Thứ Ba, 26 tháng 12, 2017

XVCĐSTPL Chương 28

Chương 28:
Lúc Thẩm Tương Ngôn bưng một mâm món tráng miệng tiến vào thì thấy tiểu phu lang nhà mình một tay sờ sờ bụng, một tay chống đầu suy nghĩ. Thẩm Tương Ngôn liền thấy thú vị, tiểu phu lang nhà mình cũng có tâm sự à? Đem mâm món tráng miệng để lên bàn, cầm miếng bánh ngọt hoa quế tiểu phu lang thích nhất đung đưa trước mũi y một vòng, thấy y không có phản ứng gì cả, Thẩm Tương Ngôn hơi kinh ngạc, đung đưa điểm tâm một hồi Hạ Dung mới phục hồi tinh thần lại.
Hạ Dung thấy là bánh ngọt hoa quế mình thích nhất, liền há mồm muốn cắn miếng bánh này, nhưng Thẩm Tương Ngôn lại thu tay về đem miếng bánh ngọt hoa quế này bỏ vào miệng mình cắn một cái. Hôm nay Dung thị làm bánh ngọt hoa quế có bỏ thêm sữa trâu, chưa nói đến đây là mùi tiểu phu lang rất thích, mùi sữa thơm này cùng với mùi hoa quế nhàn nhạt kết hợp sẽ không quá ngọt cũng không quá ngấy. Tuy mùi vị quả thật không tệ, nhưng Thẩm Tương Ngôn vốn cũng không thích bánh ngọt cho lắm, nhiều lắm là khi hắn nhìn Hạ Dung ăn thì sẽ cùng nếm thử một hai miếng thôi.
Hạ Dung thấy bánh ngọt bên mép không cánh mà bay đi, còn tiến vào trong miệng tướng công, liền bĩu môi đứng dậy đi đến bàn cầm một miếng. Y không thèm nghĩ đến phu quân thích bắt nạt mình nữa.
Trước đó lúc y sinh bệnh chỉ được phép ăn đồ ăn thanh đạm, phu quân không có chuyện gì làm liền thích lấy đĩa món tráng miệng đặt ở trước mặt y, hoặc là lúc ăn cơm cố ý ở trước mặt y ăn đồ mặn. Mỗi lần nhìn thấy y thèm không chịu được, phu quân sẽ dùng lý do y còn đang bệnh không thể ăn những thứ này mà không cho y ăn. Không cho ăn thì đừng cho y xem, lần nào cũng cố ý ăn trước mặt y, rõ ràng là cố ý khiến y thèm mà.
Hạ Dung oán hận cắn bánh ngọt hoa quế trong tay một cái, y thù rất dai, bây giờ còn muốn lấy chuyện này đến bắt nạt y à, y không thèm sợ, đại phu đã bảo y có thể ăn uống bình thường lại rồi.
Hạ Dung cắn một miếng món tráng miệng mềm ngọt, trong đầu nghĩ đến bánh ngọt hoa quế, Trung thu, Trung thu, ngắm trăng. Đúng rồi, y có thể lấy cớ ngắm trăng, dụ dỗ tướng công uống say, sau đó bọn họ có thể làm chuyện đó rồi.
Thẩm Tương Ngôn đột nhiên cảm thấy tiểu phu lang đang ngồi đối diện mình có chút kỳ quái, khó mà tin được đây là người gần đây hắn thường xuyên bắt nạt. Nhưng mà nhìn tiểu phu lang trước mặt, hắn vẫn có chút đau lòng, sau lần sinh bệnh này, chút thịt trên mặt tiểu phu lang nhà hắn biến mất rồi, trở thành khuôn mặt trứng ngỗng tiêu chuẩn.
Nuôi kỹ càng như vậy, ngày thường nhìn y ăn nhiều như thế, nhưng vẫn không thêm được bao nhiêu thịt, ngược lại Yl lại cao hơn lúc mới đến không ít. Bởi vì đang ở nhà, nên Hạ Dung chỉ mặc một bộ đồ hơi cũ mà xanh lá sen có hoa văn thêu bằng chỉ bạc, trên đầu cũng chỉ dùng một cây trâm thanh ngọc đơn giản để búi tóc.
Ngồi yên một chỗ cầm món tráng miệng, một tay hứng vụng bánh, Thẩm Tương Ngôn có chút thất thần, không biết từ khi nào mà đứa nhỏ hắn nuôi gần hai năm nay đã ra dáng người lớn mấy phần.
Hạ Dung không hề phát hiện ra tướng công mình kỳ lạ, bỏ qua kế hoạch chưa hòn chỉnh trong lòng qua một bên, trước tiên nói với tướng công việc mình muốn nhờ vả, "Tướng công, Trung thu sắp đến rồi, Dung Nhi có mấy phần quà tặng không biết chọn cái nào, tướng công có rảnh thì đi xem giúp Dung nhi một chút." Nói xong cũng không thèm chờ tướng công đáp đã lôi kéo tướng công đến thư phòng.
Thẩm Tương Ngôn từ khi trở về từ phía nam, những chuyện trong nhà cũng dần dần để cho phu lang quyết định. Người thường xuyên đến nhà cũng chỉ có những người hắn quen biết khi làm ăn, thêm một vài bạn bè ở quê nhà các kiểu. Xử lý những việc này mặc dù không phải là quá kho, nhưng cũng có chút chưa quen thuộc, nên Hạ Dung vẫn cần Thẩm Tương Ngôn ở bên hướng dẫn đôi chỗ.
Hạ Dung học rất nghiêm túc, Thẩm Tương Ngôn dạy cũng tận tâm. Tuy hắn từng nói là muốn cho Hạ Dung cả đời đều không thể xa hắn, nhưng hắn cũng không muốn biến Hạ Dung biến thành con thỏ chỉ có thể sống dựa vào hắn được. Cho nên khi tiểu phu lang ngày càng lớn lên, không chỉ riêng việc trong nhà, mà còn có rất nhiều chuyện khác hắn đều muốn dạy từng chút một cho Hạ Dung. Đương nhiên là hắn sẽ cố gắng không để những thứ đen tối hay nguy hiểm tiếp cận Hạ Dung, phu lang của hắn chỉ cần giống như bây giờ, mỗi ngày đểu tươi cười là được rồi.
————————————
Trung thu còn gọi là Lễ theo trăng hay tết trung thu, chỉ cần nghe thấy hai cái tên này cũng có thể biết được ý nghĩa của ngày này là gì. Thật ra ở nước Phượng Dụ thì ngày này chủ yếu vẫn là chúc cho được mùa, cho nên hôm đó sẽ chuẩn bị một bàn đầy đồ ăn, sau đó người một nhà cùng nhau ăn một bữa, sau khi ăn xong thì mọi người lại cùng nhau ngắm trăng các thứ.
Vì ngày hôm nay mà Hạ Dung đã sớm chuẩn bị rất kỹ càng, cố ý bảo Hà Miêu cẩn thận mua một vò rượu hoa quế ngon nhất, rượu hoa quế này không chỉ có vị thuần khiết, mà còn có độ mạnh mười phần.
Đáng tiếc là tửu lượng của Hạ Dung rất thấp, muốn để y chuốc say tướng công là không thể. Vì để đến lúc đó bản thân mình sẽ không say trước, y và Hà Miêu đã thương lượng quyết định là sẽ chuẩn bị trước hai bình rượu, trước khi y uống, Hà Miêu sẽ tráo rượu trong ly thành nước thường cho y, còn ly của tướng công thì sẽ là rượu thật.
Bây giờ Hạ Dung còn chưa biết, y nghĩ như vậy là tốt, nhưng đến lúc đó có tốt thật hay không thì chưa chắc. Phu quân của y đâu phải là người dễ bị lừa gạt, đáng tiếc là chờ đến khi hạ Dung biết được điều đó thì mọi chuyện đã quá muộn rồi.
Sau khi ăn xong cơm tối, Hạ Dung về phòng tắm rửa trước, cố ý chọn bộ quần áo trước kia không nỡ mặc, nhìn di nhìn lại thiếu niên trong gương, mãi đến tận khi thật sự hài lòng mới chạy ra sân tìm tướng công.
Thẩm Tương Ngôn đang ngồi trên ghế tre bọn hạ nhân chuẩn bị trong viện Hải Đường, trên bàn bên cạnh bày sẵn trái cây với đồ tráng miệng, tất nhiên là có cả bánh trung thu với một bình rượu hoa quế.
Thẩm Tương Ngôn nhìn bình rượu kia có chút nghi ngờ, quay đầu lại liền nhìn thấy tiểu phu lang một thân màu xanh nhạt từng bước đi tới đây, dưới ánh trăng thân ảnh kia càng lộ vẻ thon dài. Thẩm Tương Ngôn không nhịn được nắm chặc ngón tay, ai cũng nói dưới trăng ngắm mỹ nhân thật không sai chút nào.
Đợi đến Hạ Dung đến nơi hắn mới nhìn rõ phu lang mình đang cài một cây trâm "dương chi bạch ngọc" trên đầu, mặc đúng bộ quần áo hắn mua ở phía nam, cổ tay áo cùng với vạt áo còn dùng chỉ kim tuyến đẻ thêu hình hoa hải đường. Khi hắn nhìn thấy bộ đồ này, hắn liền nhớ đến cảnh mình đang đứng dưới gốc cây hải đường si mê ngắm nhìn tiểu phu lang, vì thế Thẩm Tương Ngôn cố ý bảo thợ may ở cửa hàng đó may lại một bộ theo số đo của Hạ Dung để hắn mang về.
Bên hông Hạ Dung còn đeo một sợi dây ngọc khoảng ba ngón tay có tua rua, lúc đi còn có thể nghe thấy tiếng vang nhỏ do chạm vào nhau của mấy hạt châu. Mặc dù mặt mũi vẫn còn vài nét trẻ con khó nhìn ra, nhưng cả người đều mang lại một cảm giác thanh khiết.
Hạ Dung lén hít một hơi thật sâu, sau đó mới đi tiếp đến chỗ tướng công, tuy rằng trước đó đã lặp đi lặp lại trong lòng, nhưng đến khi đứng trước mặt tướng công y vẫn có chút lúng túng. Ngay lúc muốn ngồi vào cái ghế bên cạnh tướng công thì bị Thầm Tương Ngôn kéo lại ngồi lên chân hắn.
Nhìn vẻ mặt căng thẳng, Hạ Dung rõ ràng đã cố ý ăn mặc đẹp, hơn nữa lại có bình rượu vốn không thể xuất hiện trên bàn, trong đầu Thẩm Tương Ngôn chợt lóe lên một ý nghĩ, không phải là tiểu phu lang này định chuẩn bị câu dẫn hắn chứ, Thẩm Tương Ngôn khẽ cười một tiếng, cũng không vạch trần, chuẩn bị xem tiểu phu lang rốt cuộc muốn làm gì.
Hà Miêu ở một bên hầu hạ, Hạ Dung ngồi ở trên đùi tướng công luôn cảm thấy có chút không thoải mái, nhưng nghĩ tới chuyện cần làm đêm nay, Hạ Dung cũng không nói gì cả, chỉ lấy bình rượu trên bàn rót cho Thẩm Tương Ngôn một chén, "Tướng công, ngươi nếm thử rượu hoa quế này xem, nghe nói rất ngon."
Thẩm Tương Ngôn buồn cười nhận chén rượu uống, muốn chuốc rượu hắn sao? Tiểu phu lang nhà hắn hôm nay thật thú vị, hắn chưa bao giờ uống rượu ở nhà, đây cũng là lý do hắn vừa nhìn thấy bình rượu ở trên bàn liền thấy nghi ngờ. Thế nhưng cũng không thể cho rằng tửu lượng của hắn rất tệ đi, chỉ bằng hiểu biết của hắn với tiểu phu lang, nếu muốn chuốc say hắn khẳng định phải có tuyệt chiêu gì đó.
Nghĩ tới đây, Thẩm Tương Ngôn liền cầm lấy bình rượu trên bàn rót một chén, đưa tới bên miệng Hạ Dung, "Rượu này mùi vị không tệ, Dung Nhi cũng nếm thử đi?"
Hạ Dung thật không dám uống chén rượu này, nếu không y sẽ say ngay, vội vã từ chối, "Không cần không cần, tướng công uống đi, ta, ta, Hà Miêu sẽ rót rượu cho ta." Nói xong liền liếc mắt ra hiệu cho Hà Miêu, Hà Miêu vừa muốn cầm một bình rượu khác qua rót cho Hạ Dung, liền bị Thẩm Tương Ngôn xua tay ngăn lại, "Được rồi, không cần ngươi hầu hạ, đi xuống đi."
Hạ Dung lần này chỉ có thể trợn tròn mắt, "Đừng, để Hà Miêu lưu lại..."
"Gì cơ? Hạ Dung chẳng lẽ không muốn ở một mình cùng tướng công sao?" Thẩm Tương Ngôn lập tức cắt ngang lời nói của Hạ Dung, trong lòng cũng đã bị tiểu phu lang chọc cho không nhịn được cười, nhìn dáng vẻ có vấn đề ở chỗ bình rượu khác, chẳng lẽ mình lại có thể để cho nó có tác dụng sao? Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng mặt Thẩm Tương Ngôn vẫn không để lộ ra chút nào.
Hạ Dung một mặt không nỡ nhìn Hà Miêu quay người rời đi, lại nhìn chén rượu đưa tới bên miệng mình kia một chút, biết thế y đã không làm như vậy, tiếp tục như vầy không phải là y đang tự mua dây buộc mình sao.
"Ừm... Dung Nhi không muốn tự uống hả, lẽ nào muốn tướng công đút cho, ai, được rồi, tướng công giúp Dung nhi." Nói xong liền uống chén rượu hoa quế đầy rượu vào bên trong bờ phấn nộn của Hạ Dung.
"A..." Nụ hôn nóng bỏng xen lẫn mùi rượu cùng hoa quế nhàn nhạt, Hạ Dung rất nhanh chìm đắm trong đó, bất tri bất giác đem rượu kia nuốt xuống bụng.
Nhìn dáng vẻ khả ái đó của tiểu phu lang, Thẩm Tương Ngôn đột nhiên có hứng thú, tò mò không biết bộ dáng Hạ Dung say ngất ngây như thế nào, dù sao cũng chỉ có mình hắn ở đây, cũng sẽ không xảy ra việc gì. Nghĩ tới đây, Thẩm Tương Ngôn cầm bình rượu lên rót một chén, tiếp tục cách lúc nãy cho Hạ Dung uống, đút đủ ba chén, Thẩm Tương Ngôn mới buông tha cho Hạ Dung.
Uống xong ba chén rượu, đôi mắt của Hạ Dung đã mất đi sự lanh lợi bình thường, ngược lại là lộ ra mấy phần mơ hồ. Khuôn mặt trắng noãn hơi ửng đỏ, trên trán cũng rải rác vài sợi tóc đã cột gọn. Lúc đôi mắt liếc qua một cái, liền rút đi khí chất thinh khiết ban đầu, thêm vào mấy phần quyến rũ.
-----Hết chương 28-----
Wordpress: https://cloudsxuixeo.wordpress.com/
Wattpat: https://www.wattpad.com/user/VHV240996

Chủ Nhật, 15 tháng 10, 2017

XVCĐSTPL Chương 27

Thẩm Tương Ngôn ngủ thẳng đến nửa đêm liền cảm giác trong lồng ngực giống như đang ôm một cái lò lửa, may là hắn vốn lo lắng Hạ Dung giữa trưa mắc mưa đến tối sẽ không thoải mái, nên hắn cũng không dám ngủ say. Theo bản năng lấy tay sờ người trong lòng để kiểm tra nhiệt độ, da thịt chạm vào tay nóng rực, cảm thấy không đúng, Thẩm Tương Ngôn liền tỉnh lại từ trong giấc ngủ.
Vỗ vỗ hai má hồng hồng vì bệnh của Hạ Dung, phát hiện y không có phản ứng gì hết, giống như bị nóng đến ngu người. Sợ Hạ Dung sẽ có chuyện, Thẩm Tương Ngôn vội vàng hướng ra ngoài hô lên, "Ai đang gác đêm bên ngoài, nhanh đi mời đại phu đến."
Phiên gác sau nửa đêm hôm nay là của tiểu nha đầu tên Phỉ Thúy, vì bình thường ban đêm hai chủ nhân không có yêu cầu gì, hơn nữa người hầu hạ trong nhà càng ngày càng nhiều. Nên người phụ trách gác đêm trước đây là Hà Hân Hà Miêu bây giờ cũng chỉ đứng gác ở ngoài phòng một lúc, chờ hai chủ nhân ngủ say rồi thì sẽ đổi phiên cho nhóm nha đầu.
Phỉ thúy nghe chủ nhân đã hơn nửa đêm còn vội vã muốn mời đại phu, liền biết là có việc xảy ra rồi, không thể chậm trễ hơn, liền đáp một tiếng rồi nhanh chóng chạy ra ngoài.
Lúc hai người Hà Hân Hà Miêu nghe thấy động tĩnh chạy đến, phát hiện Chính Quân nhà bọn họ nửa đêm lại phát sốt. Hai người càng lo lắng cùng tự trách không thôi, nhất định là do giữa trưa mắc mưa. Nhưng bây giờ cũng không phải là lúc nghĩ đến việc này, Hà Hân nhanh chóng bảo người bưng nước nóng với khăn đến để hạ nhiệt cho Chính Quân.
Thẩm Tương Ngôn cầm khăn ẩm đặt ở trên tránHạ Dung, đút cho y hai miếng nước. Vất vả một hồi mới thấy Hạ Dung đôi lông mày nhăn nhúm vì khó chịu giãn ra đôi chút, nhưng cũng không được bao lâu, khăn trên trán Hạ Dung liền không còn tác dụng. Thấy Hạ Dung khó chịu cực kỳ, trong miệng còn mơ hồ nói không rõ "Khó chịu", "Đau", "Nóng" đủ thứ, bởi vì bệnh mà thanh âm cực kỳ nhỏ, Thẩm Tương Ngôn đưa lỗ tai đến sát mới nghe rõ Hạ Dung đang nói cái gì.
Thẩm Tương Ngôn không nhìn được nữa, dặn dò Hà Hân Hà Miêu lấy chút rượu mạnh đến, tự mình thấm rượu chà sát lên da dẻ Hạ Dung. Cách này khi hắn còn ở cô nhi viện vẫn thường thấy lão viện trưởng chăm sóc bọn họ làm để hạ sốt cho mấy đứa nhỏ, hắn nhớ cách này hạ nhiệt độ rất tốt.
Đến khi có người báo đại phu đã đến, Thẩm Tương Ngôn mới vừa lau nửa người trên của Hạ Dung xong, nhanh chóng lấy quần áo nhanh chóng mặc lại cho Hạ Dung, đem chăn tém lại cho y xong, mới mời đại phu vào phòng.
Đại phu này tất nhiên không phải là Lý đại phu y thuật cao siêu cách mấy tháng đến xem bệnh cho Hạ Dung một lần, Lý đại phu ở dưới chân núi Phú Thúy, bây giờ mà đi mời thì sẽ mất mấy canh giờ, không kịp được, hơn nữa dù có đi mời, thì cũng chưa chắc Lý đại phu có ở nhà. Cho nên đại phu mà hạ nhân mời tới là đại phu ở y quán trấn trên, y thuật nghe nói cũng không tệ.
Đại phu chẩn mạch xong, nói là bệnh phong hàn nên nóng lên là bình thường, nhưng bệnh cũng có chút nguy hiểm, may là đã nhanh chóng hạ nhiệt độ cho bệnh nhân, nên bệnh nhân đã ổn định lại, chỉ cần uống vài thang thuốc cho đổ mồ hôi là có thể khỏe lại ngay.
Hạ Dung chỉ cảm thấy đầu mình mơ màng nặng nề, cổ họng đau dữ dội, mãi đến tận khi được đút ngụm nước mới đỡ hơn nhiều. Y cứ vậy mà ngủ, không biết bao lâu sau mới bị lay tỉnh, sau đó được đút một bát không biết là gì, chỉ có điều trong miệng cay đắng làm y có chút mơ hồ biết đó có thể là thuốc, chỉ là bây giờ y quả thật không có chút khí lực nào cả, trong tiềm thức cũng chỉ biết thứ này tốt cho mình, nên dù y không thích đắng cũng miễn cưỡng uống thuốc.
Thấy Hạ Dung uống thuốc xong, Thẩm Tương Ngôn mới yên lòng lại, cúi đầu dùng trán của mình đặt lên trán Hạ Dunng thử nhiệt độ một chút, cảm giác vẫn còn hơi nóng, nhưng tốt hơn lúc nãy nhiều.
Giằng co nửa buổi tối, bây giờ Thẩm Tương Ngôn cũng không dám ngủ, chỉ nằm ở trên giường ôm lấy Hạ Dung híp mắt lại, thỉnh thoảng đổi khăn trên trán cho y, đề phòng Hạ Dung lại phát sốt lúc nửa đêm.
Ngày hôm sau khi Hạ Dung tỉnh lại chỉ cảm thấy đầu nặng nề, cố mở mắt ra nhìn khắp phòng một lượt, không thấy bóng dáng tướng công đâu cả, chỉ có Hà Miêu ở một bên hầu hạ. Hỏi Hà Miêu mới biết đêm qua y phát sốt, lúc đầu còn cực kỳ nghiêm trọng. Tướng công chăm sóc y suốt đêm không có chợp mắt, đến sáng sớm nay thấy y đã hạ nhiệt hẳn, mới đến nhà bếp, nói là muốn tự mình nấu cháo, để Hạ Dung tỉnh lại là có thể ăn được.
Hạ Dung nhắm mắt lại lần nữa, hôm qua lúc mắc mưa xong y còn thề thốt chắc chắn là mình rất khỏe, thế mà đến tối liền sốt, hôm qua tướng công muốn dạy dỗ y cũng không hề sai, hôm qua còn bị tướng công đánh chỗ đó, chờ y khỏi bệnh rồi cũng không đánh y nữa phải không, khuôn mặt nhỏ bé của Hạ Dung bất tri bất giác liền đỏ lên.
Lúc Thẩm Tương Ngôn vào phòng nhìn thấy Hạ Dung nằm ở trên giường, nhắm mắt, khuôn mặt thì đỏ bừng. Vội vàng đem khay trong tay đưa cho Hà Miêu, tiến lên muốn kiểm tra tình hướng của Hạ Dung, sờ sờ cảm thấy nhiệt độ bình thường, thế sao mặt mày lại đỏ như vậy? Hạ Dung nhận ra tướng công tới gần, mở mắt ra liền thấy tướng công lo lắng, y liền lộ ra khuôn mặt ngơ ngác không biết chuyện gì xảy ra.
"Sao vậy Dung Nhi? Còn có chỗ nào không thoải mái hả?" Thẩm Tương Ngôn nâng Hạ Dung ngồi dậy, cầm gối ở bên cạnh để vào sau lưng cho y tựa lưng, lại vén tóc rối trên trán ra sau tai cho Hạ Dung. Hắn có chút lo lắng, tuy Hạ Dung không còn nóng nữa, nhưng cũng chưa chắc không còn chỗ nào khó chịu.
Hạ Dung lắc lắc đầu, "Không có khó chịu, chỉ hơi đói bụng thôi." Y ngửi được mùi thơm ngọt quen thuộc trong không khí, đây hẳn là đồ do tướng công tự mình làm, tướng công đã rất lâu rồi không vào bếp, nghĩ đến chén cháo này, Hạ Dung liền cảm thấy trong dạ dày trống trơn đang đòi ăn.
Thẩm Tương Ngôn buồn cười xoa xoa mái tóc rối như tơ vò của Hạ Dung, ép y đang cố thẳng người ngồi dậy xuống xong, mới xoay người mang chén cháo lại, tự mình đút từng muỗng cho Hạ Dung. Đừng nhìn Hạ Dung bây giờ đang ngoan ngoãn ăn cháo, chờ đến khi kẻ nghiền ăn vặt này biết mấy ngày mình bị bệnh phải ăn uống thanh đạm chắc chắn sẽ không vui. Thế cũng tốt, hắn không cần phải nói lại lần nữa, chỉ riêng việc ăn kiêng lúc bị bệnh này, cũng đủ để Hạ Dung phải nhớ kỹ một thời gian.
——————————
Chờ thân thể Hạ Dung đã hoàn toàn khỏe lại, cũng đã gần tới Trung Thu, hơn nữa y còn nhận được một lá thư của Cố Thần gửi tới, không nói tới những câu hỏi thăm thường lệ kia, điều hấp dẫn Hạ Dung nhất chính là tin tức Cố đại ca có thai. Từ trong những dòng thư này có thể cảm nhận được Cố đại ca rất kích động, ngay đến y bây gờ cũng cảm thấy vui vẻ từ đáy lòng.
Việc song nhi khó mang thai trên dưới nước Phượng Dụ đều biết, tính ra Cố Thần gả cho Lục Đình Sinh cũng đã hơn hai năm, bây giờ có thai tiểu bảo bảo cũng không dễ dàng gì. Hạ Dung đặt tay lên bụng mình, sờ sờ, đến khi nào nơi này cũng có tiểu bảo bảo nhỉ? Nếu có thì tiểu bảo bảo sẽ như thế nào nhỉ? Nhất định là rất đáng yêu, rất thông minh, giống như tướng công vậy! Thật hâm mộ, thật muốn sinh một tiểu bảo bảo như tướng công, nhưng trước khi sinh tiểu bảo bảo thì phải làm chuyện đó mới được, y và tướng công đến bây giờ vẫn chưa làm đến cuối cùng đấy.
Hạ Dung điều chỉnh lại tâm trạng, muốn bảo bảo trước tiên là phải làm chuyện đó, nhưng mà tướng công nói phải đợi y lớn lên mới được, còn rất lâu, nói không chừng bây giờ y đã có thể có bảo bảo rồi. Hạ Dung nhìn chằm chằm cái bụng mình, chờ đến lúc y lớn lên thực sự là quá chậm, cuối cùng y quyết định để mau chóng mang thai tiểu bảo bảo y nhất định phải tìm cơ hội để tướng công đụng vào y mới được.
-----Hết chương 27-----
Wordpress: https://cloudsxuixeo.wordpress.com/

Wattpat: https://www.wattpad.com/user/VHV240996

Thứ Bảy, 7 tháng 10, 2017

XVCĐSTPL Chương 26

Sau khi Thẩm Tương Ngôn tạm biệt Lục Đình Sinh, rời đi không bao xa thì trời liền bắt đầu nổi gió, chỉ lát sau liền bắt đầu có mưa lớn như hạt đậu rơi xuống, nhìn như lập tức sẽ mưa to. Vốn là khi ra khỏi cửa nhìn sắc trời còn không tệ, Thẩm Tương Ngôn không nghĩ tới đột nhiên trời sẽ mưa, hết cách rồi, cũng không thể đội mưa chạy về nhà, Thẩm Tương Ngôn đành tìm một mái hiên để tránh mưa, chờ mưa nhỏ chút thì về nhà.
Hạ Dung đang ngồi ở trong phòng cùng Hà Miêu học may, Hà Miêu thêu mẫu trước một lần rồi Hạ Dung theo thêu. Đối với việc thêu, Hà Hân cũng không giỏi bẳng đệ đệ mình, nên cũng chỉ ở một bên hầu hạ, thỉnh thoảng nhắc nhở hai người uống chút nước trà nhuận họng.
Đột nhiên bên ngoài xẹt qua một tia chớp, tiếp theo là một tiếng sấm rền truyền đến. Hạ Dung thả khung thêm trong tay xuống nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy bên ngoài chẳng biết lúc nào đã mưa to, Hạ Dung có chút lo lắng, không biết lúc tướng công trở về có gặp trận mưa lớn này hay không nữa.
Khóe mắt nhìn lướt qua hoa trà trong sân, mấy chậu hoa trà kia đã muốn nở hoa rồi, bây giờ nếu bị trận mưa to này làm hỏng thì sao. Hạ Dung không để ý đến việc khác, mở cửa chạy ra trong mưa, Hà Hân Hà Miêu thấy mưa lớn như vậy mà chủ nhân còn chạy ra ngoài, đều bị dọa sợ hết hồn vội vàng chạy theo hô to, "Chính Quân, bên ngoài mưa lớn như vậy, người nhanh vào nhà đi nhà đi."
Thấy chủ nhân muốn chuyển mấy chậu hoa trà kia, Hà Hân càng sốt ruột hơn, "Hoa để ta và Hà Miêu gọi người đến chuyển, Chính Quân mau trở về đi thôi."
"Không kịp đâu chúng ta phải chuyển nhanh lên." Mưa thực sự quá lớn, chờ sau mới chuyển thì không ổn, hơn nữa mấy chậu này là do phu quân đưa cho y, nói muốn y chăm sóc, y làm sao có thể không quan tâm đến chúng.
Hạ Dung nâng lên chậu hoa thập bát học sĩ quý nhất kia chạy vào trong phòng, Hà Hân thấy không khuyên được chủ nhân, liền để Hà Miêu ở lại trông chủ nhân, mình thì chạy đi gọi người. Không lâu sau hạ nhân trong Hải Đường viện đều bị gọi ra giúp đỡ chủ nhân chuyển hoa, Hạ Dung thấy thế liền yên lòng, bị Hà Miêu kéo cũng chạy vào trong mưa nữa.
"Chủ nhân của ta, ngài muốn mắc mưa bị bệnh sao, thiếu gia về mà biết sẽ đau lòng lắm." Hà Miêu nhanh chóng lấy quần áo sạch sẽ từ trong tủ ra cho Hạ Dung thay, thúc giục Chính Quân nhanh thay đồ ướt ra, cầu mong Hạ Dung đừng có ngã bệnh.
Hạ Dung không để ý, cười cười nói, "Thân thể ta làm gì mà kém vậy chứ, cũng không có ướt nhiều, không sao đâu."
Hà Hân từ bên ngoài đẩy cửa tiến vào, không đồng ý việc Hạ Dung chạy ra ngoài mưa, trong giọng nói cũng có chút oán giận, "Sao Chính Quân không coi trọng thân thể mình chứ, Lý đại phu đã nói, thân thể của người không được phép như vậy mà. Ta đã bảo đám nha đầu nấu nước nóng rồi, lát nữa ngài tắm nước nóng đi, nhà bếp bên kia cũng đang nấu canh gừng, tắm xong người phải uống một chén đấy."
Hạ Dung vừa nghe phải uống canh gừng, khuôn mặt nhỏ liền giống như vo thành một nắm, cái kia cay muốn chết, y không muốn uống chút nào. Nhớ đến tướng công còn chưa có trở về, liền nhìn ra phía ngoài cửa sổ, lo lắng nói, "Mưa lớn như vậy, không biết phu quân có kẹt lại ở trên đường hay không nhỉ?"
"Chính Quân đừng lo lắng, ta đã bảo Phùng Cần mang người cùng với áo tơi đi ra ngoài đón thiếu gia rồi." Hai năm qua Hà Hân được Thẩm Tương Ngôn đề bạt cũng làm việc càng ngày càng chỉnh chu, lúc không có Thẩm Tương Ngôn thì cũng là Hà Hân ở bên giúp đỡ Hạ Dung xử lý việc lớn nhỏ trong nhà, may Hà Hân là người tốt, không có phản bội, tuyệt đối trung thành với Hạ Dung, thành tâm mà hầu hạ.
——————————————
Lúc Thẩm Tương Ngôn về đến nhà, mưa đã nhỏ đi rất nhiều. Khi Phùng Cần tìm tới hắn, hắn còn đang trú mưa dưới mái hiên, còn có áo tơi cùng ô, nên dọc đường đi hắn cũng không bị ướt mưa nhiều.
Nhưng khi về đến nhà Thẩm Tương Ngôn vẫn uống một bát canh gừng lớn, ở cổ đại này sợ nhất chính là ngã bệnh, cảm lạnh một tý cũng có thể trở thành vấn đề lớn. Thẩm Tương Ngôn một bên uống canh gừng một bên nghe Hà Hân bẩm báo, biết được mưa to mà tiểu phu lang lại dám đi ra ngoài chỉ vì sợ mấy chậu hoa kia bị hỏng, thả xuống bát canh đang cầm, một phát khiêng lên Hạ Dung đang ngồi bên cạnh vờ làm đà điểu đi vào phòng.
Hạ Dung vừa nghe Hà Hân tố cáo y với tướng công, liền biết là không tốt rồi, nhanh chóng đem mình rút vào trong ghế tựa để giảm bớt độ tồn tại. Ai ngờ tướng công không cho y cơ hội giải thích liền khiêng y đi thẳng vào phòng. Từ trước tời giờ tướng công chưa bao giờ như vậy, trước đây đều là ôm y đi vào, chứ đâu có dã man như bây giờ. Bụng ở trên vai tướng công có chút không dễ chịu, Hạ Dung nhịn không được mà giằng co, "Tướng công ta sai rồi, mau buông ta xuống, á!"
Cái mông đột nhiên bị đánh một cái, khuôn mặt trắng noãn của Hạ Dung liền đỏ ửng lên, đột nhiên lại bị tướng công đánh chỗ đó, mắc cở chết đi được.
"Đừng có lộn xộn nữa, thành thật một chút đi." Thẩm Tương Ngôn bị Hạ Dung biến thành người thất thường, hôm nay nhất định phải giáo huấn y một trận mới được, nếu không y lại không biết kết quả của việc không chăm sóc bản thân cho tốt. Việc gì hắn cũng có thể chiều ý y, nhưng việc này thì không, nhớ tới những thứ Lý đại phu đã dặn hắn cần phải chú ý, bình thường một giọt nước lạnh hắn cũng không dám để Hạ Dung dính phải. Thế mà hôm nay nhân lúc hắn không có ở bên, y liền chạy vào trong mưa lớn như vậy, chỉ vì muốn chuyển mấy chậu hoa kia. Không dạy dỗ kỹ thì sau này không biết y sẽ làm đến chuyện gì nữa.
Thẩm Tương Ngôn khiêng Hạ Dung đi thẳng vào phòng, đem người đặt lên trên giường gỗ, không thèm nhìn tới Hạ Dung đang cố giãy dụa, kéo nửa người trên của y vào trong lồng ngực mình. Dùng sức đánh liên tục mười cái vào mông Hạ Dung, rồi mới nghiêm túc hỏi, "Biết mình sai chưa?"
"Dung nhi biết sai rồi, hu hu, tướng công, Dung nhi sai rồi." Hạ Dung từ khi gả tới sau đều được Thẩm Tương Ngôn nuông chiều, chưa bao giờ bị ủy khuất như thế này bao giờ, mông đau năm phần cũng thành vô cùng đau, lại còn bị đánh vào chỗ đó, không biết là xấu hổ nhiều hơn hay oan ức nhiều hơn mà nghẹn cả giọng.
Thẩm Tương Ngôn chuẩn bị đánh thêm vài cái nữa, dù biết tiểu phu lang rất đau lòng nhưng hắn vẫn phải làm, nghe tiếng khóc nức nở của Hạ Dung hắn cũng rất đau lòng. Nếu bây giờ lại đi dỗ y thì mấy cái đánh ngày hôm nay sẽ uổng phí. Đè xuống không muốn trong lòng, âm thanh không phập phồng tiếp tục hỏi, "Vậy thì sai chỗ nào, nói ra đi."
"Dung Nhi không được... không được thấy rõ mưa lớn như vậy, còn... còn đi ra ngoài." Âm thanh đứt quãng, y như vậy rồi mà tướng công còn ép y, Hạ Dung oan ức không nhịn được, nằm nhoài trong lồng ngực Thẩm Tương Ngôn, không nhịn được mà rớt nước mắt.
Thẩm Tương Ngôn thấy Hạ Dung khóc thật, cười khổ. Liền muốn nâng đầu người trong ngực mình lên, nào ngờ tiểu phu lang cứ trốn trong ngực hắn không chịu ngẩng lên. Thẩm Tương Ngôn không có cách nào khác, đành phải ôn nhu dỗ, "Được rồi, là tướng công sai, không nên đánh Dung nhi như vậy, đừng giận tướng công nữa được không?"
"Dung nhi cũng biết thân thể của mình mà, Lý đại phu đã bắt mạch mấy lần, không phải lần nào cũng nhắc nhở tướng công nhớ kỹ không cho Dung nhi gặp lạnh sao, Dung nhi lại dám chạy vào trong mưa lớn như vậy, không sợ tướng công lo lắng à."
Thấy Hạ Dung vẫn không chút động tĩnh, Thẩm Tương Ngôn không thể làm gì khác hơn là tiếp tục nói, "Ngoan nào, đừng giận tướng công nữa, khóc nữa là thành mèo mướp nhỏ đấy, không có đẹp đâu."
Khóc một hồi, Hạ Dung cũng không phải cứ thế mà bỏ qua, bò dậy từ trong lồng ngực tướng công, lau nước mắt hừ một cái nói, "Ta không phải mèo mướp nhỏ."
Thẩm Tương Ngôn từ trong ngực lấy ra một cái khăn tay, cẩn thận lau mặt cho tiểu phu lang, "Đúng, đúng, không phải là con mèo mướp nhỏ, mông còn đau không?"
Nghĩ đến chỗ vừa mới bị đánh, mặt Hạ Dung càng nóng hơn, nhưng nghĩ đến tướng công lại đánh y, vẫn oan ức không chịu được, "Đau, đau chết rồi." Bị đôi mắt to đầy nước nhìn đầy lên án. Thẩm Tương Ngôn bất đắc dĩ, hắn không có dùng lực đánh mà, nhưng cũng chỉ nghĩ như vậy trong lòng, chứ không dám nói ra, "Vậy tướng công xoa xoa cho Dung nhi được không, không thì Dung nhi cũng đánh tướng công mấy cái cho hả giận." Nói xong liền thuận thế muốn xoa xoa.
Hạ Dung làm sao nghĩ tướng công dám làm thế, cái chỗ đó, làm sao có thể xoa xoa chứ, Hạ Dung láy tay chặn lại, "Không, không cần xoa." Thấy tay không ngăn được, Hạ Dung vội lăn vào phía trong giường. Thẩm Tương Ngôn không cố ý chọc y, cũng không dám bắt nạt người lúc này, nhỡ đâu chọc cho người ta giận thật thì không được, nhưng hắn có thể làm cái khác.
Lát sau, trên giường liền truyền ra tiếng cười không nén được của Hạ Dung, giống như chuông bạc, từng chút từng chút nối tiếp nhau. Nhìn kỹ lại, là Thẩm Tương Ngôn đang đè lên Hạ Dung chọt lét y. Hai người náo loạn một lúc, bởi vì Hạ Dung mới nãy cười hơi quá nên có chút không thở nổi.
Thẩm Tương Ngôn vuốt ngực cho Hạ Dung, "Lần sau không được vì hai chậu hoa kia mà như vậy nữa, hoa không còn thì có thể mua lại, nhưng nếu Dung Nhi xảy ra chuyện gì, tướng công sẽ đau lòng lắm."
Hạ Dung hiểu rõ, tướng công là đang lo lắng cho mình, nhưng mà, "Đó là hoa tướng công cho Dung Nhi." Thẩm Tương Ngôn nhất thời rối loạn, bởi vì là của mình cho sao, bởi vì mình cho nên mới để ý như vậy, Thẩm Tương Ngôn dùng sức ôm chặt lấy người trong ngực, bởi vì Hạ Dung như vậy, nên hắn mới không thể nào buông tay được.
                               -----Hết chương 26-----
Wordpress: https://cloudsxuixeo.wordpress.com/

Wattpat: https://www.wattpad.com/user/VHV240996

Thứ Bảy, 30 tháng 9, 2017

XVCĐSTPL Chương 25

Chương 25
Sáng sớm, ánh nắng ấm áp xuyên qua tầng mây mỏng chiếu vào bên trong cửa sổ, Thẩm Tương Ngôn tâm tình rất tốt lấy ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve lông mi Hạ Dung. Lông mi của Hạ Dung tuy nhỏ dài nhưng rất cong, mỗi khi Hạ Dung hơi cúi đầu chớp mắt, Thẩm Tương Ngôn liền cảm thấy ngứa ngáy trong lòng, không nhịn được muốn đụng vào lông mi làm loạn lòng người đó.
Hạ Dung bây giờ còn đang ngủ say, hoàn toàn không biết đến việc hắn đang làm. Thẩm Tương Ngôn hoàn toàn không có lo lắng mà dùng ngón tay chạm vào lông mi yên lặng vì chủ nhân đang ngủ kia.
Thẩm Tương Ngôn chơi đến nghiện, mãi đến khi phát hiện Hạ Dung muốn thức giấc thì mới chịu thu tay về, giả vờ như vừa rồi không có chuyện gì mà nói với phu lang một tiếng "Chào buổi sáng".
Thực ra lúc Thẩm Tương Ngôn đùa với lông mi của mình lúc nãy, Hạ Dung đã tỉnh rồi. Nhưng y phát hiện vào buổi sáng tướng công thường hay táy máy tay chân với y, không phải cầm lấy ngón tay, thì chính là sờ sờ dái tai của y, thậm chí có một lần y phát hiện tướng công chơi với tóc của y liên tục.
Mà chỉ cần đến lúc y tỉnh lại, tướng công sẽ giả vờ như không có chuyện gì, sau đó nhanh chóng tránh né đôi mắt của y, có điều Hạ Dung biết lúc này vẻ mặt tướng công sẽ có chút thất vọng, giống như một đứa bé mất đi đồ chơi mình thích vậy, Hạ Dung có chút buồn cười vì ý nghĩ đó.
Nên sau một quãng thời gian, Hạ Dung lúc tỉnh lại sẽ làm bộ không tỉnh táo một chút, thỏa mãn tốt tâm tư nhỏ đó của tướng công. Hạ Dung ở trong lòng kiêu ngạo, y chính là một phu lang rất hiểu ý người đó.
Ngày hôm nay cũng như bình thường, y chờ đến khi cảm thấy không dậy không được mới mở mắt ra. Đương nhiên tướng công vẫn cho rằng không có bị y phát hiện mà ngọt ngào nói "Chào buổi sáng".
——————————————
Thẩm Tương Ngôn ăn xong điểm tâm, như bình thường đi đến Hương Tự Lai một chuyến, sau khi kiểm tra sổ sách mấy ngày nay xong, liền tiện đường đến tiệm trang sức hắn và Lý Đông Thăng hợp tác. Vị trí của tiệm được chọn nằm ở phố náo nhiệt nhất nơi này, là một tòa nhà hai tầng, hiện còn đang sủa chữa. Còn mấy ngày nữa mới khai trương, nhưng đã đặt xong tên là Châu Nguyệt hiên.
Lúc Thẩm Tương Ngôn đến vừa may gặp được Lý Đông Thăng, hai người vừa gặp nhau liền bắt đầu thảo luận về kế hoạch phát triển tiếp theo của tiệm. Chờ thương lượng việc chính xong, Lý Đông Thăng liền nói đến chuyện khác, nói nói một hồi liền nhắc đến việc hắn nhờ một chủ tiệm cây để dành cho mình mấy chậu cây sơn trà chủng loại cực kỳ tốt. Nghe hắn miêu tả mấy chậu hoa kia đến hình dạng không có trên đời, Thẩm Tương Ngôn cũng dâng lên hứng thú muốn đi xem thử.
Kết quả sau khi xem hoa xong, Thẩm Tương Ngôn liền thích, không chỉ hắn thích, mà Thẩm Tương Ngôn còn cảm thấy phu lang nhà mình nhất định cũng thích mấy chậu hoa này. Sau đó hắn rất không phong độ mà dùng một bản vẽ đồ trang sức thành công cướp lấy mấy chậu hoa trà Lý Đông Thăng để dành kia. Nhìn thấy Lý Đông Thăng giận mà không dám nói gì quả thực là bộ dáng uất ức, Thẩm Tương Ngôn tâm tình liền cực kỳ tốt.
Hạ Dung thấy tướng công trở về còn mang theo vài chậu hoa sơn trà mới lạ. Mấy chậu hoa này chỉ vừa mới ra nụ, chờ đến lúc nụ hoa không khó tưởng tượng ra chúng đẹp đến dường nào, khó thấy chính là mấy chậu hoa trà này gồm một chậu là hoa trạng nguyên đỏ, một chậu sơn trà, còn một chậu là hoa trà thập bát học sĩ màu hồng phấn.
Thẩm Tương Ngôn nhìn Hạ Dung cúi đầu ngửi hoa, dây cộc tóc lục lạc bằng ngọc trắng theo y cúi đầu mà buông xuống tóc mai, khiến hắn không biết là người đẹp hơn hoa hay là hoa đẹp hơn người. Thẩm Tương Ngôn sờ sờ mũi, thấy Hạ Dung yêu thích mấy chậu hoa này, cũng không phí công sức hắn cướp từ trong tay Lý Đông Thăng.
Mấy chậu hoa trà này tất nhiên là giao cho Hạ Dung chăm sóc, Thẩm Tương Ngôn muốn đụng tay vào cũng không dám, hắn còn nhớ đời trước hắn có nuôi một chậu hoa xương rồng, không tới mấy ngày chậu cây đó liền vô duyên vô cớ mà chết. Nuôi hoa xương rồng mà hắn còn có thể nuôi chết, thì hoa trà yêu kiều này có là gì, hắn cũng không dám chạm đến, chỉ sợ hắn đụng qua thì hoa này cũng khó sống nổi.
Hạ Dung xoay quanh mấy chậu hoa mấy vòng, mới đột nhiên nhớ tới chuyện gì liền chạy về phòng. Lát sau mới thấy Hạ Dung mang ra một tấm thiệp mời đưa cho Thẩm Tương Ngôn.
Thẩm Tương Ngôn đầy tò mò với tấm thiệp khiến Hạ Dung một lúc lâu mới chịu đưa ra, cầm lấy thiệp mời nhìn một chút, trên thiệp mời viết người mời là Lục Đình Sinh, nội dung là hẹn ngày gặp nhau ở Trà hương các. Trà hương các là tên của một tiệm trà, người chọn thiệp mời này nhìn có vẻ như là một người tao nhã, lấy tay sờ sờ thiệp mời làm từ giấy hoán hoa, còn có mùi hương hoa mai nhàn nhạt, mà thiệp này cũng được viết có quy củ rõ ràng, không hề có điểm nào khiến người ta thấy không coi trọng.
Thấy Thẩm Tương Ngôn suy nghĩ, Hạ Dung nói cho hắn nghe quan hệ của mình với Cố Thần, quan hệ của Cố Thần với Lục Đình Sinh cùng với suy nghĩ đơn giản về tấm thiệp này, nói xong thì nắm tay áo cúi đầu, làm bộ dạng chờ tuyên án.
Tấm thiệp mời  này là do Cố Thần hôm nay phái người đưa tới, còn vì sao lại là Lục Đình Sinh mời Thẩm Tương Ngôn đến, nghĩ đến việc chắc là Cố Thần sợ mình gả cho người không tốt, muốn nhân cơ hội này để Lục Đình Sinh mời Thẩm Tương Ngôn đến xem thế nào.
"Trước đây lúc ở Hạ gia nếu không có Cố đại ca thường xuyên đến gặp Dung nhi, còn hay kín đáo cho Dung nhi chút mấy thứ như tiền bạc để Dung nhi có thể đôi khi khen thưởng cho hạ nhân, thì cuộc sống của Dung nhi sẽ không dễ chịu. Lục đại ca cùng Cố đại ca lớn lên cùng nhau từ nhỏ, Dung Nhi cũng đã gặp mấy lần, là người rất lễ độ." Giải thích mấy câu xong, Hạ Dung trong lòng cũng có chút không dễ chịu. Y không phải là muốn dùng quá khứ trước kia của mình để ép buộc tướng công, nhưng mà một bên là tình cảm tốt với Cố đại ca, một bên chính là phu quân không thể tốt hơn của mình.
Bây giờ y cũng đành phải nghe theo tướng công, y đã đem mọi chuyện nói ra hết rồi, tướng công nếu muốn đi thì đi. Nhưng nếu như tướng công không muốn, vậy y cũng không ép, dù sao y cũng tự biết tướng công rất tốt với mình.
Thẩm Tương Ngôn nghe xong cũng biết dụng ý của Cố Thần, nghĩ đây cũng là người thật lòng với Dung Nhi. Về tình về lý thì hắn phải đi chuyến này, xem như cuộc hẹn này là cùng với "anh vợ trên danh nghĩa" là được rồi, Thẩm Tương Ngôn sờ sờ đầu tiểu phu lang, suy nghĩ một chút nói, "Được rồi, vậy chúng ta cũng viết lại một tấm thiệp, đồng ý việc này."
Hạ Dung nghe tướng công đồng ý, khuôn mặt đầy ý cười, tướng công nhà y thật tốt với y. Thấy phu lang của mình vui vẻ như vậy, Thẩm Tương Ngôn cũng sung sướng, nhưng sung sướng này không kéo dài lâu, ngay lập tức hắn liền lo lắng.
Hạ phủ không nói làm gì, hắn căn bản không đem đám người không tốt với Hạ Dung kia xem là người thân, nếu không phải còn có ơn sinh thành, thì hắn và Hạ Dung cũng sẽ thèm quan tâm đến bên đó. Nhưng bây giờ không giống nhau, gặp người tốt thật lòng với Hạ Dung, hắn phải biểu hiện cho thật tốt mới được. Không biết đối phương thích gì, dù sao thì lúc đó nhất định phải tạo ấn tượng tốt với người ta mới được.
————————————
Hai ngày sau, Thẩm Tương Ngôn đúng hạn đến Trà Hương các, đi vào nhã gian chỉ thấy bên trong có một nam nhân mặc quần áo màu xanh ngọc bằng tơ lụa đang ngồi, nam nhân này thoạt nhìn có chút gầy yếu, sắc mặt cũng hơi tái nhợt. Dù có như vậy cũng khó dấu được khí chất ôn nhuận ở người này, liền biết chính là Lục Sính Đình từ nhỏ thân thể đã yếu mà Hạ Dung nói tới.
Nghĩ vậy Thẩm Tương Ngôn hướng đến người nọ chắp tay nói, "Chắc hẳn vị này chính là Lục huynh, tại hạ là Thẩm Tương Ngôn."
Lục Đình Sinh cũng đứng dậy lễ phép chào lại, "Thẩm huynh chịu nể mặt đến gặp gỡ, Đình Sinh đẫ rất cảm kích, mời ngồi." Nói xong ra dấu mời ngồi.
Thẩm Tương Ngôn cũng không từ chối, chờ hai người ngồi xuống xong, thì tiểu nhị mang vào một bình trà xanh cùng một đĩa bánh trà. Hai người khách sáo vài câu, Lục Đình Sinh liền nói đến mục đích hôm nay mời hắn đến, "Nội tử từ khi chưa xuất giá cùng phu nhân Hạ Dung xem như là bạn tốt, xem em ấy giống như là đệ đệ ruột vậy. Bây giờ em ấy gả cho Thẩm huynh, nội tử không khỏi có chút lo lắng. Mời huynh đến đây là ý của người bọn ta, Nhưng hôm nay gặp mặt, Thần Nhi cũng đã có thể yên tâm rồi."
Thẩm Tương Ngôn thấy Lục Đình Sinh này cũng không có cố ý quanh co lòng vòng, ngược lại là nói thẳng ý đồ của mình, điều này rất hợp với tính hắn, hắn cũng đem suy nghĩ trong lòng nói một, hai câu, "Dung Nhi cũng đã nói qua với ta là trước đây hai người chăm sóc em ấy rất nhiều, hôm nay phu quân là ta cũng mặt dày thay Dung nhi nói tiếng cảm ơn với hai người. Lục huynh cứ yên tâm, chuyện khác Thẩm Tương Ngôn ta không dám nói, nhưng chuyện chăm sóc Hạ Dung như trân như bảo thì chắc chắn cả đời."
Lục Đình Sinh nghe lời này xong rất thoả mãn mà nở nụ cười, "Ta lấy trà thay rượu, kính những lời này của Thẩm huynh, như vậy thì phu phu hai người chúng ta cũng không cần lo lắng nữa." Nói xong hai tay cầm lên ly trà trước mặt uống một hơi cạn sạch.
       Đề tài kế tiếp cũng trở nên thân thiết hơn, hai người trò chuyện gần nửa canh giờ mới đứng dậy tạm biệt nhau. Sau ngày hôm nay Lục Đình Sinh liền muốn đưa Cố Thần trở về Trang tử, trước khi đi còn mời Thẩm Tương Ngôn nếu có rảnh rỗi thì đừng quên đến Trang tử của hắn ở vài ngày, lúc đó bọn họ lại thắp đèn trò chuyện tiếp.
                                      -----Hết chương 25-----
Wordpress: https://cloudsxuixeo.wordpress.com/

Wattpat: https://www.wattpad.com/user/VHV240996

Thứ Bảy, 23 tháng 9, 2017

XVCĐSTPL Chương 24

Chương 24:
Thẩm Tương Ngôn dạy bảo bọn hạ nhân xong liền dẫn Hạ Dung về phòng, tỉ mỉ kiểm tra trên dưới Hạ Dung một vòng, thấy không bị sao mới yên lòng thật sự. Ngày hôm nay hắn bị dọa sợ, phu lang hắn vốn nhỏ tuổi hơn so với nữ nhân kia, hơn nữa còn hơi yếu ớt, năm nay dù cao lên không ít nhưng cũng chỉ miễn cưỡng cao đến cằm của hắn thôi. Ngày thường hắn nâng trong lòng bàn tay cưng chìu còn không kịp, bây giờ lại xảy ra chuyện này hắn không đau lòng sao.
Hạ Dung thấy tướng công vừa nãy vẫn làm mặt lạnh, bây giờ còn nhìn mình chằm chằm, ánh mắt có chút đáng sợ, y liền sợ hắn tức giận. Nhưng trong lòng Hạ Dung biết dù tướng công nhìn mình chằm chằm như vậy, cho dù là giận mình thì hắn cũng sẽ không làm gì tổn thương đến y. Dù y biết rõ như vậy, nhưng y vẫn sợ tướng công không để ý tới mình nữa, lúc nãy y còn rất vững vàng mà nói cho Hạ Quý mấy lời tướng công chỉ cần mình y. Bây giờ nhìn thấy tướng công như vậy, y có chút sợ hãi, dù sao trên đời chuyện nam nhân có tam thê tứ thiếp là bình thường, vừa nãy y nói những câu nói kia đều có thể khiến y mắc tội đố kị. Nên dù Thẩm Tương Ngôn có nói gì trước kia, muốn để cho Hạ Dung song nhi nhận loại giáo dục như thế này từ nhỏ hoàn toàn tin tưởng lời nói của Thẩm Tương Ngôn thì không phải một sớm một chiều liền được.
Do dự một chút, Hạ Dung vẫn đưa tay kéo ống tay áo tướng công, để tướng công không giận y, Hạ Dung còn nhón chân lên hôn môi Thẩm Tương Ngôn một cái, y nhớ mỗi lần y chủ động hôn tướng công, thì tướng công đều rất vui vẻ.
Thẩm Tương Ngôn bị hành động này của Hạ Dung trấn an thành công, tay trái đỡ đầu tiểu phu lang đầu, tay phải ôm eo y lại, làm nụ hôn này sâu hơn, hai bờ môi mỏng chạm nhau, trằn trọc hôn nhau.
Sau khi hai người tách ra, Thẩm Tương Ngôn lấy ngón tay vuốt nhè nhẹ môi vì vừa hôn xong mà hồng lên của Hạ Dung, biểu tình cũng nhu hòa lại như cũ, nhớ tới Hạ Dung vừa rồi ở trước mặt nhiều người như vậy nói hắn chỉ cần mình y, được rồi, Thẩm Tương Ngôn đã tự động đem lời nói này phiên dịch thành Hạ Dung rất yêu hắn, mà chuyện này cũng đúng như vậy.
"Những câu Dung Nhi vừa mới nói kia tướng công đều nghe được, tướng công rất vui vẻ." làm đúng nên được khen thưởng, Thẩm Tương Ngôn lúc này đang khoác lên người thân phận gia trưởng của Hạ Dung.
Lúc Hạ Dung nhận ra ý tứ trong lời nói của tướng công, tâm trạng lo lắng rốt cục cũng tản đi, lộ ra với Thẩm Tương Ngôn một cái mỉm cười xuất phát từ nội tâm, trong giọng nói không tự chủ có chút làm nũng, "Tướng công đã đáp ứng Dung nhi, chỉ cần một mình Dung nhi thôi." Bây giờ y đã có chút dũng khí nói ra lời này hơn.
"Đúng vậy, sau này nếu còn chuyện như lúc nãy xảy ra, Dung Nhi cũng phải nói như vậy." Nói xong Thẩm Tương Ngôn còn nghiêm túc nói thêm, "Sau này nếu mụ điên kia dám tới gần Dung nhi, Dung nhi phải nhanh tránh xa, còn những chuyện khác cứ giao cho tướng công." Hắn thấy người Hạ gia đã rảnh rỗi quá rồi, ngay cả con gái cũng không trông chừng cho tốt.
Hạ Dung ôm chặt lấy vòng eo cứng cáp của tướng công, đem mình chôn ở trong ngực tướng công cọ cọ, lúc này mới "Vâng" một tiếng, thể hiện y đã nghe được.
Thẩm Tương Ngôn suýt chút nữa bị người trong lòng ngực cọ đến nổi lửa, thực sự không nhịn được mới bất động thanh sắc kéo giãn khoảng cách với Hạ Dung, bất đắc dĩ nói, "Dung Nhi lúc nào mới trưởng thành đây?" Hạ Dung bị hỏi vậy khuôn mặt nhỏ nhắn liền đỏ hồng lên, không hề trả lời cái vấn đề ngượng ngùng này.
————————————
Buổi tối Thẩm Tương Ngôn nằm ở trên giường đọc một quyển tạp thư nói về địa lý, chờ mãi không thấy Hạ Dung tắm rửa trở về. Thẩm Tương Ngôn thả sách trong tay xuống, lắng nghe động tĩnh, thấy một lúc lâu cũng không có tiếng nước liền lo lắng. Kêu một tiếng "Dung Nhi", lát sau cũng không nghe thấy tiểu phu lang đáp lại, Thẩm Tương Ngôn không yên lòng xuống giường đi kiểm tra.
Quẹo vào sau bức bình phong ngăn cách buồng tắm, chỉ thấy trong bồn tắm đặt ở kia không có bóng dáng của phu lang nhà mình, Thẩm Tương Ngôn sốt ruột muốn tiến lên kiểm tra, liền thấy trên mặt nước trong thùng nước tắm có rất nhiều cánh hoa, cách một lát còn có bong bóng từ đáy nước nổi lên. Thẩm Tương Ngôn vừa tức vừa giận, đang định đem người dưới nước kéo lên, thì tiểu tử bướng bỉnh kia liền tự mình trồi lên từ đáy nước.
Hôm nay Hà Hân Hà Miêu bỏ thêm cho Hạ Dung rất nhiều cánh hoa vào thùng nước tắm, Hạ Dung lúc tắm thấy chơi rất vui. Bình thường lúc tắm rửa y cũng sẽ lặn xuống đáy thùng tắm chơi, hôm nay vì có cánh hoa, thời gian chơi dài hơn, sau đó liền bị tướng công phát hiện.
Lúc Hạ Dung ở dưới nước nhìn thấy thân ảnh tướng công, sợ hết hồn, liền từ dưới nước ló đầu lên, dưới tình thế cấp bách còn mang theo rất nhiều bọt nước.
Bị tạt một thân đầy nước, Thẩm Tương Ngôn quả thực đã bị tiểu hỗn đản mặt vô tội nhìn mình này dọa sợ. Tiểu phu lang lúc đầy ngoan hiền như thế, tại sao càng ngày càng bướng bỉnh thế này. Lẽ nào hắn một ông chú nội tâm đã ba mươi tuổi lại đem tiểu phu lang nuôi thành đứa nhỏ sao?
"Mau ra đây, nước lạnh hết rồi, lần sau không cho nghịch nước như vậy nữa." Thẩm Tương Ngôn cố ý hung ác nói, để xem sau này y có còn dám doạ hắn nữa hay không.
Hạ Dung nhìn tướng công tuy đang mặc đồ ngủ đứng bên ngoài bồn tắm, nhưng vẫn rất chỉnh tề. Lại nhìn bản thân mình không mặc gì hết ở trong thùng nước tắm một chút. Muốn đi ra ngoài sao, y cái gì cũng không mặc ở trong thùng nước tắm còn tốt, có hoa cánh hoa che chắn cái gì cũng không thấy được. Đi ra ngoài rồi không phải là bị thấy hết sao, Hạ Dung có chút ngượng ngùng.
Nhìn ra tiểu phu lang không dễ chịu, nhưng Thẩm Tương Ngôn lần này không thèm giải vây cho y, vẫn kiên trì nói, "Đi ra, muốn tắm đến bệnh sao."
Thấy tướng công kiên trì như vậy, Hạ Dung cúi đầu xấu hổ đứng lên từ trong thùng nước, muốn lấy tay che ở trước trước ngực với phía dưới. Thẩm Tương Ngôn lại không quan tâm đến, cầm khăn vải để ở bên qua, mang Hạ Dung ôm ra khỏi tắm rửa thùng, nhanh chóng lau khô cho y. Sau đó cũng không có ý định buông người ra, trực tiếp ôm Hạ Dung vào nhà đem y đặt lên giường.
Sau khi đắp kín mềm cho người ta xong, Thẩm Tương Ngôn liền đi lấy khăn vải mới lau mái tóc ướt nhẹp của Hạ Dung, lúc này một câu cũng không thèm nói. Hạ Dung không biết phải làm thế nào liền ngẩng đầu dùng đôi mắt to long lanh nước nhìn tướng công, muốn tướng công để ý đến mình. Mãi đến khi lau khô đầu xong, Thẩm Tương Ngôn mới nhàn nhạt mở miệng hỏi một câu, "Biết sai chưa?"
Hạ Dung thực ra cũng không biết mình sai ở đâu, nhưng vẫn là bé ngoan thông minh mà gật đầu, "Biết sai rồi."
Thẩm Tương Ngôn thấy thái độ nhận sai của y mới hài lòng. Lại thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của phu lang bởi vì đầu rối tung càng lộ ra vẻ trẻ con, chỗ chăn không đắp tới lộ ra vai mềm cùng với xương quai xanh tinh xảo, nhìn thấy thế, Thẩm Tương Ngôn liền nhắm mắt lại, cảm thấy thân thể càng ngày càng nóng.
Hạ Dung thấy tướng công không để ý đến mình, liền kéo kéo quần áo tướng công muốn nhắc nhở hắn để ý đến y. Mà hành động này lại khiến Thẩm Tương Ngôn cho là đang mời gọi hắn, Thẩm Tương Ngôn liều mạng tiếp thu ám chỉ này, không quan tâm đến cái khác, liền hôn đến đôi môi ban ngày chưa hôn đủ kia, thuận thế áp đảo người trên giường.
Chẳng bao lâu sau, trên giường liền truyền đến âm thanh hai người thở dốc ám muội, hai người giằng co trên giường hơn nửa canh giờ mới yên tĩnh lại. Vẫn không làm đến cuối cùng, nhìn tiểu phu lang tính trẻ con trong lồng ngực, Thẩm Tương Ngôn chờ lâu như vậy, cũng không phải không thể chờ mấy tháng cuối cùng này, chẳng qua lần này là thu đủ lại lợi tức mà thôi.
                                      -----Hết chương 24-----
Wordpress: https://cloudsxuixeo.wordpress.com/

Wattpat: https://www.wattpad.com/user/VHV240996

Thứ Bảy, 16 tháng 9, 2017

XVCĐSTPL Chương 23

Chương 23:
Xem xong quà Thẩm Tương Ngôn mang về, hai người liền ăn cơm trưa, đương nhiên bữa trưa này có thêm một phần điểm tâm. Hạ Dung bị Thẩm Tương Ngôn nhìn ăn, mãi đến khi thật sự không ăn được nữa mới được tha.
Hơn một tháng không gặp, Thẩm Tương Ngôn luôn cảm thấy tiểu phu lang trước đây thật vất vả mới nuôi được chút thịt bây giờ không còn nữa. Nhìn Hạ Dung đang ngồi ở đối diện ăn, nhìn thế nào cũng thấy cằm y nhọn hơn trước.
Chén bị chất đầy đồ ăn làm Hạ Dung không nhịn được mà oán thầm, người gầy đi rõ ràng chính là tướng công nhà y có được hay không, bôn ba ở bên ngoài lâu như vậy, không những gầy đi mà còn đen thêm nữa. Mà hình như trên người tướng công có thêm chút gì đó, có thể do trải qua chuyến đi này làm cho hắn càng thành thục nội liễm hơn, khiến y không thể dời bắt, ăn một bữa cơm đều muốn giương mắt nhìn người ngồi đối diện.
Ăn cơm trưa xong, hai người cùng nhau trở về Hải Đường viện, vừa vào phòng, Thẩm Tương Ngôn tinh mắt nhìn thấy trên giá thêu có bộ đồ lót nam tử. Đi thêm vài bước nhìn một chút, kích thước kia hẳn là của hắn. Thẩm Tương Ngôn vui mừng cầm lấy bộ đồ đó quay đầu nhìn về phía Hạ Dung, lại như một con chó lớn tìm được đồ yêu thích, "Dung Nhi, cái này là làm cho ta làm sao?" Nói xong mắt không chớp một cái nhìn chằm chằm Hạ Dung, giống như nếu Hạ Dung dám nói không phải liền khóc cho y xem vậy.
Hạ Dung ngày từ khi tướng công chú ý tới bộ đồ kia liền cảm thấy xong rồi, bộ đồ này y may thật sự chưa tốt lắm. Y rất muốn giả vờ như không biết, nhưng nhìn thấy đôi mắt tràn đầy chờ đợi của tướng công, vẫn đồng ý gật gật đầu, gật đầu xong liền hối hận, "Cái kia, cái kia Dung nhi làm không tốt lắm. Tướng công đừng mặc." Nói xong liền muốn tiến lên cướp đồ đi.
Thẩm Tương Ngôn làm sao chịu để cho y đoạt đồ đi, cầm quần áo giơ lên cao, dựa vào chiều cao cao hơn so với phu lang của mình một cái đầu, không để cho Hạ Dung thực hiện được. Cuối cùng Hạ Dung vẫn phải chịu thua, Thẩm Tương Ngôn tràn đầy phấn khởi cởi quần áo, đem bộ áo lót kia mặc vào, nói thật thì không quá vừa vặn lắm, hai ống tay áo trái phải làm không bằng nhau lắm, nhưng hắn không ngại, mặc xong liền vui vẻ hỏi Hạ Dung nhìn có đẹp hay không.
Chờ Hạ Dung bị quấy rầy không chịu được nữa, trái lương tâm mà nói câu "Nhìn đẹp lắm" xong, lúc này Thẩm Tương Ngôn mới đem đồ trên người cẩn thận từng li từng tí cởi ra, tỉ mỉ xếp lại bỏ vào trong tủ. Đây chính là bộ đồ đầu tiên mà Dung Nhi làm cho hắn, hắn phải giữ gìn để mặc, hắn phải bảo quản như bảo bối vậy.
Mặc dù Hạ Dung có tự mình biết bộ đồ kia đúng là hơi khó coi, nhưng mà nhìn thấy phu quân mặc quần áo y tự làm mà không hề chê tay nghề của y không giỏi, trái lại còn rất thích. Nói không vui là giả, âm thầm quyết định lần sau sẽ làm cho tướng công thêm nhiều đồ hơn nữa, y không tin làm nhiều lần lại không thể nâng cao tay nghề.
Từ sau buổi trưa hai người đều dính lấy nhau, làm cái gì cũng làm cùng nhau, kiểu tiểu biệt thắng tân hôn ngán ngẩm như vầy kéo dài suốt ba, bốn ngày. Thẩm Tương Ngôn nhân cơ hội này cho mình một kỳ nghỉ ngắn, cả ngày ở nhà chơi cùng với tiểu phu lang. Chơi cờ, ôm nhau cùng xem tranh vẽ, cùng ăn thử bánh ngọt mới Dung thị làm, hoặc là ngồi dựa vào nhau mà không làm cái gì hết, nói chung là kỳ nghỉ nho nhỏ này giúp cho hai người xa nhau lâu ngày rất thỏa mãn.
Sau đó Thẩm Tương Ngôn lại bắt đầu bận túi bụi, vì Lý Đông Thăng tìm tới hắn muốn hợp tác làm ăn. Tuy rằng Lý gia có tiệm riêng của mình, nhưng y cảm thấy Lý phụ vẫn còn trẻ, cũng không muốn sớm như vậy đã trở về tiếp nhận cửa tiệm của gia đình. Trong mắt Thẩm Tương Ngôn thì y chính là cái gọi là muốn thừa dịp còn trẻ mà xông pha, chứng minh mình không dựa vào nhà cũng thành công.
Chỉ là ý tưởng này cũng không có gì không tốt, hơn nữa trải qua khoảng thời gian ở chung này, Thẩm Tương Ngôn cảm thấy được Lý Đông Thăng này là người đáng để kết bạn. Cũng may là việc làm ăn của Hương Tự Lai đã vào quỹ đạo, ông chủ như hắn ngoại trừ thỉnh thoảng tình cờ làm ra sản phẩm mới, cuối tháng kiểm tra sổ sách một chút thì cũng không quá bận.
Hai người bàn bạc với nhau cuối cùng quyết định mở của hàng trang sức, hai người mỗi người bỏ nửa vốn. Nhưng Thẩm Tương Ngôn lần này còn nêu ra một yêu cầu, hắn muốn làm ông chủ ở sau màn, đối với bên ngoài chỉ cần nói Lý Đông Thăng là ông chủ là được. Hắn làm điều thừa thãi như vậy cũng là vì không muốn nổi tiếng quá mức, trong tay hắn vốn đã có một cửa hàng chế hương rất được chú ý rồi, với người không có bối cảnh như hắn thì việc quá nổi tiếng không phải là điều tốt.
Vì thế hắn đồng ý vẽ một ít đồ trang sức, cái này đời trước hắn có chút kinh nghiệm, vẽ chút đồ trang sức cũng không khó lắm. Lý Đông Thăng từ khi nhìn qua trang sức hắn vẽ, cảm thấy chỉ cần làm ra hình dáng như vậy, không muốn kiếm tiền cũng khó khăn, vì vậy yêu cầu này của Thẩm Tương Ngôn cũng được đáp ứng.
————————————
Ngày hôm nay Hạ Dung tâm tình tốt được ăn mứt hải đường chính mình làm vài ngày trước, có vị ngọt mang theo chua giống như trong tưởng tượng. Hạ Dung ăn rất thích, sau đó có tiểu nha đầu vội vã đến báo nói là có tiểu thư Hạ Quý Hạ phủ đến, nói là muốn gặp Hạ Dung. Người hầu bên ngoài không ngăn được, hơn nữa dù sao cũng là chị gái của Chính Quân, nên bọn họ không dám lôi kéo người mạnh tay, lúc này sợ người đã xông vào đến nơi.
Hạ Dung có chút kinh ngạc, chị của y đến đây làm gì, một lúc sau Hạ Quý cùng với hai nha hoàn nhìn rất khỏe mạnh xông vào. Đi theo phía sau là các hạ nhân muốn ngăn nàng lại, nhìn bộ dáng này của Hạ Quý, Hà Hân Hà Miêu sợ Chính Quân của mình chịu thiệt liền đứng che ở trước mặt Hạ Dung.
Hạ Quý một đường đi đến đây, cảm thấy Thẩm phủ này không có nơi nào không tinh xảo, so với nhà nàng cũng không kém bao nhiêu, càng đi càng giận. Mãi đến tận khi nhìn thấy Hạ Dung đang nhàn nhã ngồi ở trên nhuyễn tháp, bên người là vài hạ nhân đứng hầu hạ, mặc đồ làm từ gấm Vân Cẩm thượng đẳng, ngay cả dĩa để trái cây cũng là dĩa lưu ly. Nghĩ tới những thứ này lẽ ra phải là của nàng, nhưng bây giờ nàng lại bị buộc phải gả cho tên nhà quê ở Trương gia kia, nàng liền giận không có chỗ phát tiết.
Chỉ vào mũi Hạ Dung lớn tiếng mắng, "Hạ Dung mày đang hài lòng chứ gì, mày là loại thấp hèn đi cướp chồng người khác, giống hệt tên tiểu thị cha mày. Nếu không nhờ tao sao mày có được ngày hôm nay, biết điều thì nhanh trả lại chỗ này cho tao, sau này tao vào Thẩm phủ rồi còn có thể cho mày chỗ ăn cơm."
Lời này của Hạ Quý không chỉ mắng cha y, mà còn muốn cướp đi tướng công của y, nhưng y đâu có không biết xấu hổ giống như Hạ Quý, cái gì cũng dám nói. Giận đến phát run, nhớ đến tướng công từng ôm mình nói qua sau này chỉ cần một mình y, Hạ Dung vẫn kiên định nhìn thẳng vào mắt chị mình mà nói, "Quý Hạ, ngươi nói ta thế nào cũng được nhưng xin đừng nhắc đến cha ta. Hơn nữa người gả cho tướng công chính là ta, tướng công không thể nào lấy ngươi, ngươi nên buông bỏ ý tưởng này đi."
Hạ Quý nghe đến lời này liền tức giận không thôi, nàng là người đã quen kiêu căng ương ngạnh, trước đây lúc ở Hạ gia không ít bắt nạt Hạ Dung, lần này cũng vậy, ai cho phép Hạ Dung dám tranh luận như vậy, liền muốn lao vào đánh y.
Hà Hân Hà Miêu tất nhiên là không thể để cho Hạ Quý bắt nạt chủ nhân của bọn họ, tiến lên muốn cản lại, nhưng lại bị nha hoàn đi theo Hạ Quý ngăn cản, hai đứa nha hoàn này thường ngày cũng cùng chủ tử nhà mình bắt nạt người khác, một thân mạnh mẽ, Hà Hân Hà Miêu nhất thời không thể thoát thân được.
Mắt thấy Hạ Dung cùng Hạ Quý muốn đánh nhau, hạ nhân lúc nãy theo tới thấy Quận chủ của mình bị khi dễ liền muốn tiến lên kéo người ra, nhưng không nhanh bằng Thẩm Tương Ngôn. Thẩm Tương Ngôn mới vừa về đến nhà liền nghe nói tiểu thư Hạ phủ tới đây, sợ Hạ Dung chịu thiệt. Lúc chạy tới nơi thì thấy Hạ Quý đang ra tay với phu lang nhà mình, hắn làm sao nhịn được, tiến lên kéo phu lang sang một bên, kiểm tra trên dưới kỹ càng, thấy phu lang không sao, lúc này mới yên lòng.
Đem phu lang ôm vào trong lồng ngực của mình mà an ủi, lạnh lùng nhìn Hạ Quý ở đối diện đang bị mấy nha đầu nhũ mẫu giữ lại, "Tiểu thư Hạ gia đúng là được dạy dỗ tốt, Thẩm gia ta không thể tiếp đãi khách quý như ngươi được, mời ngươi trở về cho."
Hạ Quý bị ánh mắt của Thẩm Tương Ngôn làm sợ hết hồn, nhưng vẫn không phục nói, "Thẩm Tương Ngôn, cùng ngươi đính hôn rõ ràng là ta, ngươi lại đi che chở tên song nhi không biết xấu hổ này làm gì, nó đến cả con còn không sinh được một đứa." Nàng tự nhận mình lớn lên không tệ, hơn nữa nàng còn là nữ nhân, có điểm nào không bằng Hạ Dung chứ.
Từ khi Thẩm Tương Ngôn đến liền ôm Hạ Dung như bảo bối, không hề liếc mắt nhìn nàng một cái, điều này khiến cho Hạ Quý từ nhỏ đã được nuông chiều mà lớn lên không chấp nhận nổi. Nếu lúc này nhìn vào mắt nàng, sẽ thấy ánh mắt kia giống như đang nhìn thứ mình căm ghét vậy, Hạ Quý nàng chưa bao giờ chịu cảnh như thế này.
"Ta thấy Hạ tiểu thư hình như đang hiểu lầm, phu lang của ta chỉ có một mình Hạ Dung, chúng ta đã nhận giấy hôn thú hợp pháp, quan phủ cũng có ghi chép. Hạ tiểu thư là người chưa chồng, nên ăn nói cẩn thận, nếu bị truyền đi thì không tốt lắm đâu." Thẩm Tương Ngôn không còn kiên nhẫn để ứng phó với vị tiểu thư kiêu căng hư hỏng như vậy nữa, liền lạnh lùng nói với bọn hạ nhân, "Tiễn khách."
Lời này của Thẩm Tương Ngôn chẳng khác nào là lấy danh tiếng đến để uy hiếp nàng, Hạ Quý oán hận trừng mắt nhìn hai người Thẩm Tương Ngôn một cái, không cần đến đám nha hoàn nhũ mẫu đưa đi, liền mang theo hai nha hoàn bỏ đi. Cho rằng rằng nàng sợ bọn họ sao, hôm nay khiến nàng mất mặt nàng sẽ nhớ kỹ, tốt nhất đừng để cho nàng có cơ hội, nếu không nàng chắc chắn sẽ không buông tha cho hai người bọn họ.
Chờ Hạ Quý đi rồi, Thẩm Tương Ngôn đem hạ nhân hôm nay phụ trách canh giữ cùng với người hầu hạ Hạ Dung gọi đến trong sân, khuôn mặt hoàn toàn mất hết ôn hòa thường ngày, bọn hạ nhân quỳ trên mặt đất, từng người từng người một cúi đầu, không ai dám phát ra một tiếng động, chỉ sợ chủ nhân tức giận thì người xui xẻo đầu tiên là mình.
Người ngày thường nhìn càng ôn hòa thì khi nổi nóng lên càng đáng sợ, Thẩm Tương Ngôn nhìn chằm chằm đám người kia nửa ngày, lúc này mới thản nhiên nói, "Việc này ta không hy vọng có lần sau, một người phụ nữ cũng không ngăn cản được, cần các ngươi để làm gì chứ." Nói xong cũng không quan tâm bọn họ, kéo Hạ Dung vào phòng.
Hà Hân Hà Miêu nhìn nhau liếc mắt một cái, đều bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh, chuyện này đúng là do bọn họ làm không hầu hạ chủ nhân tốt, nếu hôm nay Chính Quân bị thương, bọn họ khẳng định không thể thoát tội, tâm trạng rất hổ thẹn, âm thầm thề sau này nhất định phải hầu hạ tận tâm hơn mới được.
                                      -----Hết chương 23-----
Wordpress: https://cloudsxuixeo.wordpress.com/

Wattpat: https://www.wattpad.com/user/VHV240996