Thẩm
Tương Ngôn ngủ thẳng đến nửa đêm liền cảm giác trong lồng ngực giống như đang
ôm một cái lò lửa, may là hắn vốn lo lắng Hạ Dung giữa trưa mắc mưa đến tối sẽ
không thoải mái, nên hắn cũng không dám ngủ say. Theo bản năng lấy tay sờ người
trong lòng để kiểm tra nhiệt độ, da thịt chạm vào tay nóng rực, cảm thấy không
đúng, Thẩm Tương Ngôn liền tỉnh lại từ trong giấc ngủ.
Vỗ
vỗ hai má hồng hồng vì bệnh của Hạ Dung, phát hiện y không có phản ứng gì hết,
giống như bị nóng đến ngu người. Sợ Hạ Dung sẽ có chuyện, Thẩm Tương Ngôn vội
vàng hướng ra ngoài hô lên, "Ai đang gác đêm bên ngoài, nhanh đi mời đại
phu đến."
Phiên
gác sau nửa đêm hôm nay là của tiểu nha đầu tên Phỉ Thúy, vì bình thường ban
đêm hai chủ nhân không có yêu cầu gì, hơn nữa người hầu hạ trong nhà càng ngày
càng nhiều. Nên người phụ trách gác đêm trước đây là Hà Hân Hà Miêu bây giờ
cũng chỉ đứng gác ở ngoài phòng một lúc, chờ hai chủ nhân ngủ say rồi thì sẽ đổi
phiên cho nhóm nha đầu.
Phỉ
thúy nghe chủ nhân đã hơn nửa đêm còn vội vã muốn mời đại phu, liền biết là có
việc xảy ra rồi, không thể chậm trễ hơn, liền đáp một tiếng rồi nhanh chóng chạy
ra ngoài.
Lúc
hai người Hà Hân Hà Miêu nghe thấy động tĩnh chạy đến, phát hiện Chính Quân nhà
bọn họ nửa đêm lại phát sốt. Hai người càng lo lắng cùng tự trách không thôi,
nhất định là do giữa trưa mắc mưa. Nhưng bây giờ cũng không phải là lúc nghĩ đến
việc này, Hà Hân nhanh chóng bảo người bưng nước nóng với khăn đến để hạ nhiệt
cho Chính Quân.
Thẩm
Tương Ngôn cầm khăn ẩm đặt ở trên tránHạ Dung, đút cho y hai miếng nước. Vất vả
một hồi mới thấy Hạ Dung đôi lông mày nhăn nhúm vì khó chịu giãn ra đôi chút,
nhưng cũng không được bao lâu, khăn trên trán Hạ Dung liền không còn tác dụng.
Thấy Hạ Dung khó chịu cực kỳ, trong miệng còn mơ hồ nói không rõ "Khó chịu",
"Đau", "Nóng" đủ thứ, bởi vì bệnh mà thanh âm cực kỳ nhỏ,
Thẩm Tương Ngôn đưa lỗ tai đến sát mới nghe rõ Hạ Dung đang nói cái gì.
Thẩm
Tương Ngôn không nhìn được nữa, dặn dò Hà Hân Hà Miêu lấy chút rượu mạnh đến, tự
mình thấm rượu chà sát lên da dẻ Hạ Dung. Cách này khi hắn còn ở cô nhi viện vẫn
thường thấy lão viện trưởng chăm sóc bọn họ làm để hạ sốt cho mấy đứa nhỏ, hắn
nhớ cách này hạ nhiệt độ rất tốt.
Đến
khi có người báo đại phu đã đến, Thẩm Tương Ngôn mới vừa lau nửa người trên của
Hạ Dung xong, nhanh chóng lấy quần áo nhanh chóng mặc lại cho Hạ Dung, đem chăn
tém lại cho y xong, mới mời đại phu vào phòng.
Đại
phu này tất nhiên không phải là Lý đại phu y thuật cao siêu cách mấy tháng đến
xem bệnh cho Hạ Dung một lần, Lý đại phu ở dưới chân núi Phú Thúy, bây giờ mà
đi mời thì sẽ mất mấy canh giờ, không kịp được, hơn nữa dù có đi mời, thì cũng chưa
chắc Lý đại phu có ở nhà. Cho nên đại phu mà hạ nhân mời tới là đại phu ở y
quán trấn trên, y thuật nghe nói cũng không tệ.
Đại
phu chẩn mạch xong, nói là bệnh phong hàn nên nóng lên là bình thường, nhưng bệnh
cũng có chút nguy hiểm, may là đã nhanh chóng hạ nhiệt độ cho bệnh nhân, nên bệnh
nhân đã ổn định lại, chỉ cần uống vài thang thuốc cho đổ mồ hôi là có thể khỏe
lại ngay.
Hạ
Dung chỉ cảm thấy đầu mình mơ màng nặng nề, cổ họng đau dữ dội, mãi đến tận khi
được đút ngụm nước mới đỡ hơn nhiều. Y cứ vậy mà ngủ, không biết bao lâu sau mới
bị lay tỉnh, sau đó được đút một bát không biết là gì, chỉ có điều trong miệng
cay đắng làm y có chút mơ hồ biết đó có thể là thuốc, chỉ là bây giờ y quả thật
không có chút khí lực nào cả, trong tiềm thức cũng chỉ biết thứ này tốt cho
mình, nên dù y không thích đắng cũng miễn cưỡng uống thuốc.
Thấy
Hạ Dung uống thuốc xong, Thẩm Tương Ngôn mới yên lòng lại, cúi đầu dùng trán của
mình đặt lên trán Hạ Dunng thử nhiệt độ một chút, cảm giác vẫn còn hơi nóng, nhưng
tốt hơn lúc nãy nhiều.
Giằng
co nửa buổi tối, bây giờ Thẩm Tương Ngôn cũng không dám ngủ, chỉ nằm ở trên giường
ôm lấy Hạ Dung híp mắt lại, thỉnh thoảng đổi khăn trên trán cho y, đề phòng Hạ
Dung lại phát sốt lúc nửa đêm.
Ngày
hôm sau khi Hạ Dung tỉnh lại chỉ cảm thấy đầu nặng nề, cố mở mắt ra nhìn khắp
phòng một lượt, không thấy bóng dáng tướng công đâu cả, chỉ có Hà Miêu ở một
bên hầu hạ. Hỏi Hà Miêu mới biết đêm qua y phát sốt, lúc đầu còn cực kỳ nghiêm
trọng. Tướng công chăm sóc y suốt đêm không có chợp mắt, đến sáng sớm nay thấy
y đã hạ nhiệt hẳn, mới đến nhà bếp, nói là muốn tự mình nấu cháo, để Hạ Dung tỉnh
lại là có thể ăn được.
Hạ
Dung nhắm mắt lại lần nữa, hôm qua lúc mắc mưa xong y còn thề thốt chắc chắn là
mình rất khỏe, thế mà đến tối liền sốt, hôm qua tướng công muốn dạy dỗ y cũng
không hề sai, hôm qua còn bị tướng công đánh chỗ đó, chờ y khỏi bệnh rồi cũng
không đánh y nữa phải không, khuôn mặt nhỏ bé của Hạ Dung bất tri bất giác liền
đỏ lên.
Lúc
Thẩm Tương Ngôn vào phòng nhìn thấy Hạ Dung nằm ở trên giường, nhắm mắt, khuôn
mặt thì đỏ bừng. Vội vàng đem khay trong tay đưa cho Hà Miêu, tiến lên muốn kiểm
tra tình hướng của Hạ Dung, sờ sờ cảm thấy nhiệt độ bình thường, thế sao mặt
mày lại đỏ như vậy? Hạ Dung nhận ra tướng công tới gần, mở mắt ra liền thấy tướng
công lo lắng, y liền lộ ra khuôn mặt ngơ ngác không biết chuyện gì xảy ra.
"Sao
vậy Dung Nhi? Còn có chỗ nào không thoải mái hả?" Thẩm Tương Ngôn nâng Hạ
Dung ngồi dậy, cầm gối ở bên cạnh để vào sau lưng cho y tựa lưng, lại vén tóc rối
trên trán ra sau tai cho Hạ Dung. Hắn có chút lo lắng, tuy Hạ Dung không còn
nóng nữa, nhưng cũng chưa chắc không còn chỗ nào khó chịu.
Hạ
Dung lắc lắc đầu, "Không có khó chịu, chỉ hơi đói bụng thôi." Y ngửi
được mùi thơm ngọt quen thuộc trong không khí, đây hẳn là đồ do tướng công tự
mình làm, tướng công đã rất lâu rồi không vào bếp, nghĩ đến chén cháo này, Hạ
Dung liền cảm thấy trong dạ dày trống trơn đang đòi ăn.
Thẩm
Tương Ngôn buồn cười xoa xoa mái tóc rối như tơ vò của Hạ Dung, ép y đang cố thẳng
người ngồi dậy xuống xong, mới xoay người mang chén cháo lại, tự mình đút từng
muỗng cho Hạ Dung. Đừng nhìn Hạ Dung bây giờ đang ngoan ngoãn ăn cháo, chờ đến
khi kẻ nghiền ăn vặt này biết mấy ngày mình bị bệnh phải ăn uống thanh đạm chắc
chắn sẽ không vui. Thế cũng tốt, hắn không cần phải nói lại lần nữa, chỉ riêng
việc ăn kiêng lúc bị bệnh này, cũng đủ để Hạ Dung phải nhớ kỹ một thời gian.
——————————
Chờ
thân thể Hạ Dung đã hoàn toàn khỏe lại, cũng đã gần tới Trung Thu, hơn nữa y
còn nhận được một lá thư của Cố Thần gửi tới, không nói tới những câu hỏi thăm
thường lệ kia, điều hấp dẫn Hạ Dung nhất chính là tin tức Cố đại ca có thai. Từ
trong những dòng thư này có thể cảm nhận được Cố đại ca rất kích động, ngay đến
y bây gờ cũng cảm thấy vui vẻ từ đáy lòng.
Việc
song nhi khó mang thai trên dưới nước Phượng Dụ đều biết, tính ra Cố Thần gả
cho Lục Đình Sinh cũng đã hơn hai năm, bây giờ có thai tiểu bảo bảo cũng không
dễ dàng gì. Hạ Dung đặt tay lên bụng mình, sờ sờ, đến khi nào nơi này cũng có
tiểu bảo bảo nhỉ? Nếu có thì tiểu bảo bảo sẽ như thế nào nhỉ? Nhất định là rất
đáng yêu, rất thông minh, giống như tướng công vậy! Thật hâm mộ, thật muốn sinh
một tiểu bảo bảo như tướng công, nhưng trước khi sinh tiểu bảo bảo thì phải làm
chuyện đó mới được, y và tướng công đến bây giờ vẫn chưa làm đến cuối cùng đấy.
Hạ
Dung điều chỉnh lại tâm trạng, muốn bảo bảo trước tiên là phải làm chuyện đó,
nhưng mà tướng công nói phải đợi y lớn lên mới được, còn rất lâu, nói không chừng
bây giờ y đã có thể có bảo bảo rồi. Hạ Dung nhìn chằm chằm cái bụng mình, chờ đến
lúc y lớn lên thực sự là quá chậm, cuối cùng y quyết định để mau chóng mang
thai tiểu bảo bảo y nhất định phải tìm cơ hội để tướng công đụng vào y mới được.
-----Hết
chương 27-----
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét