Chương 19:
Lúc Thẩm Tương Ngôn từ bên ngoài về
nhà, liền thấy Hạ Dung ngồi ở trong sân. Hắn cũng không đi lên quấy rối y, mà
là về phòng trước, tắm rửa sạch sẽ, thay một bộ thường phục rộng rãi rồi mới ra
sân ôm lấy tiểu phu lang đang rất nhàn nhã một cái.
Hạ Dung đột nhiên bị bế lên, suýt
nữa đã hét lên, lúc nhận ra người ôm mình là tướng công, sợ mình ngã xuống, liền
vội vàng vòng hai tay ôm lấy cổ tướng công cầu xin, "Tướng công mau thả Dung
Nhi xuống." Y lớn như vậy, hạ nhân còn ở đây hết, lại bị tướng công ôm, bảo
y sau này gặp người thế nào, nhưng sợ sệt rất nhanh liền biến thành tiếng cười
vui vẻ.
Nhìn hai phu phu đang ân ái trước
mặt, Hà Hân Hà Miêu biết là Quận chủ rất vui vẻ. Lúc bọn họ mới bị mua về phủ đã
từng vì tính tình mềm mại của Quận chủ mà lo lắng, nhưng thời gian trôi qua đã cho
bọn họ hiểu rõ thiếu gia đối với Quận chủ là thật lòng cưng chiều. Điều này
làm cho bọn họ thở phào nhẹ nhõm, dù sao cũng rất khó để được hầu hạ cho chủ
nhân tốt như vậy, họ cũng hi vọng Quận chủ luôn vui vẻ như vậy.
Thẩm Tương Ngôn ôm y xoay mấy vòng
xong mới chịu thả người xuống, kéo bàn tay nhỏ bé của y cùng ngồi xuống gường
trúc. Như thường ngày hỏi y hôm nay đã làm những gì, có tham ăn quà vặt hay
không. Hạ Dung trả lời từng câu, nói cho hắn nghe tin đồn Hà Hân vừa kể, Thẩm
Tương Ngôn nghe xong cũng chỉ cười cười, không lên tiếng.
Việc này là do hắn sau khi xuống
núi dặn dò Trần Tài đi làm, nhưng hắn cũng chỉ bảo Trần Tài nói tùy tiện vài
câu ở mấy chỗ náo nhiệt mà thôi. Đúng là không cần biết là thời đại nào dân
chúng ở đâu cũng đều có hứng thú với những chuyện bát quái về mấy gia đình giàu
có, nghe thấy mấy tin đồn chưa cần hắn làm gì đã biến thành tình cảnh như bây
giờ. Việc này cũng làm cho hắn hiểu sự đáng sợ của lời đồn ở nơi này là như thế
nào, cho nên lúc hắn truyền việc ra ngoài đã bỏ qua việc có hắn với Hạ Dung.
Thẩm Tương Ngôn ngồi một lúc liền
thấy tiểu phu lang nhà hắn thật biết hưởng thụ, tìm được chỗ không tệ, bóng cây
cùng với gió lùa từ ngoài cửa nối hai viện vào, thổi đi mấy phần thời tiết nóng
bức người.
"Dung Nhi, không ngại cùng vi
phu đánh hai ván cờ chứ." Nói xong bảo hạ nhân đem ra bộ cờ mã não hắn mua
cho Hạ Dung trước đây, chuẩn bị kéo Hạ Dung ra đánh mấy ván.
"Chúng ta nói rõ trước, nếu
như Dung Nhi đánh không hay, không cho phép tướng công chê cười." Tuy nói
như vậy, thế nhưng đôi mắt Hạ Dung lại sáng bừng lên, thấy cờ được đem ra hai tay
thật ngứa ngáy, trước đây khi y ở Hạ gia không ra khỏi cửa lớn, cho nên lúc
không có việc gì đều một mình chơi cờ giết thời gian. Thế nhưng y chưa từng
đánh cờ cùng với người khác, nếu giờ tướng công đề nghị vậy, y cũng có chút
nóng lòng muốn thử một chút.
"Được, không chê cười Dung
nhi, nhưng mà cứ đánh không như vậy có phải hơi chán không, có muốn cược vài
thứ không." Thẩm Tương Ngôn nhìn tiểu phu lang ngồi ở đối diện cầm cờ
trắng thần sắc nhu hòa tiếp tục nói, "Cược ai thua thì đáp ứng một yêu cầu
của đối phương đi, thế nào?"
Hạ Dung đảo mắt, liền đáp ứng, y
vẫn có chút tự tin với tài đánh cờ của mình, không hề nghĩ mình nhất định sẽ thất
bại. Kết quả y vẫn quá ngây thơ, đánh bốn ván, mỗi ván đều thua một nước cờ.
Vốn lúc mới bắt đầu thấy mình chỉ thua một nước cờ, Hạ Dung có chút không phục,
hiếm khi thấy đùa giỡn cùng tướng công, cầu xin muốn đánh lại một lần nữa, kết
quả bốn ván liên tiếp y đều thua như vậy, tướng công rõ ràng là cố ý, cố ý liền
thắng y một nước cờ.
Kết quả Thẩm Tương Ngôn còn cười
tốt bụng hỏi y có muốn đánh lại một ván hay không, Hạ Dung tức giận ném quân cờ
biểu thị không được. Để người dọn bàn cờ, Thẩm Tương Ngôn tâm tình rất tốt bóp
bóp mũi tiểu phu lang, "Làm sao vậy, giận thật à? Không ngờ Dung Nhi có
tính trẻ con như vậy."
Y có tính trẻ con ở đâu, rõ ràng
là tướng công lừa y, cố ý thắng như vậy khiến y nghĩ rằng mình cố gắng thì sẽ
thắng. Hạ Dung cúi đầu đá đá chân, nhưng đúng là y đã thua, Hạ Dung hầm hừ nói,
"Dung Nhi nhận thua, tướng công muốn Dung Nhi làm gì?"
"Cái này à, bây giờ còn chưa
nghĩ ra, sau này hãy nói, nói chung đến lúc đó Dung Nhi đừng chơi xấu là
được." Thẩm Tương Ngôn kéo tiểu phu lang còn đang tức giận ngồi lên chân
mình đùa giỡn, nói cho Hạ Dung nghe một tin tức không nghĩ đến, "Dung Nhi,
ta phải đi xa nhà một chuyến, Dung Nhi biết mà, có rất nhiều nơi sản xuất hương
liệu không ở gần đây. Trước đây lúc tổ phụ còn, Thẩm gia đã qua lại với thương
hộ nhiều nơi, nếu tướng công muốn quản lý Hương Tự Lai đàng hoàng, thì phải tự
mình đến những chỗ này mới được."
Hạ Dung có chút không thể tin
ngẩng đầu nhìn hắn, cũng quên mất chuyện cá cược, nhất thời không thể tiếp thu
được, thật lâu mới hỏi thành lời, "Tướng công muốn đi bao lâu?"
"Ít thì nửa tháng, nhiều thì
hai tháng." Thẩm Tương Ngôn ở trong tính toán thời gian, cũng hơi oán giận
giao thông nơi này không tiện, đoạn đường này đi về phía nam, không chỉ phải
ngồi xe ngựa, mà có khi còn phải đi một đoạn đường thủy, đi đi về về một vòng
tính thế nào cũng phải mất ít nhất là nửa tháng, "Dung Nhi ngoan, tướng
công sẽ cố về sớm, lần này đi tướng công
có mang Thẩm An theo cùng, là để sau này tướng công không cần phải tự mình đi
nữa."
Nghe tướng công nói muốn đi lâu,
Hạ Dung rất khó chịu, hiện tại tướng công còn chưa có rời đi, y cũng đã có chút
không chịu nổi, "Vậy, tướng công khi nào thì đi?"
Thẩm Tương Ngôn sờ sờ đầu Hạ Dung,
biết trong lòng y khó chịu, nhưng vẫn nói ra, "Ngày mốt sẽ đi, có ít
chuyện còn phải chuẩn bị." Hắn cũng muốn mang phu lang đi, nhưng lần này
không phải là đi du sơn ngoạn thủy, hơn nữa đường có chút xa, hắn chuẩn bị một
đường đi nhanh chóng, mang theo Dung Nhi hắn sợ lúc đó sẽ chăm sóc y không tốt.
"Vậy tướng công đi ra ngoài thì
mang nhiều người có được không?" Y biết lúc này phải giữ tinh thần, để cho
tướng công có thể yên tâm xuất môn mà không cần phải lo lắng cho y, nhưng viền
mắt vẫn không nhịn được mà đỏ lên, trước khi được gả tới y đã nghe nói qua cha
chồng xảy ra chuyện chính là do đi phía nam chọn mua hương liệu, việc này bảo y
làm sao có thể không lo lắng.
Thẩm Tương Ngôn nhìn thấy Hạ Dung buồn
rầu, cũng vì nỗi buồn ly biệt mà có chút thương cảm, hôn khóe mắt tiểu phu
lang một cái, giả vờ nhẹ giọng nói, "Yên tâm, tướng công sẽ mang thật nhiều
người đi cùng. Dung Nhi ở nhà cũng phải chăm sóc bản thân thật tốt, tranh thủ
mau lớn lên biết chưa? Tướng công có chút không đợi nổi." Nói xong tay bám
vào bên hông Hạ Dung sờ sờ ám chỉ.
Bởi vì hành động ám muội của tướng
công, buồn phiền kia của Hạ Dung cũng phai nhạt đi mấy phần. Hạ Dung xoa xoa
đôi mắt chua xót, đứng lên dặn dò Hà Hân Hà Miêu sửa soạn hành lý phải mang đi
cho tướng công, thời gian chỉ còn một ngày, y làm phu lang còn chưa chuẩn bị
được gì, suy nghĩ có thật nhiều đồ vật phải mang đi, y phải tự mình xem cho cẩn
thận.
Thẩm Tương Ngôn nhìn tiểu phu lang
vì hắn xuất môn mà bắt đầu bận túi bụi, cũng không đi ngăn cản, lúc này mà không
cho y làm cái gì thì y sẽ càng khó chịu hơn. Nghĩ một chút, trước khi ra ngoài còn
có rất nhiều chuyện cần hắn sắp xếp mới có thể yên tâm, nghĩ vậy hắn cũng gọi
đến từng hạ nhân trong phủ đến giao việc.
Trước khi xuất phát một đêm, Hạ
Dung đem đầu chôn ở trong lồng ngực tướng công, tay ôm tướng công cũng chặt
hơn, nghĩ đến bắt đầu từ ngày mai trên cái giường này cũng chỉ còn có mình mình
một người, làm thế nào cũng không thể khống chế được tâm tình của mình.
Thẩm Tương Ngôn thấy bộ dáng này của
tiểu phu lang thì rất đau lòng, âm thầm thề, sau lần này hắn sẽ không bao giờ
rời khỏi y. Nhỏ vụn hôn dọc theo cái trán một đường thẳng xuống mặt, từ mũi đến
bờ môi mềm mại, hai người đều vì sắp phải xa nhau mà càng lúc càng lớn mật hơn so
với thường ngày, ngay lúc Thẩm Tương Ngôn hướng vào trong chăn nắm chặt tiểu
Dung Nhi, Hạ Dung không khỏi trợn to hai mắt, sau đó không kìm được âm thanh bị
khi dễ tràn ra khỏi miệng, khi tất cả bình tĩnh lại Hạ Dung vì là lần đầu tiên trải
qua việc này mà mệt đến không thể nghĩ đến cái khác, nhanh chóng ngủ thiếp đi.
Thẩm Tương Ngôn cúi người hôn trán
Hạ Dung một cái, nhìn vật dưới thân còn rục rà rục rịch một chút mà cười khổ,
"Thể lực kém như vậy, không biết lúc ăn thật thì phải làm gì cho tốt đây."
Không để ý tới chính mình, sau khi dọn dẹp cho tiểu phu lang đang ngủ xong,
vươn mình đem người ôm vào trong lồng ngực của mình, nhưng một chút buồn ngủ
cũng không có.
Từng lần từng lần một dùng ánh mắt
phác họa hình ảnh người trong lòng ngực, vỗ nhẹ lưng người trong lòng để cho y
có thể ngủ ngon một ít, liền nhìn như vậy suốt cả đêm không có chợp mắt.
Ngày thứ hai lúc trời còn chưa
sáng, Thẩm Tương Ngôn đã rón rén xuống giường rửa mặt mặc quần áo, nhìn Hạ Dung
còn đang ngủ say sưa ở trên giường, liền hôn khóe miệng của y một cái. Đứng dậy
viết một tờ giấy đặt ở bên gối Hạ Dung, lúc này mới đẩy cửa phòng ra dặn dò Hà
Hân Hà Miêu chăm nom Hạ Dung cho thật tốt, không cần đánh thức y, có chuyện gì thì
có thể đến tìm Lý gia, hắn đã nói bên kia giúp đỡ Hạ Dung trước rồi.
Nhanh chóng ăn xong điểm tâm, lại
bàn giao công việc cho hạ nhân ở phủ một lần nữa, trong khoảng thời gian hắn
xuất môn này phải làm tốt nhiệm vụ của mình, chăm sóc tốt cho chủ nhân, chỉ cần
lúc hắn trở lại Hạ Dung không có việc gì, nhất định sẽ có thưởng, bằng không
thì đừng trách hắn không nể mặt mũi, đánh đòn hay bán đi hắn đều làm được.
Dặn dò xong xuôi, Thẩm Tương Ngôn
mang theo Thẩm An cùng với sáu tên hộ vệ ra cửa, hành lý Hạ Dung chuẩn bị cho
hắn đã được xếp gọn ở cửa lớn. Thẩm Tương Ngôn nhìn hai chiếc xe ngựa hành lý một
chút, khóe miệng giật một cái, nhịn xuống để Thẩm An kiểm tra, lấy những thứ thực
sự không cần thiết xuống, dọc đường đi chỉ cần mang theo bạc là được, rất nhiều
thứ có thể mua ở trên đường. Còn những cái nhìn có ít thì hắn mang theo, dù sao
cũng là tấm lòng của Hạ Dung, nếu hắn không mang gì hết Hạ Dung tỉnh dậy sẽ càng
tức giận hơn, Thẩm Tương Ngôn sờ sờ mũi, hắn không chào mà đi chỉ sợ Hạ Dung sẽ
tức giận.
Cuối cùng liếc mắt nhìn Thẩm phủ,
thừa dịp chân trời vừa lộ ra sắc trắng bạc, Thẩm Tương Ngôn liền mang người
không quay đầu lại mà đi mất.
-----Hết chương 19-----
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét