết là đã sắp xếp xong xuôi, liền đứng dậy chỉnh lý quần áo nói, "Nghe nói phía sau chùa này có một cánh rừng rất đẹp, tiểu công tử con theo ta đi một chút đi."
Hạ Dung bây giờ trong lòng chỉ còn hoảng loạn, cũng không nghe được Hạ mẫu nói cái gì, thấy có người muốn kéo y đi y cũng không có phản ứng lại.
Bên này Thẩm Tương Ngôn ở trong phòng Thậm Tịch uống mấy chén trà tự tay đại sư pha, hai người trò chuyện cũng vui vẻ, biết được Thậm Tịch đại sư là sư đệ của phương trượng chùa Phật Quang, sau khi nhận được từ ông hai chuỗi phật châu Thẩm Tương Ngôn vừa bước ra khỏi cửa phòng liền thấy một gã sai vặt chạy đến chỗ mình, gã sai vặt kia giới thiệu mình là người của Hạ mẫu, nói là Hạ Dung có việc gấp cần tìm hắn, phái gã tới gọi hắn đi qua.
Thẩm Tương Ngôn nghe bảo bối muốn tìm mình, cũng không quan tâm gì mà vội vàng đi theo sau, vừa đi vừa hỏi gã sai vặt rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra, gã sai vặt chỉ nói là được sai đi tìm hắn, mấy cái khác thì ấp úng trả lời, Thẩm Tương Ngôn nghe gã sai vặt đáp lời liền cảm giác không đúng lắm, Hạ Dung cho dù có việc tìm hắn, sao không phái người bên cạnh y đến tìm hắn, mà lại sai gã sai vặt bên người Hạ mẫu tới.
Việc này chắc chắn không đơn giản như vậy, Thẩm Tương Ngôn liền chú ý nhiều hơn, dù sao việc này cũng chưa chắc là đúng, nhỡ đâu đúng là Dung Nhi tìm hắn thì phải làm sao, nên vẫn cùng gã sai vậy này chạy đi.
Bên này Hạ mẫu mang theo Hạ Dung đi ở trong rừng một lúc, lúc sắp đến một cái đình liền nghe thấy âm thanh của Hạ Qúy từ trong đình truyền tới, "Ngươi nói có người phái ngươi mời ta lại đây, sao không thấy người nào hết."
"Mời tiểu thư chờ một lát, chủ nhân nhà ta lập tức tới ngay." Một tiểu nha đầu đáp lời.
Hạ mẫu cười nói với Dư ma ma, "Chúng ta chờ ở đây đi, ta cũng tò mò muốn biết là ai hẹn Quý Quý nhà chúng ta, mẫu thân như ta mà qua lại làm Quý Quý giận a."
Dư ma ma nghe Hạ mẫu nói như vậy cũng cười bảo đúng vậy, mấy người bọn họ liền dừng lại trong một rừng cây. Hạ Dung bên này không nghĩ ra được sao lại tình cờ gặp chị gái ở đây, Hạ mẫu cũng không ngăn cản, lỡ như người đến lại là một người nam nhan làm hỏng danh tiếng của Hạ Quý thì làm sao.
Đang nghĩ thì ở một đầu khác của cánh rừng liền truyền đến tiếng bước chân, còn có tiếng của nam nhân nói chuyện, " Mỹ nhân đã tới chưa?" Nam nhân kia hai ba bước nhanh chóng tiến vào trong đình, đến lúc trong đình vang lên tiếng mắng chửi của Hạ Quý, mặt Hạ mẫu đã tái nhợt, "Còn không mau đưa tiểu thư đi."
Ở hơi xa, Hạ Dung không thấy rõ dung mạo của nam nhân kia, chỉ có phát quan vàng trên đầu hắn là có thể ở xa như vậy cũng nhìn thấy rõ ràng. Hạ Dung không rõ vì sao nhìn thấy vở hài kịch này cũng không có phản ứng, liền bị một bàn tay kéo đi, bàn tay kia mang theo vết chai mỏng, là xúc cảm y quen thuộc, không cần đoán cũng biết là tướng công cả mình.
Sau khi kéo tay phu lang nói từ biệt với Hạ phu nhân, hai người liền ra khỏi cánh rừng, lần này vốn là dẫn Hạ Dung đi ra ngoài để giải sầu, kết quả vừa ra ngoài lại náo loạn như thế, may là hắn để ý kỹ, bằng không sẽ tiến vào cái bẫy này của Hạ phu nhân.
Nhìn sắc trời một chút, xuống núi cũng không kịp nữa. Thẩm Tương Ngôn liền nói rõ việc muốn ngủ lại một đêm với tăng nhân ở đay, tăng nhân ở đây cũng tập mãi thành quen mà giúp bọn họ an bài phòng khách để ở.
Phòng khách cho khách hành hương ở trong chùa tất nhiên là cũng không tốt lắm, dù sao cũng là chỗ Phật môn thanh tịnh, cũng chỉ có thể giản lược mội thứ.
Trước khi đến có nghe nói đồ ăn chay trong chùa không tệ lắm, Thẩm Tương Ngôn liền bảo Hà Hân đi lấy một ít đến, đều là những thứ bình thường vẫn gặp như cải thảo, củ cải, nấm mèo, chỉ có điều được chế biến tinh tế hơn một chút. Thẩm Tương Ngôn nhìn Hạ Dung ngồi ở đối diện một mặt tâm sự nặng nề, đưa cho y một bát cơm tẻ nói, "Dung Nhi nếm thử, nghe nói đồ ăn chay nơi này mùi vị không tệ lắm."
Hạ Dung nếm thử cũng thấy mùi vị cũng không tệ lắm, nhưng y vì những lời Hạ mẫu nói vừa nãy nên thực sự không có khẩu vị gì cả, dùng đũa gạt gạt cơm trong chén lại ăn không vô, Thẩm Tương Ngôn không nói gì mà cầm bát trong tay Hạ Dung lại, gắp thức ăn chay từng miếng từng miếng đút cho Hạ Dung ăn.
Thấy tướng công muốn đút cơm cho mình, mà mình cũng không phải đứa nhỏ vài tuổi, Hạ Dung thật sự thấy không tiện, muốn cướp bát trong tay tướng công tự mình ăn, "Tướng công, Dung nhi tự mình ăn được."
Thẩm Tương Ngôn cũng không quan tâm y từ chối, "Ngoan, há mồm." Thấy một đũa nấm mèo sợi bên miệng, Hạ Dung không thể làm gì khác hơn là hé miệng ăn, hai người ngươi một miếng ta một miếng ăn hơn nửa bát cơm, Thẩm Tương Ngôn mới buông tha y.
Ăn cơm xong, để bọn hạ nhân thu dọn, lúc này Thẩm Tương Ngôn mới ôm Hạ Dung một cái, để cho y ngồi ở trên chân mình hỏi, "Dung Nhi có tâm sự gì vậy? Nói cho tướng công nghe một chút có được hay không?"
Ngồi ở trên đùi tướng công với tư thế này Hạ Dung đã quen, hơi di chuyển người tìm nơi thoải mái nhất ngồi yên, dựa vào trong lồng ngực tướng công, Hạ Dung không nhịn được nghĩ tướng công có thể hay không cũng ôm người khác như vậy, y không muốn tướng công trở thành người của người khác, nhưng nếu nói câu này ra tướng công sẽ không cảm thấy y là người hay đố kị chứ, sau đó sẽ không thích y nữa, y thực sự không biết là có nên nói hay không.
"Dung Nhi, chúng ta là phu phu, sẽ sống cả đời với nhau, tướng công không thể mỗi thời mỗi khắc đều đoán được Dung nhi đang suy nghĩ gì có đúng hay không. Có gì Dung nhi cũng phải nói với tướng công, đương nhiên nếu tướng công có lời cũng sẽ trực tiếp nói với Dung nhi, như vậy giữa hai người chúng ta sẽ không xuất hiện hiểu lầm không cần thiết." Thẩm Tương Ngôn vuốt lưng Hạ Dung một cái, nhẹ giọng cho y cách hai phu phu sống chung.

-----Hết chương 15-----
Wordpress: https://cloudsxuixeo.wordpress.com/

Wattpat: https://www.wattpad.com/user/VHV240996

Thứ Năm, 27 tháng 7, 2017

XVCĐSTPL Chương 14

Chương 14:
Thẩm Tương Ngôn thấy bộ dáng y ấm ức như vậy, thương không ngớt, bình thường cưng chìu y còn không kịp, cuối cùng làm cho y không vui lại là mình. Hắn cũng biết mình gần đây thực sự quá bận rộn, không có thời gian cùng y. Nhưng trong tay hắn bây giờ người có thể dùng thực sự quá ít, Thẩm An cũng bị mình điều đến cửa tiệm mới mở, ngay cả hai đứa nhóc choai choai là Trần Tài với Phùng Cần cũng bị hắn sai khiến xoay vòng, người chủ nhân là hắn này cũng chẳng khá hơn chút nào, cũng may gần đây mấy người hắn chọn, chậm rãi học theo cũng đã dần thạo việc.
Hôm nay hắn trở về sớm như vậy cũng là muốn nhìn tiểu phu lang đã lâu không gặp, nhất định là y rất lo lắng, mới nói ra như vậy. Cũng may việc này không tệ quá, thở dài một hơi, bế tiểu phu lang đặt lên trên đùi, nhìn mặt mày Hạ Dung càng ngày càng thanh tú, hôn một cái lên đôi mắt đang muốn khóc kia, "Dung Nhi ngoan, tướng công cũng nhớ Dung Nhi, tướng công hứa với Dung Nhi mấy ngày này bận rộn xong liền mang Dung Nhi ra ngoài chơi có được hay không, Dung nhi không phải vẫn muốn đi chùa Phật Quang dâng hương sao, lúc đó tướng công dẫn Dung Nhi đi."
Hạ Dung mặc dù có chút oan ức, nhưng cũng biết tướng công bận chính là việc quan trọng, cũng biết tướng công khổ cực như vậy đều là vì muốn tốt cho mình, lúc này nghe tướng công dỗ dành, càng cảm thấy mình không tốt, càng nghĩ càng xấu hổ, vì tướng công đang lo lắng cho mình, liền thuận theo tướng công cười nói, "Vậy tướng công hứa với Dung Nhi rồi đó, mấy ngày nữa phải mang Dung Nhi đi ra ngoài nha."
Thực ra Hạ Dung cũng không để ý có thể đi ra ngoài hay không, y ở Hạ gia nhiều năm như vậy cũng chỉ có thể ở bên trong khu nhà kia nên cũng không có gì không thích ứng được, y để ý nhất chính là tướng công có thể ở cùng mình hay không thôi.
"Được, được, có bao giờ việc tướng công đã hứa lại đổi ý chưa." Thẩm Tương Ngôn vội vã đáp ứng, thuận tiện ôm chặt eo Hạ Dung hơn chút, nói cho y những việc hắn gặp phải trong khoảng thời gian này để dời đi sự chú ý của Hạ Dung, thấy Hạ Dung rốt cục cũng vui vẻ trở lại, lúc này mới lén lút thở phào nhẹ nhõm, hắn vừa rồi còn thực sự sợ Hạ Dung cứ như vậy khóc lên, nếu vậy hắn còn không đau lòng chết hay sao.
Hai người nói nói một hồi, tâm tư Thẩm Tương Ngôn bị hấp dẫn bởi tầng sa la mềm mại ngăn cách, vừa nãy vì sốt ruột muốn làm Hạ Dung vui vẻ nên không chú ý, còn bây giờ phu lang đang ở trong ngực mình, ngược lại là không thể nhịn được lòng dạ dâng lên. Thân thể Hạ Dung không cứng rắn giống hắn mà ngược lại là mềm mại, vì hơn nửa năm nay được chăm sóc tỉ mỉ không những cao thêm không ít mà thân hình hiện tại ôm cũng rất thích.
Thẩm Tương Ngôn muốn nhịn, nhưng nhìn cái miệng nhỏ khép mở nghiêm túc nói chuyện với mình kia, thực sự là không thể nhịn được, cúi đầu hôn lên bờ môi mềm mại kia, đôi tay cũng không thành thật mà xoa người Hạ Dung. Hạ Dung bị hắn đột nhiên hôn môi mà giật mình, định đưa tay đẩy, nhưng lại nghĩ đây là tướng công mình, hơn nữa cũng không phải là chưa từng hôn môi lần nào, tay liền đổi thành vòng lấy cổ của tướng công, thử thích ứng một chút. Thẩm Tương Ngôn mãi đến tận lúc cảm thấy bụng căng lên mới giật mình tỉnh lại, nhìn đứa nhỏ trong lồng ngực bị hắn bắt nạt mà thân thể mềm nhũng, vội vã nói, "Ta đi tắm." Liền nhanh chóng nhảy xuống giường trốn mất.
——————————————
Hôm nay bầu trời xanh biếc, hai chiếc xe ngựa lần lượt đừng lại dưới chân núi chùa Phật Quang, nhảy xuống xe ngựa trước tiên là một vị nam tử mặc áp cẩm bào thêu hình trúc xanh với mây, đầu đội phát quan bạch ngọc, nam tử này tao nhã như ngọc, khí chất như gió xuân ấm áp, nhận lấy được ánh mắt tò mò của rất nhiều người. Chỉ thấy nam tử này xuống xe ngựa xong cũng không đi ngay, mà ngược lại là ôm một song nhi mặc trường bào thêu hoa văn trúc với trăng lưỡi liềm trắng, thấy tình cảnh này liền biết hai người là phu phu, điều này làm cho những rất nhiều nữ tử cùng song nhi chưa kết hôn ở đây vừa nãy muốn biết được đây là công tử nhà nào thất vọng.
Hạ Dung đỏ mặt bị ôm xuống xe ngựa, đây là đang ở bên ngoài, dù là cách chùa không xa, y cũng không biết phải nói cho tướng công như thế nào, nghĩ đến gần đây tướng công càng ngày càng nhiều cử chỉ thân mật, khuôn mặt nhỏ càng ngày càng đỏ hơn.
Bởi vì mặt trời thực sự quá lớn, sợ Hạ Dung bỏng nắng, Thẩm Tương Ngôn nhận dù từ tay Hà Hân, tự mình che dù cho phu lang, "Dung Nhi, có phải là nóng quá không, sao mặt lại đỏ như vậy."
Đây quả thực là biết rõ rồi mà còn hỏi, Hạ Dung tức giận nhéo eo Thẩm Tương Ngôn một cái. Thẩm Tương Ngôn cũng không giận, cố tình "Ai u" một tiếng, làm như rất đau. Hạ Dung cũng là lần đầu tiên nhéo người như vậy, lúc này nghe tướng công kêu đau, còn tưởng mình nhéo đau thật, liền muốn xoa xoa cho tướng công. Nhưng vừa ngẩng đầu liền thấy tướng công cười nhìn y, làm gì có bộ dáng đau đớn, biết ngay là hắn đang đùa mình, cũng không muốn nói với hắn nữa, quay người đi lên núi.
Thẩm Tương Ngôn nhìn y tức giận đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn phình ra, chỉ cảm thấy cực kỳ đáng yêu, sợ Hạ Dung phải phơi nắng, liền nhanh chân chạy đến bên cạnh che dù cho y, một bên nhẹ giọng dỗ cho y hết giận, trời nóng như vậy mà tức giận lát nữa sẽ khó chịu.
Hạ Dung nghe hạ nhân trong nhà nói chùa Phật Quang cực kỳ linh nghiệm, nên vẫn luôn muốn đến thắp hương cầu nguyện, sẵn tiện cầu một túi phúc bình an cho tướng công. Chỉ có điều muốn đến chùa Phật Quang thì phải đi qua một con đường núi, vì để thể hiện sự thành tâm nên không đi kiệu, tiện cho hai phu phu sóng vai leo núi từng bước một, ở không xa phía sau ngoài Hà Hân Hà Miêu còn có mấy hộ vệ mới mua về gần đây.
Hạ Dung đi được nửa đường thì bắt đầu thấm mệt, Thẩm Tương Ngôn nhìn bộ dáng y đi thực cực khổ liền kéo y đến nghỉ chân ở tảng đá gần đó, không ngờ lại gặp phải mẹ con Hạ gia. Hạ Dung nhìn thấy hai mẹ con này thì cảm thấy thật vất vả mới đi được chuyến này lại gặp phải hai người mà có chút mất hứng, nhưng dù sao y cũng xuất thân từ Hạ phủ, nên đành cung kính đến chào hỏi với Hạ mẫu, "Dung Nhi không nghĩ rằng lại có thể gặp được mẫu thân và chị ở đây, phụ thân gần đây có khỏe không ạ?"
Hạ Quý nhìn thấy Hạ Dung bây giờ tràn đầy khí chất như thế này, liền nghĩ là y đang đến khoe khoang với mình, trong lòng chợt cảm thấy khó chịu, định tiến lên trách móc vài câu, lại bị mẫu thân kéo tay ngăn lại. Hạ Quý nhìn Thẩm Tương Ngôn ở gần đó, đôi mắt đảo quanh, nam nhân này lẽ ra phải là của nàng, Hạ Dung chẳng qua cũng chỉ là cướp đi người của nàng mà thôi, có gì đặc biệt đâu, lỗ mũi hừ một tiếng, không thèm nói gì nữa.
"Vẫn là con có hiếu, phụ thân con rất khỏe, mấy ngày trước còn nhắc đến con đấy, bảo nếu con không có việc gì tì cũng nên về thăm nhà một lần."
Hạ Dung biết người mẫu thân này của y thường hay nói mấy câu khách sáo như vậy, y cũng không thèm để ý đến, phụ thân y mà nhớ đến y mới là chuyện lạ. Lúc này Thẩm Tương Ngôn cũng tiến lên chào hỏi Hạ mẫu, gọi một tiếng "Nhạc mẫu." Bọn họ liền nói vài câu khách sáo với nhau, Thẩm Tương Ngôn không muốn cùng các nàng nói chuyện nhiều, liền tìm một cái cớ để cùng Hạ Dung lên núi trước.
Thấy hai người kia rời đi, mấy hạ nhân cũng vội vàng đi theo sau. Hạ Quý không nhịn được oán trách với mẫu thân của mình, "Nương, sao vừa nãy nương không cho con nói chuyện, Hạ Dung kia không biết ngại dám tỏ vẻ trước mặt ta, y không nghĩ lại xem những thứ y có bây giờ đều do ta cho y chứ." Nhớ đến nam nhân họ Thẩm mới gặp, trước đây không nhìn kỹ, giờ nhìn mới thấy lớn lên không tệ lắm, nghĩ tới đây đột nhiên cảm giác mặt có chút nóng. Lại nghĩ lần trước gặp mặt các chị em, ai cũng đều nhắc đến Hương Tự Lai vừa ra loại nước hoa mới gì, ai mua được, mùi hương như thế nào, giờ nghĩ lại nếu trước kia nàng gả cho Thẩm Tương Ngôn, thì không phải là có thể thoải mái sử dụng những thứ đó lúc nào đâu. Hơn thế nữa hôm nay còn nhìn thấy một thân trang phục của Hạ Dung, Thẩm gia bây giờ chắc chắn là có rất nhiều tiền, mới có thể cho y cuộc sống sung sướng như vậy.
Lý Lan Chi nhìn thấy bộ dạng kia của con gái nhà mình, dù sao nàng cũng là mẹ, sao mà không biết được con gái mình đang nghĩ gì. Thẩm gia bây giờ cũng chỉ có mình Thẩm Tương Ngôn, phía trên không có cha mẹ cần hầu hạ, bây giờ nghĩ lại thật đúng là một cuộc hôn nhân tốt, thực đáng tiếc. Nghĩ dung mạo của con gái mình cũng không thua ai, liền sờ đầu con gái, "Những câu này không thể nói trước mặt tiểu tử Thẩm gia kia, nương hỏi con, con đang hối hận về chuyện kết hôn với Thẩm gia trước đây phải không?"
"Đó vốn là đồ của con." Hạ Quý không phục nói, "Bây giờ ngược lại, lại để cho hạ Dung kia chiếm được lợi, nương ngài có thể nói phụ thân làm chủ cho con không."
Lý Lan Chi suy nghĩ một chút việc này cũng không phải là không có biện pháp, liền trấn an con gái mình vài câu, bắt nàng nhớ không được tùy tiện làm gì, mọi thứ để mình sắp xếp là được rồi.
-----Hết chương 14-----
Wordpress: https://cloudsxuixeo.wordpress.com/
Wattpat: https://www.wattpad.com/user/VHV240996

Thứ Hai, 24 tháng 7, 2017

XVCĐSTPL Chương 13

Chương 13:
Hai người đứng ở ven đường chia nhau ăn xong một phần thạch hoa đào, liền thấy Lý Đông Thăng dẫn vợ hắn tiểu Lý phu nhân chen chúc đoàn người đi tới hướng bên này, Lý Đông Thăng tiến lên liền dùng một bộ biểu tình ta hiểu đánh giá hai người Thẩm Tương Ngôn, "Ôi chao, Thẩm gia tiểu đệ, mang theo em dâu đi rước đèn à?"
Hạ Dung thấy người quen, bé ngoan hướng vợ chồng Lý gia chào hỏi xong liền trốn ở phía sau tướng công. Thẩm Tương Ngôn biết là y xấu hổ, tỉnh bơ nghiêng người chặn ánh mắt đầy tò mò của Lý Đông Thăng giúp y.
"Đông Thăng huynh không phải cũng mang chị dâu đi rước đèn sao?" vẫn là ngữ khí ôn hòa, nhưng lời nói này lại nói rõ nếu hai người cũng vậy, thì cũng đừng chê cười ai.
Lý Đông Thăng ho nhẹ một tiếng cũng không nói tiếp vấn đề này, "Chúng ta cùng đến Yêu Nguyệt lâu đi, ta đã đặt một nhã gian ở lầu ba rồi, nghe nói, lát nữa sẽ có pháo hoa, chỗ kia cao, nhìn rất rõ."
Thẩm Tương Ngôn nhớ đến vị trí của Yêu Nguyệt lâu, đúng là nơi xem pháo hoa rất tốt. Hơn nữa nghe nói ở đó nổi tiếng với món bánh trôi bảy màu, có thể cho tiểu phu lang nếm thử, bốn người cứ vậy cùng đi về phía Yêu Nguyệt lâu.
Đến Yêu Nguyệt lâu thì phát hiện đã kín người, may là Lý Đông Thăng đoán trước đã sớm đặt nhã gian, để tiểu nhị dẫn bốn người tiến vào nhã gian, nhã gian này ở tường ngoài có bốn cửa sổ lớn, mở cửa sổ ra liền có được tầm nhìn vừa vặn. Hai nam chủ nhà ăn đồ ăn, còn gọi một bình rượu lựu Minh Nguyệt Lâu đặc biệt ở đây, vừa uống rượu vừa tán gẫu về việc làm ăn.
Hạ Dung tất nhiên là nghe không hiểu mấy việc này, mà y và tiểu Lý phu nhân cũng không tiện trò chuyện với nhau, dù sao y cũng là song nhi, vẫn không thể quá thân cận cùng nữ tử. Dùng cái thìa quấy bát bánh trôi bảy màu, vừa nãy tướng công dẫn y ăn không ít thứ, dù cho bánh trôi đủ mọi màu sắc này nhìn cũng không tệ, y hiện tại một chút cũng không ăn được.
Nhìn pháo hoa bay lên ngoài cửa sổ, khi thì như thiên nữ rắc hoa, khi thì như đàn bướm đủ màu bay lượn. Hạ Dung không chỉ không chán mà ngược lại còn rất vui vẻ, những năm qua y chỉ có thể ngồi ở trong cái tiểu viện kia của mình xem pháo hoa, nào nghĩ tới sau khi xuất giá còn có thể có cơ hội xem.
Thẩm Tương Ngôn thấy phu lang của mình sững sờ nhìn pháo hoa bên ngoài, liền cười ôm lấy bờ vai y, đem chén bánh trôi lại cho y nếm thử. Thấy Hạ Dung vì có người ngoài mà có chút quẫn bách, Thẩm Tương Ngôn cũng không làm khó y, cầm tay y cầm thìa múc một miếng bỏ vào trong miệng y. Hắn vừa rồi tán gẫu cùng Lý Đông Thăng cũng là về việc khai trương cửa hang chi nhánh chế hương của mình, trên tay Lý gia vừa vặn có một con đường, hắn nghĩ trước tiên dùng con đường cửa hàng của Lý gia vận chuyển hương liệu cho mình, đương nhiên cũng không phải là dùng không, tiền phải trả vẫn là không thiếu một phần, anh em ruột cũng phải tính toán rõ ràng, chuyện như vậy vẫn phải nói rõ trước sau này mới không vì nó mà phá hoại tình cảm của hai nhà.
Cúi đầu nhìn gò má Hạ Dung cùng một phần nhỏ cái cổ trắng nõn lộ ra, thừa dịp vợ chồng Lý Đông Thăng đều đang chú ý ngoài cửa sổ, nhanh chóng hôn nhẹ lên hai cái má trong khoảng thời gian này được nuôi càng ngày càng hồng nhuận. Lúc Hạ Dung phản ứng lại, liền trợn to đôi mắt nhìn sang, trong đôi mắt viết đầy không đồng ý, cũng không nhìn xem đây là nơi nào, còn có người ở đây, liền làm như vậy, nếu như bị người nhìn thấy thì phải làm sao bây giờ.
Thẩm Tương Ngôn nhìn y vì xấu hổ mà khuôn mặt nhỏ đỏ lên, không nhìn ra y trừng hắn có bao nhiêu hung ác, ngược lại là vì hai má ửng hồng, làm cho ánh mắt trừng người của y cũng mất đi khí thế, thậm chí là lộ ra một tia kiều mị thường ngày không có.
Nhưng Hạ Dung cũng thật giống như con mèo nhỏ, thời điểm mới vừa gả tới đều là cẩn thận từng li từng tí một, thời gian lâu dài mới dùng móng vuốt thăm dò ra ngoài một chút, thăm dò từng chút ranh giới cuối cùng của hắn, hắn không nghi ngờ nếu trong quá trình này hắn lộ ra một chút thiếu kiên nhẫn, con mèo nhỏ này sẽ thu móng của nó về ngay lập tức, không thăm dò nữa. Cũng may với hắn, chính là không bao giờ thiếu kiên trì, nhìn y bây giờ cũng đã dám trừng hắn, hắn chỉ cảm thấy như bị một con mèo nhỏ cào nhẹ trong lòng, tê tê ngứa ngứa mà thôi.
Thẩm Tương Ngôn điều chỉnh thân thể, chắc chắn vợ chồng Lý thị không nhìn thấy được, rồi hướng về bờ môi hồng nhạt của Hạ Dung hôn một cái, dù sao cũng đang ở bên ngoài hắn cũng không dám làm gì quá đáng, nhưng nhìn bộ dáng y giận mà không dám nói gì thì hắn càng muốn bắt nạt y hơn.
Thấy tiểu phu lang muốn xù lông, Thẩm Tương Ngôn dỗ dành nói, "Được rồi, không làm khó Dung Nhi nữa, lại xem pháo hoa nếu không sẽ hết a." Cười ôm Hạ Dung vào lồng ngực, cố ý đặt đôi môi gần lỗ tai y mà nói chuyện, trêu đến tai y đều đỏ lên mới bỏ qua. Pháo hoa bên ngoài như những con đom đóm năm màu rực rỡ từ trên trời bay xuống, hắn nghĩ hắn sẽ luôn nuông chiều y như vậy, cho y tất cả những thứ tốt nhất, cho y học được cách giở tính trẻ con thậm chí là nổi nóng với hắn. Như vậy mới tốt, làm cho y cả đời không thể rời bỏ mình mới tốt.
————————————————
Gần đây Thẩm Tương Ngôn rất bận, đã mấy ngày liên tục Hạ Dung chỉ có thể nhìn thấy tướng công lúc đi ngủ, thậm chí hai buổi tối gần đây y đang ngủ, thì hắn mới trở về, giống như trong mộng mà cảm thấy hắn ôm lấy mình, thực sự là y quá buồn ngủ nên không mở mắt nổi, ngày thứ hai lúc y tỉnh lại rồi lại không gặp được hắn, hỏi Hà Hân Hà Miêu mới biết hắn trở về thật, nhưng đã đi ra ngoài từ sớm.
Hạ Dung ngồi ở trên nhuyễn tháp ăn bánh ngọt Dung thị làm, Dung thị cũng bỏ rất nhiều công sức để làm những loại điểm tâm nhỏ này, ngày hôm nay đều là điểm tâm hình động vật, thỏ nhỏ, hổ con, heo nhỏ đủ loại. Hạ Dung nhìn điểm tâm một chút, mỗi cái đều rất dễ nhìn, y có chút không nhịn được, do dự một lúc vẫn là cầm lấy một khối hình thỏ nhỏ, chơi trò chơi là cắn cái lỗ tai thỏ một cái, mềm giống như trong tưởng tượng, độ ngọt vừa phải, Hạ Dung vui vẻ nheo mắt lại.
Hạ Dung ôm cái đĩa tráng miệng, ở trên giường chơi mấy quân cờ mã não rải rác, đây là tướng công sợ gần nhất mình bận quá không có thời gian ở cùng y, tìm đưa cho y chơi, không chỉ cái này mà còn một rương sách thoại bản để dưới đáy giường nữa, trên bàn bày sách khổng minh cùng cửu liên hoàn gần đây tướng công tìm tới cho y.
Y biết gần đây tướng công rất bận, đầu tiên là ông chủ của cửa hàng bên cạnh Hương Tự Lai không làm nữa, tướng công liền trực tiếp mua lại cửa hang đó, thông hai gian cửa hang lại với nhau, sửa chữa lại rồi khai trương mới, y cùng đã đi đến đó một lần, hiện tại cửa hàng Hương Tự Lai rộng rãi hơn rất nhiều, việc làm ăn cũng tốt hơn rồi. Tiếp đó tướng công còn nói ở núi Phú Thúy sơn cùng với mấy ngọn núi bên cạnh cố rất nhiều hương liệu có thể hái, mấy ngày nay tướng công đều mang người lên đó xem, mỗi lần trở về đều rất mệt mỏi, tướng công còn nói là nếu như có thể thì muốn chuẩn bị mua vùng núi này. Còn phải tuyển người mới cho cửa hàng, việc mở chi nhánh, ngay cả trong nhà gần đây đều có thêm nhiều hạ nhân hầu hạ y hơn, vậy nên Thẩm Trạch từ ít người cũng bắt đầu lên nhiều, bây giờ chỉ là người hầu hạ y thôi thì ngoài hai người Hà Hân Hà Miêu, còn có thêm quản sự nhũ mẫu cùng mười mấy tiểu nha đầu. Hạ Dung cũng đã nói qua với tướng công là một ngày y cũng chẳng làm việc gì, không cần nhiều người hầu hạ như vậy, quá lãng phí. Nhưng tướng công cố tình lại không chịu nghe, bảo nhiều người hầu hạ y thì hắn mới yên tâm được, Hạ Dung nghe cũng không muốn nói nhiều thêm.
Thực ra Thẩm Tương Ngôn nghĩ, hạ nhân ở nơi này cũng thật không đáng giá tiền, quan nha bán một tiểu nha đầu cũng chỉ có năm lượng bạc, Hạ Dung hiện tại mỗi một quãng thời gian lại thay đổi quần áo, đồ trang sức, đồ y dùng cái nào cũng nhiều tiền hơn giá của hạ nhân nhiều lắm, nhưng hắn làm sao có thể nói cho Hạ Dung nhiều thứ như vậy. Hắn kiếm tiền không phải là vì để Hạ Dung sống tốt sao, huống hồ hắn cũng không phải không kiếm được tiền cơm cho những hạ nhân này, hắn gần đây đều không ở nhà, nhiều người chút thì hắn ở bên ngoài cũng càng an tâm hơn.
Lúc Thẩm Tương Ngôn từ bên ngoài trở về, cũng không cho người đi thông báo, trực tiếp trở về Hải Đường viện. Hạ Dung đang nằm trên nhuyễn tháp ngủ trưa, khí trời bây giờ cũng đang nóng lên, vì ở trong phòng, Hạ Dung thích mát nên trên người chỉ mặc một cái áo sa la cổ thêu hoa văn lá liễu, ngủ ở trên nhuyễn tháp, trên nhuyễn tháp lung tung những quân cờ mã não, mái tóc đen xõa ở trên gối, thảm nhỏ vốn đang đắp lên trên người Hạ Dung cũng bị đá xuống đất. Thẩm Tương Ngôn nhíu mày, sao lại giống như tiểu hài tử hễ ngủ liền thích đá chăn như vậy chứ. Tuy giờ trời đang nóng, nhưng ngủ mà không che kín làm sao được, buổi tối ngủ có hắn chăm sóc, ban ngày thì hắn không ở nhà, đám tiểu nha đầu kia không biết, Hà Hân Hà Miêu cũng không biết đi nhìn thử một chút.
Kỳ thực việc này chính là oan uổng cho Hà Hân Hà Miêu, Hạ Dung khi ngủ trưa không thích bọn họ hầu hạ ở bên người, bọn họ muốn lưu lại, Hạ Dung cũng không cho, nói bọn họ có chuyện bận thì đi làm đi, không có chuyện gì cũng kiếm ra chuyện mà làm. Hà Hân Hà Miêu không có cách nào khác, chỉ có thể canh chừng ở ngoài phòng, bất cứ lúc nào nghe ngóng động tĩnh trong phòng.
Bộ quần áo Hạ Dung đang mặc Thẩm Tương Ngôn thật sự là không thích lắm, sa la mặc vào mềm nhẹ mát mẻ, nhưng chất liệu này quả thật có chút trong suốt, huống chi lại có màu nhạt, hắn ở gần nhìn thấy rõ ràng, kéo thảm đắp kín lại cho Hạ Dung, sợ y ngủ ở trên nhuyễn tháp không thoải mái, liền cúi người ôm lấy Hạ Dung, cẩn thận không làm tỉnh bế người đặt lên giường.
Lúc Hạ Dung tỉnh lại liền phát hiện mình nằm ở trong lồng ngực rắn chắc tướng công, thì ra hai ngày nay Thẩm Tương Ngôn cũng hơi mệt chút, thấy Hạ Dung ngủ ngon, cũng thay y phục lên giường ôm Hạ Dung cùng ngủ trưa. Lúc Hạ Dung tỉnh, Thẩm Tương Ngôn vẫn còn đang ngủ, nhìn tướng công ngủ, Hạ Dung không nhịn được vuốt ve mặt của hắn, dù là hai hàng lông mày kiếm, đôi mắt đang nhắm chặt, hay là sống mũi cao cùng đôi môi hơi mỏng, y đều cảm thấy nhìn rất đẹp, ngày thứ nhất gả tới đây y liền biết tướng mạo của tướng công rất tốt, nhìn thời gian lâu như vậy rồi, y ngược lại là càng nhìn càng thích.
Không đành lòng đánh thức hắn, Hạ Dung cứ như vậy mà si ngốc nhìn, mấy ngày nay y cũng chưa được thấy tướng công, lúc này tỉnh lại nhìn thấy tướng công y vui vẻ vô cùng, trước đây tướng công vẫn thường ở cùng với mình, đột nhiên lại không ở bên cạnh mình, y vẫn chưa quen được.
Lúc Thẩm Tương Ngôn mở mắt ra liền nhìn thấy hình ảnh Hạ Dung đang chống tay nhìn hắn, vươn tay vuốt tóc của y, cười hỏi "Dung Nhi nhớ tướng công không?"
Hạ Dung nghe hắn ôn nhu hỏi mình nhớ hắn hay không, nghĩ tới mấy ngày nay không thấy được tướng công, không tự chủ liền đỏ cả vành mắt, "Nhớ, mỗi lần Dung Nhi tỉnh đều không thấy được tướng công." Càng nói càng oan ức, y đương nhiên nhớ hắn, làm sao có khả năng không nhớ, không muốn để cho tướng công thấy bộ dáng mất mặt này của mình, liền vùi đầu vào trong chăn rầu rĩ nói.
-----Hết chương 13-----

Thạch hoa đào:
Bánh trôi bảy màu:

Thứ Ba, 18 tháng 7, 2017

XVCĐSTPL Chương 11

Chương 11:
Ngày thứ hai Thẩm Tương Ngôn thức dậy do một trận tiếng pháo, mơ hồ phát hiện trên ngực có chút đồ vật, theo thói quen lui về bên trong giường, thấy trống không. Thẩm Tương Ngôn liền tỉnh, nguyên bản Hạ Dung đang ngủ ở bên trong đã không thấy đâu, Thẩm Tương Ngôn ngồi dậy nhắm mắt lại cho thanh tỉnh một chút, lại sờ sờ vị trí bên người, đã lạnh rồi nên chắc Hạ Dung đã rời đi rất lâu.
Nhìn sắc trời một chút, vì tối hôm qua ngủ quá muộn, nên dậy muộn hơn chút so với thường ngày, nhưng mà tiểu phu lang sao lại dám đầu năm mùng một để mình một mình trông phòng, muốn lật trời rồi à. Vươn mình xuống giường rửa mặt mặc quần áo gọn gàng, để xem hắn tìm được tên nhóc này có đánh mông y hay không.
Hà Miêu canh ở cửa thấy thiếu gia đi ra, vội vàng khom người tiến lên bẩm báo, "Thiếu gia, Chính Quân nói ngài chờ Chính Quân ở tiền thính một chút, cùng dùng điểm tâm." Hóa ra đã chuẩn bị trước, lúc Hạ Dung đi ra ngoài đã biết tướng công thức dậy không thấy mình sẽ sốt ruột, liền cố ý dặn dò Hà Miêu canh ở cửa bẩm báo.
Thẩm Tương Ngôn liếc mắt nhìn Hà Miêu một cái, xác định Hạ Dung có nói gì khác, liền đáp một tiếng, cũng không nói gì liền đi ra tiền thính, hắn muốn xem xem tiểu phu lang muốn làm gì.
Hà Miêu ở phía sau lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, trời mới biết vừa nãy lúc thiếu gia nhìn y, y sợ biết bao nhiêu. Thiếu gia nhà bọn họ ở trước mặt Chính Quân cùng không ở trước mặt Chính Quân khác biệt không phải nhỏ, lúc không có Chính Quân, thiếu gia tuy nhìn cũng ôn hòa, nhưng mà lại có khí thế khiến hạ nhân bọn họ không dám làm bừa, cũng chỉ có lúc có Chính Quân, vị chủ nhân này mới tốt tính thật.
Người cảm thụ rõ nhất chính là thiếp thân hầu hạ Chính Quân là y và ca ca, mỗi lần phải một mình đi trải lại giường, đều phải tỉ mỉ. Cũng bởi vậy mà đám hạ nhân bọn họ ngày thường đều đem hết sức lực chăm sóc cho Chính Quân, bằng không không cần nghĩ cũng biết vị chủ nhân này có thể vì Chính Quân mà làm cho bọn họ ăn không ngon ngủ không yên.
Thẩm Tương Ngôn cũng không biết trong lòng đám hạ nhân này loằng ngoằng như vậy, ở tiền thính đợi một lúc mới thấy tiểu phu lang vội vàng chạy tới, Hà Hân đi theo phía sau còn bưng theo một cái mâm, ở trên có một cái bát nhìn không tệ lắm, trên chén dĩa bên cạnh còn để trứng đỏ mới nấu xong.
Hạ Dung sợ tướng công ở tiền thính chờ lâu, một đường đi nhanh, dừng lại liền thở dốc, Thẩm Tương Ngôn vuốt ngực thuận khí cho Hạ Dung, để y không thở dốc nữa, lại nhìn đồ Hà Hân bưng một chút kết hợp với ký ức liền không khó đoán liền biết ngày hôm nay hẳn là sinh nhật của nguyên chủ, Hạ Dung từ sớm không thấy bóng người chính là đi chuẩn bị những thứ này đi.
"Tướng công, sinh nhật vui vẻ, lúc cha còn sống, sinh nhật Dung Nhi cha đều sẽ làm cho Dung Nhi một bát mì trường thọ, còn luộc một quả trứng đỏ cho Dung Nhi." Nói xong Hạ Dung tự tay đem mâm bưng đến trước mặt Thẩm Tương Ngôn, "Tướng công đối với Dung Nhi tốt như vậy, Dung Nhi cũng không biết đưa gì, liền làm cái này, tướng công nếm thử."
Nhìn tiểu phu lang mở to mắt, cả mặt như viết đầy chữ cho hắn ăn thử, Thẩm Tương Ngôn liền nhận đũa bắt đầu ăn. Sợi mì tất nhiên là không có không ngon, mà trái lại tay nghề của tiểu phu lang nhà mình tốt vô cùng. Mì trường thọ tên như ý nghĩa, chỉ làm từ một sợi mì duy nhất, Thẩm Tương Ngôn từ nhỏ đã là cô nhi, hắn tất nhiên không biết ngày sinh nhật của mình là ngày nào, đời trước hắn là cô nhi nên lấy ngày mà viện trưởng nhặt được hắn làm ngày sinh nhật, mà dù như vậy thì hắn cũng chưa từng tổ chức sinh nhật lần nào.
Cuộc sống ở cô nhi viện vốn cũng không tốt lắm, đâu có thừa bao nhiêu tiền để tổ chức sinh nhật cho mấy đứa trẻ. Tính hắn cũng thích một mình, lúc có người đến nhận nuôi hắn đều cách khá xa, hắn chưa từng cảm thụ qua tình thân, sau này cũng có vài bạn bè không tệ, đso cũng chỉ là tình bạn hữu nghị của đám đàn ông, tất nhiên cũng không có ai sẽ để ý hắn có tổ chức sinh nhật hàng năm hay không.
Đây vẫn là lần đầu tiên có một người làm như vầy với hắn, thực tâm thực lòng quan tâm hắn, Thẩm Tương Ngôn trực tiếp ăn xong một bát mì trường thọ, hắn trước đây từng nghe người ta nói, lúc ăn mì trường thọ không cắn đứt sợi mỳ mới may măn được, mì phu lang làm cho hắn, hắn hiển nhiên sẽ không lãng phí phần tâm ý này. Từ hôm nay trở đi sinh nhật của hắn chính là ngày hôm nay thì có làm sao, không phải có người nhớ đến mới gọi là sinh nhật sao.
"Tay nghề của phu lang nhà chúng ta thực không tồi, đến đây, nói cho tướng công nghe, dậy lúc nào? Hửm?" Trời mới biết sáng sớm hắn dậy không thấy tiểu phu lang liền sốt ruột cỡ nào, cũng may sau đó hắn thanh tỉnh thu lại lý trí chắc chắn ở nhà mình không có việc gì lớn xảy ra, lại được Hà Miêu truyền lời mới không có chạy đi tìm người.
"Cũng không sớm lắm, bột là chuẩn bị từ tối hôm qua, sáng nay chỉ cần cán thành một sợi hoàn chỉnh, dùng canh loãng nấu là xong rồi." Chỉ là y có chút ngốc, làm nhiều lần mới làm ra được sợi mì thẳng đều, nếu không phải y dậy sớm hơn so với dự định, chắc chắn là không làm kịp trước khi tướng công ăn điểm tâm, nhưng nhìn sắc mặt tướng công một chút, cái này y không cần nói ra thì tốt hơn. "Tướng công, trứng gà cũng phải ăn, ăn xong trứng gà một năm này mới có thể thuận lợi, không bệnh không tai."
Nhìn Hạ Dung một mặt nghiêm túc, Thẩm Tương Ngôn cười đem trứng gà lột vỏ, cắn một nửa, đem nửa kia đưa đến bên miệng Hạ Dung, "Dung Nhi cũng ăn một nửa, cùng tướng công không bệnh không tai." Hạ Dung cười cùng tướng công ăn trứng gà, từ đó tình cảm của phu phu hai người càng ngày càng thân mật, điều này tất nhiên là không cần phải nói tỉ mỉ.
Mùng ba, Trần Tài mang một tấm thiệp mời đưa cho Thẩm Tương Ngôn, Thẩm Tương Ngôn cầm lấy nhìn, viết trên tấm thiệp mời này là lời mời Thẩm Tương Ngôn đến Mai Viên tụ họp vào mùng mười. Thì ra đại vị của thương nhân ở Phượng Dụ quốc này không giống như ở Trung Quốc cổ đại, mà ngược lại là có địa vị rất cao, thiếp mời này viết buổi tụ hội này cũng là truyền thống của các thương gia ở trấn Phù dung, mùng mười hằng năm, mọi người bàn bạc tìm một địa điểm, tôt chức một buổi tụ hội để các thương gia gặp mặt nhau. Những gia đình có mặt mũi ở trấn Phù dung trấn đều nhận được một tấm thiệp mời như thế này, Thẩm Tương Ngôn cũng coi như là năm nay mới giàu lên, tất nhiên cũng nhận được một tấm. Nghe đâu hoa mai ở Mai Viên năm nay nở không tệ, vì vậy địa điểm năm nay được chọn là Mai Viên.
Đời trước Thẩm Tương Ngôn tuy rằng chỉ mở một xưởng chế hương, nhưng cũng đã tham gia vài buổi tụ hội tương tự như vầy, cũng chỉ là thông qua buổi tụ hội này tìm kiếm nhân mạch mà thôi. Thẩm Tương Ngôn mặc dù không thích việc này cho lắm, nhưng vẫn phải đi đến những nơi như này, hơn nữa hắn ở chỗ này cũng chỉ là mới đến, cũng không tránh được những việc như vầy.
Vào mùng năm, Thẩm Tương Ngôn cùng Hạ Dung đi chúc tết Lý gia. Vừa vặn Lý gia cũng nhận được thiệp mời, nhà bọn họ lúc trước còn ở trấn Phù dung cũng đã tham gia buổi tụ hội này, cũng đã có kinh nghiệm, Lý Hạng Minh lập tức vỗ bàn, để Thẩm Tương Ngôn cùng Lý Đông Thăng đi với ông, lúc đó cũng có thể giúp đỡ nhau. Nói xong việc chính, ba nam nhân uống chút rượu liền bắn đầu nói chuyện trời nam đất bắc, đến khi hồi phủ chính là Hạ Dung đỡ Thẩm Tương Ngôn một thân mùi rượu lên xe ngựa.
Thẩm Tương Ngôn uống say liền lôi kéo tay Hạ Dung không buông, Hạ Dung đi đâu hắn liền đi đến đó, ngay cả tắm rửa cũng nắm tay Hạ Dung không thả, đến khi Hạ Dung xấu hổ cả khuôn mặt đều đỏ lên, cuối cùng không thể không tắm rửa giúp tướng công. Đây cũng là lần đầu tiên Hạ Dung nhìn thấy tướng công lõa thể, tuy rằng hai người vẫn luôn ngủ cùng nhau, nhưng lúc ngủ vẫn luôn mặc áo lót, cho dù thường thường sẽ ôm một cái hôn một cái, nhưng cũng chỉ đến thế thôi.
Đây là lần đầu tiên thấy nam nhân của mình ở trước mặt mình cởi sạch đồ, Hạ Dung xấu hổ, đôi mắt cũng không biết nhìn chỗ nào, vốn định để tướng công một mình ở đây thôi, nhưng ai ngờ Thẩm Tương Ngôn lại uống nhiều như vậy. Thế nên con thỏ nhỏ đơn thuần là Hạ Dung đây liền không yên tâm, không thể làm gì khác hơn là ngơ ngác đứng ở nơi này giúp tướng công tắm. Chỉ là không biết Thẩm Tương Ngôn là say thật hay là dựa vào việc say rượu để đùa giỡn lưu manh, dù có tỉnh táo thì cũng giả vờ không tỉnh táo.
Thật vất vả mới tắm xong, Hạ Dung liền hầu hạ Thẩm Tương Ngôn uống một bát canh giải rượu, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm để Hà Hân Hà Miêu thay nước nóng, bản thân tự đi tắm.
Hạ Dung tắm xong, mặt một bộ áo lót, lau khô tóc một nửa, nhìn tướng công nằm ở trên giường vốn đang ngủ tay lại sờ tới sờ lui như đang tìm cái gì đó, mặt đỏ hồng, cuối cùng vẫn là lên giường nằm ở bên người tướng công. Thẩm Tương Ngôn đang trong mộng dường như có cảm giác, liền ôm lấy Hạ Dung, còn dùng cằm cà cà đỉnh đầu của y, mơ mơ màng màng nói "Ngủ đi" mới hài lòng đi ngủ.
Hạ Dung thấy một loạt động tác này của tướng công trong lòng chỉ cảm thấy buồn cười, đánh bạo hôn một cái trên miệng tướng công lúc này mới ngoan ngoãn tìm tư thế thoải mái trong lồng ngực tướng công mà ngủ thiếp đi.
-----Hết chương 11-----
Wordpress: https://cloudsxuixeo.wordpress.com/



Wattpat: https://www.wattpad.com/user/VHV240996

Thứ Bảy, 15 tháng 7, 2017

XVCĐSTPL Chương 10

Chương 10:
Lúc Thẩm Tương Ngôn bưng cháo rau cùng mấy món ăn sáng trở lại, nhìn thấy bé ngoan Hạ Dung đang nằm ở trên giường chờ hắn, lúc này mới thoả mãn gật gật đầu. Chờ hắn đem bàn nhỏ chuẩn bị lên giường xong, mới đưa cháo rau cho y, nhìn tiểu phu lang ăn cháo, mặt đều vùi vào trong bát, Thẩm Tương Ngôn không nhịn được cười. Cầm đũa gắp cho y mấy món ăn sáng y thích bỏ vào trong chén cháo, hắn cảm thấy nếu hắn không gắp cho Hạ Dung, thì tiểu phu lang lúc này đang thẹn thùng, khẳng định chỉ có thể vùi đầu húp cháo.
Mấy ngày nay trà hoa Hạ Dung đều uống mỗi ngày cũng bị Thẩm Tương Ngôn đổi thành trà táo đỏ (táo tầu) tốt cho thân thể. Với những nhà có thân phận ở Phượng Du quốc, đến những lúc như này thì hai vợ chồng đều tách giường ngủ, Hạ Dung có nhỏ giọng đề cập tới một lần, nhưng Thẩm Tương Ngôn chưa đợi nói hết đã bác bỏ. Làm sao có khả năng bảo hắn cùng tiểu phu lang tách ra ngủ, cũng may Thẩm gia chỉ có hai người bọn họ là chủ nhân, cũng không có ai có thể nói gì.
Hạ Dung tất nhiên là mọi việc đều nghe theo tướng công, hơn nữa Hạ Dung vốn cũng không muốn cùng tướng công tách ra ngủ, lúc tối ngủ ở bên người tướng công giống như là ngủ cạnh cái lò sưởi thiên nhiên vậy, Hạ Dung mỗi đêm đều đặc biệt ấm áp yên tâm mà ngủ, cho nên sau khi đề cập một lần bị tướng công phản đối, y tất nhiên sẽ không nhắc lại việc này nữa, như vậy hai người vẫn là mỗi đêm ôm nhau cùng ngủ.
Kỳ quỳ thủy của Hạ Dung qua rồi thì cũng đến lúc chuẩn bị ăn tết, đây là lần đầu tiên Thẩm Tương Ngôn ăn năm mới ở đây, cũng là năm mới đầu tiên mà hắn cùng tiểu phu lang ở cùng nhau. Chuẩn bị cho việc ăn tết không chỉ cần một hai cái, cũng may là Thẩm Tương Ngôn đối với việc này thích thú mười phần, mỗi một thứ cần chuẩn bị đều tự mình làm, cần phải làm cho lần đầu tiên ăn năm mới này không đến mức tuyệt vời thì cũng phải đến mức không phạm sai lầm.
Thẩm Tương Ngôn đối với nhiều tập tục ăn tết ở nơi này cũng không hiểu rõ ràng, may là còn có Phùng gia cùng Trần gia, bọn họ đều là những người từng trải, có bọn họ ở bên giúp đỡ, Thẩm Tương Ngôn làm rất dễ dàng, chỉ huy mọi người nhanh lên. Mà công việc ở Hương Tự Lai cũng được Thẩm Tương Ngôn bắt đầu hoạt động giảm giá đầu năm, chẳng hạn như mua nước hoa tặng hương cao, hộp quà nhìn qua còn được đóng gói tinh xảo hơn hộp nước hoa, ngoài ra còn có mua hàng tròn năm mươi lượng sẽ nhận được một phiếu nhận thưởng các kiểu. Hoạt động lần này làm cho lợi nhuận của Hương Tự Lai tháng này so năm ngoài vọt lên hơn gấp đôi.
Hai mươi ba tháng chạp, là ngày Táo quân, Dung thị từ sớm đã dùng bắp cùng gạo kê rang với vừng làm rất nhiều đường bếp (tương tự kẹo mạch nha) để cúng ông táo. Đến buổi tối, Thẩm Tương Ngôn mang theo cả nhà đi đến phòng bếp, dựng bàn thờ, đặt lư hương, mang lên các đồ ăn với trái cây cúng được chuẩn bị từ lâu, chờ hương tàn liền đem tranh Táo quân năm rồi với vàng mã đi đốt, cầu xin Táo quân ở trước mặt Ngọc hoàng đại đế nói vài câu hay lời tốt, mong cho sang năm cả nhà có thể bình an cát tường.
Sau đó mang đường bếp chia cho mọi người ăn, Hạ Dung cố ý cầm một miếng nhét vào miệng tướng công, vốn không phải là người  rất thích ăn đường Thẩm Tương Ngôn cũng không từ chối, mùi vị ngọt ngào xen lẫn hương vừng tan trong miệng, cảm giác cũng không tệ lắm.
Ngày hai mươi bốn tháng chạp có tên là ngày quét bụi, đây là ngày mà mọi nguời trong nhà đều bận rộn, Thẩm Trạch đến nay mới chỉ có hai chủ nhân thôi, hạ nhân hầu hạ thường ngày cũng không nhiều. Mà đến lúc tổng vệ sinh cuối năm này mới phát hiện không đủ người, không chỉ muốn rửa sạch các loại dụng cụ, tháo giặt chăn đệm màn, còn muốn quét sạch sành sanh mỗi một góc sân. Ngay cả Thẩm Tương Ngôn với Hạ Dung cũng giúp một tay vào ngày này, đương nhiên hai chủ nhân dưới sự phản đối liên tục của hạ nhân nên cũng chỉ làm chút việc vặt.
Mấy ngày kế tiếp, mỗi ngày đều phải đi chọn mua một lượng lớn đồ, các loại điểm tâm, trái cây khô, gà vịt cá tất nhiên là không cần phải nói tới. Thẩm Tương Ngôn còn ở trấn trên mua được một khối thịt hươu lớn tươi mới, chuẩn bị làm món ăn mới cho đêm 30. Trong phủ cũng mời người ở cẩm tú phường đến làm vài bộ đồ mới cho Hạ Dung với Thẩm Tương Ngôn từ lâu, ngay cả hạ nhân cũng đưuọc thưởng hai bộ mỗi người.
Thời gian trôi qua rất nhanh, đến đêm 30, Thẩm Tương Ngôn cùng Hạ Dung từ sáng sớm đã thay đồ mới, lại cùng nhau dán câu đối tết cùng chữ Phúc, còn muốn Hà Hân Hà Miêu dùng giấy đỏ dán tranh tết dán lên từng cái. Khắp phủ đều treo đèn lồng màu đỏ to nhỏ không giống nhau, phóng mắt nhìn liền cảm nhận được mười phần không khí tết.
Ngày hôm nay Thẩm gia làm đầy đủ hai mươi hai món, trước khi ăn cơm bọn hạ nhân cùng hành lễ chúc phúc với hai vị chủ nhân, hai người Thẩm Tương Ngôn thì đem hồng bao đầy bạc đã chuẩn bị sẵn phân phát cho mọi người, bọn hạ nhân nhận được tiền lì xì đều một mặt vui vẻ. Chờ xong xuôi tất cả mới bắt đầu ăn cơm, tiệc đêm giao thừa là một tập tục ở đây, nhiều món ăn như vậy nhất định không ăn hết được, nhưng mọi người là muốn náo nhiệt vui vẻ chứ không phải là ăn hết đồ ăn.
Sau khi ăn xong Thẩm Tương Ngôn dùng thảm bọc Hạ Dung lại, để y ngồi ở trên đùi mình, hai người thức đón đêm giao thừa cùng nghe tiếng pháo bùm bùm ngoài phòng. Thẩm Tương Ngôn lột vỏ từng hạt dẻ rồi đút cho Hạ Dung, nhìn mặt y phồng lên như một con hamster nhỏ, chỉ cảm thấy giờ phút này thật yên bình, ba mươi năm ở kiếp trước hắn sống cô đơn đã được lấp đầy trong mấy tháng ngắn ngủi ở đây, đến đêm nay, hai người cùng thức đón giao thừa, cảm giác hạnh phúc trong lòng như muốn tràn ra ngoài. Thẩm Tương Ngôn hôn tiểu phu lang một cái cướp được mấy miếng hạt dẻ nhỏ, lại tiếp tục nhiệm vụ đút đồ ăn cho y.
Đến giờ Hợi (9- 11h đêm), Hạ Dung đã bắt đầu có chút mệt mỏi mà gật gù, cũng đúng, bình thường vào lúc này hai người đã sớm đi ngủ, đến giờ này Hạ Dung không buồn ngủ mới là lạ. Thẩm Tương Ngôn chọt cái mũi nhỏ của Hạ Dung, cười hỏi, "Dung Nhi, tướng công ôm Dung Nhi đi ngủ trước nhé?"
Bị chọt tỉnh Hạ Dung đầy mặt không đồng ý, ôm cổ tướng công không buông tay, từ chối hết sức rõ ràng, "Không, Dung Nhi muốn cùng tướng công cùng đón giao thừa."
"Được rồi, được rồi, Dung Nhi không ngủ, hai người chúng ta cùng đón giao thừa." Đêm nay hắn cũng ích kỷ muốn Dung Nhi cùng hắn thức, sợ Hạ Dung ngủ gật, Thẩm Tương Ngôn gọi Hà Hân lấy vài cây pháo bông que tới, mọi người liền đốt pháo que ở trong sân.
Đến tận khi nghe được mười hai tiếng chuông từ xa truyền đến, Hạ Dung liền bỏ xuống pháo que còn đang cháy trong tay, chạy đến chỗ hắn. Trong lúc Thẩm Tương Ngôn nghe tiếng pháo dây ngày càng lớn, Hạ Dung dùng âm thanh mềm mại lớn tiếng "Năm mới vui vẻ" với hắn. Vào đúng lúc này Thẩm Tương Ngôn nghe được tiếng tim mình đập rõ ràng, thanh âm kia thế mà mạnh mẽ như vậy, Hạ Dung chạy đến nhanh như một con lộc đang chạy trên đất bằng, ôm chặt lấy Hạ Dung chạy tới, hắn nghe được thanh âm của mình vang lên, "Dung Nhi, cảm ơn, năm mới vui vẻ."
Hạ Dung là được tướng công ôm vào trong nhà, lúc bị đặt lên giường, y còn đang suy nghĩ tướng công muốn tặng quà năm mới gì cho mình, lúc nãy khi Thẩm Tương Ngôn ôm Hạ Dung đã ghé vào lỗ tai y nói có món quà năm mới khác phải đưa cho y. Thấy Thẩm Tương Ngôn từ trong ngăn kéo nhỏ bàn trang điểm của mình lấy ra một chiếc chìa khóa, lại dùng chiếc chìa khóa này mở ra ngăn nhỏ chếch bên giường, lấy ra một hộp gỗ hoa lê không quá nổi bật, Hạ Dung nhìn cái hộp kia, trong mắt tràn đầy thắc mắc.
"Dung Nhi, trong này chính là của cải nhà chúng ta, sau này đều giao cho Dung Nhi giữ." Nói xong từ trong hầu bao thêu hình tre xanh thẫm mà Hạ Dung làm cho hắn lấy ra một cái chài khóa đồng tinh xảo hơn đưa tới tay Hạ Dung.
Hạ Dung có chút ngạc nhiên dùng chìa khóa nhỏ mở ra ổ khóa đồng trên hộp gỗ hoa lê, bên trong để năm tờ ngân phiếu một ngàn lượng cùng ba tờ ngân phiếu một trăm lượng, còn có khế đất của căn nhà đang ở với giấy bán thân của những hạ nhân ở phủ.
Hạ Dung trợn to đôi mắt mèo nhìn chồng đồ vật này, trong nhà cư nhiên lại có nhiều tiền như vậy, Hạ Dung sợ hết hồn đóng lại hộp gỗ, "Tướng công, cái này Dung Nhi giữ không được, vẫn là tướng công tự mình giữ đi."
Thẩm Tương Ngôn đem ngón tay đặt ở giữa môi Hạ Dung làm động tác "Xuỵt", "Ngoan, nương tử nhà người khác đều tranh cướp giành giật đòi giữ cái này, làm sao đến phu lang nhà ta, còn phải chờ tướng công chủ động nộp lên, hơn nữa lại còn không muốn."
Hạ Dung bị làm khó dễ, còn muốn tiếp tục từ chối, liền nghe Thẩm Tương Ngôn nói, "Lại nói, đây chính là quà năm mới tướng công đưa cho Dung Nhi, sau này tướng công lại kiếm được tiền đều giao cho Dung Nhi, Dung Nhi lại tích góp chúng có được hay không?"
Thấy Hạ Dung không nói lời nào, "Dung Nhi không thích món quà này của tướng công sao?"
"Không phải, Dung Nhi..."
"Nếu không phải, vậy nghĩa là Dung Nhi nhận, không cho đổi ý, sau này nhất định phải nhớ phát tiền tiêu vặt cho tướng công a."Thẩm Tương Ngôn kiên trì nói tiếp, "Dung Nhi nghĩ xem, để ở chỗ của Dung Nhi nếu tướng công muốn lấy tiền nói cho Dung Nhi thì Dung Nhi có thể không cho tướng công không?" Hạ Dung lập tức lắc đầu, "Đã như vậy, cái hộp này ai giữ thì có gì khác nhau đâu, đúng không?"
Hạ Dung bị dao động đành phải bất đắc dĩ nhận lấy hộp gỗ, trong lòng nghĩ y chính là giữ giúp tướng công mà thôi, chờ tướng công cần tiền y nhất định sẽ để tướng công lấy. Đem hộp khóa kỹ lại, bỏ vào ben trong ngăn giường, lại đem một cái chìa khóa bỏ vào ngăn bàn trang điểm, một cái khác thì giấu kỹ trong người. Làm xong tất cả những việc này Hạ Dung nghĩ thầm may là cái ngăn nhỏ này là ở bên trong giường, bằng không y thực sự là ngủ cũng phải lo lắng.
Đêm nay Thẩm Tương Ngôn ôm Hạ Dung, chờ người trong lồng ngực ngủ say cũng không hề có một chút buồn ngủ, không phải hắn không muốn ngủ, mà là thân thể * khó khan làm hắn ngủ không được a. Thẩm Tương Ngôn nghe tiếng thở của Hạ Dung, mở to mắt nhìn màn che giường, sao hắn cứ như ăn không đủ mâm thịt hươu trên bàn kia, còn ăn nhiều như vậy, quả thực chính là muốn mạng người. Vốn là mỗi đêm chỉ có thể ôm một cái hôn nhẹ một cái, liền đủ để hắn nhịn, lúc này quả thực tự làm tự chịu.
Thẩm đại thiếu gia không có cách nào khác chỉ có thể cẩn thận đứng dậy, tránh làm Hạ Dung tỉnh lại. Đi ra phía sau tấm bình phong thư giải một lần, lúc này mới lên giường tiếp tục ôm Hạ Dung ngủ, trước khi ngủ còn suy nghĩ, loại đồ ăn tráng dương như vầy, trước khi tiểu phu lang lớn lên không được đụng vào, không được, không được a.
-----Hết chương 10-----


Đường bếp (tương tự kẹo mạch nha):

Wordpress: https://cloudsxuixeo.wordpress.com/



Wattpat: https://www.wattpad.com/user/VHV240996