Chương 16:
Hạ Dung nhờ lời nói của tướng
công mà bình thường trở lại, suy nghĩ một chút vẫn là đem lời trong tim của
mình nói ra, "Tướng công sẽ lấy chị Dung Nhi về sao?"
Thấy Hạ Dung hỏi chuyện này,
Thẩm Tương Ngôn thu lại sắc mặt mà nghiêm nghị trả lời, "Sẽ không, tướng
công chỉ có thể có một mình Dung Nhi mà thôi, sẽ không cưới người chị kia của
Dung Nhi mà cũng sẽ không cưới bất kỳ người nào khác hết."
Hạ Dung nghe tướng công nói như
vậy, tâm trạng liền dễ chịu hơn rất nhiều, nhưng vẫn không yên lòng mà hỏi tiếp,
"Vậy, tướng công không muốn lấy một nữ nhân về làm vợ sao?" Nói xong ánh
mắt Hạ Dung liền nhìn sang chỗ khác, đột nhiên lại sợ nghe được đáp án.
Thẩm Tương Ngôn tất nhiên là
không nghĩ vậy, thế nhưng nguyên chủ lúc trước của thân thể này ban đầu còn đến
cửa hỏi cưới Hạ Quý, việc này cũng không thể nói là chưa từng xảy ra, nghĩ một
chút liền nói, "Không muốn, trước kia là vì cha mẹ yêu cầu, mới đưa lời
mai mối đến cửa cầu hôn. Nhưng khi nhìn thấy người được gả tới là Dung Nhi thì không
muốn nữa, khi đó Dung Nhi mặc áo cưới, nhìn vô cùng đáng thương, ta nghĩ làm
sao trên đời này lại có một người đáng thương như vậy, muốn bảo vệ cho Dung Nhi,
không cho Dung Nhi chịu một chút oan ức nào." Nói đến đây, Thẩm Tương Ngôn
nâng cằm Hạ Dung lên, để trán hai người chạm nhau, để cho đối phương nhìn thẳng
vào con mắt của mình, "Dung Nhi, ta chỉ muốn một mình Dung Nhi, dù ngươi
có là song nhi hay nữ nhân, người ta muốn cũng chỉ là một mình ngươi mà thôi,
hiểu chưa?"
Hạ Dung từ trong đôi mắt kia
thấy được mình, chỉ có hình ảnh của mình. Hạ Dung rốt cục cũng cười vui vẻ, tâm
đã không còn đau nữa, ngược lại có chút ngọt ngào, từng tia từng tia ngọt ngào
nhanh chóng lan ra, tràn ngập toàn bộ trái tim.
Thấy Hạ Dung đã hiểu rõ tâm ý
của mình, Thẩm Tương Ngôn nhìn Hạ Dung, sau đó nghiêm túc nói việc hôm nay đã
trải qua, hắn sau khi uống trà cùng đại sư Thậm Tịch, sau khi đi ra thì bị gã
sai vặt bên người Hạ mẫu gọi đi, sau đó lại phát hiện gã sai vặt kia có gì đó
không đúng lắm, lại gặp phải công tử Trương phủ ở trên đường, tiến vào cánh
rừng xong làm sao lại phát hiện không phải là Hạ Dung tìm hắn, làm sao lại làm
cho Trương Ninh Vũ thay hắn đến chỗ đình gặp mặt Hạ Quý đều nói ra hết.
Hạ Dung nghe xong liền khiếp sợ
không thôi, thì ra hôm nay hai người bọn họ suýt chút nữa là đã bước vào cái
bẫy Hạ mẫu bày ra sẵn, nhớ tới những câu nói hôm nay y nghe Hạ mẫu nói, nghĩ
đến kết quả nếu y nhìn thấy tướng công lén gặp chị mình, không nhịn được phát
lạnh cả người.
Thẩm Tương Ngôn ôm chặt Hạ Dung,
"Dung Nhi ta nói những thứ này là muốn để Dung Nhi biết, người mẫu thân
này của Dung Nhi không phải là người đơn giản. Lần sau không cần bà ta nói gì
cũng tin, bảo Dung Nhi quyết định việc gì, thì Dung Nhi chỉ cần giao cho tướng
công là được rồi." Nói đến đây, Thẩm Tương Ngôn vuốt vuốt tóc Hạ Dung,
"Những cái khác, Dung Nhi chỉ cần tin tưởng tướng công là được rồi."
Hạ Dung cảm động, vội vàng gật
đầu đồng ý. Thấy bộ dạng này của y, Thẩm Tương Ngôn thoả mãn cười cười, còn về Hạ
gia, chỉ cần tình cảm của hắn và Hạ Dung không có vấn đề gì, những thứ khác đều
không có gì đáng sợ.
"Dung Nhi nói xem tướng
công có tốt với Dung Nhu hay không nào?" Nói xong việc chính, Thẩm Tương
Ngôn không nhịn được mà trêu chọc Hạ Dung một chút.
Hạ Dung gật đầu mạnh,
"Tướng công tốt với Dung Nhi nhất."
"Thế tướng công tốt với
Dung Nhi như vậy, Dung Nhi có phải là nên thưởng gì đó cho tướng công hay không?"
Nói xong liền đưa mặt về phía trước thăm dò, đây chính là tỏ rõ muốn Hạ Dung
hôn hắn. Kết hôn lâu như vậy, Hạ Dung dù vẫn có chút mê man đối với tình yêu
nam nữ, nhưng với hôn môi thì rất rõ, dù có là người không biết gì mà mỗi ngày
đều bị ôm hôn hai cái thì cũng sẽ hiểu.
Hạ Dung bị tướng công dụ dỗ,
nhất thời cũng quên mất ngượng ngùng, ngẩng đầu lên ấn lên trên môi tướng công
một cái hôn. Thẩm Tương Ngôn vì tiểu phu lang chủ động hôn, toàn bộ trái tim
đều bay lên, quay về cảm xúc mềm mại lành lạnh kia, cảm giác còn chưa đủ , liền
liều mạng hôn tới chỗ làm cho tâm hắn dập dờn kia.
Chờ cái hôn không hề ôn nhu kết
thúc, hai người đều có chút thở không nổi. Hạ Dung ôm lấy cổ tướng công, đem cả
khuôn mặt đều chôn ở trên bả vai tướng công, một mặt e thẹn nhỏ giọng hỏi,
"Tướng công, tại sao lâu như vậy rồi mà Dung Nhi vẫn không có bảo bảo a,
không phải nói lớn rồi thì có sao, Dung Nhi đã lớn hơn mọt tưởi rồi, vẫn chưa
có a."
Thẩm Tương Ngôn bị câu hỏi của tiểu
phu lang câu làm nghẹn họng, phu lang vẫn còn tính trẻ con, nhìn bộ dạng này
hẳn là không có ai dạy y những việc đó trước khi xuất giá, xoa trán, hắng giọng
một cái có chút lúng túng nói, "Trước khi Dung Nhi xuất giá, không có
người nào nói qua loại chuyện kia cho Dung Nhi sao?"
Hạ Dung hơi nghi hoặc một chút,
không rõ hỏi, "Chuyện gì cơ?"
"Chính là, chính là chuyện
động phòng a."
Hạ Dung nhớ tới quyển sách mà mẫu
thân đưa cho y trước khi xuất giá, mà y chỉ mới lật một tờ nhìn, mặt đã không
tự chủ đỏ lên, lẽ nào tướng công hỏi chính là cái này, loại hình ảnh cởi quần
áo khiến người khác lúng túng kia, làm sao mà có thể xem được, Hạ Dung lắp ba
lắp bắp đem quyển sách tranh kia nói ra.
Thẩm Tương Ngôn đau đầu nhìn Hạ
Dung, đầu tiên là tức giận khi người ở Hạ phủ lại vô trách nhiệm như vậy, nhưng
trong lòng lại xuất hiện một tia mừng rỡ cùng kích động khó phát hiện, tiểu phu
lang nhà hắn ngây ngô như quả non, đang chờ mình hung dữ để quả chín, nghĩ đến
có thể tự tay làm chín quả non này, "Vậy sau khi về nhà Dung Nhi đem
quyển sách tranh kia ra, tướng công với Dung Nhi cùng xem có được hay
không?"
Thực ra Hạ Dung cực kỳ tò mò về
quyển sách tranh kia, chỉ có điều không dám nhìn mà thôi, bây giờ tướng công hỏi
như vậy mặc dù có chút ngượng ngùng nhưng vẫn nhẹ nhàng gật đầu đồng ý.
Thẩm Tương Ngôn thấy y đồng ý,
trong bụng vui như mở cờ. Hai người ngồi chán một lúc, Thẩm Tương Ngôn mới đi
tắt đèn, chuẩn bị ôm Hạ Dung lên giường ngủ. Hạ Dung đột nhiên lại nhớ đến chuyện
gì đó, lôi kéo Thẩm Tương Ngôn không cho hắn tắt đèn, đem túi phúc cầu bình an
đã xin trước đó giao cho Thẩm Tương Ngôn, "Tướng công, người mang theo cái
này bên người đi, nghe nói túi bình an của chùa Phật Quang này rất linh nghiệm."
Thẩm Tương Ngôn nhận túi bình
an kia, ngón tay vuốt nhẹ, rồi mới lấy một cái hầu bao từ trong người ra, hầu
bao này là do Hạ Dung thêu cho hắn, vẫn là kiểu hoa lan thêu bằng chỉ bạch để hồ
lam, Thẩm Tương Ngôn cẩn thận bỏ túi bình an vào rồi cất kỹ trong người, lúc
này mới hôn lên gương mặt trắng noãn của Hạ Dung một cái, lòng tràn đầy vui
mừng nói, "Không nghĩ tới phu lang nhà ta quan tâm tướng công đến như vậy,
yên tâm túi bình an sau này tướng công nhất định cất kỹ trong người."
Lại lấy ra từ trong quần áo hai
chuỗi phật châu Thậm Tịch cho hắn, đưa cho Hạ Dung, "Đây là của Thậm Tịch
đại sư cho, Dung Nhi nhận lấy, mang theo chơi đi." Thậm Tịch là cao tăng
đắc đạo có tiếng trong chùa Phật Quang, phật châu của ông được rất nhiều người
cầu mà không được, bây giờ cứ vậy bị Thẩm Tương Ngôn tiện tay ném cho Hạ Dung làm
đồ chơi, lời này nếu được người có tâm nghe thấy chắc sẽ đau lòng muốn chết.
————————————
Bầu không khí của hai phu phu
bên kia rất tốt, thì bên này Hạ mẫu lại tức giận ném cái cốc trà về phía gã sai
vặt đang quỳ phía dưới, "Ngu xuẩn, giao cho chút chuyện như vậy mà cũng
làm không xong, cần ngươi làm gì nữa." Nước trà nóng dội vào đầy người gã
sai vặt kia, doạ gã run cả người.
"Phu nhân bớt giận, tức
giận không tốt cho thân thể." Dư ma ma thấy Hạ phu nhân tức như vậy, vội
vàng tiến lên thuận khí cho bà, "Chuyện này cũng là do lão nô, là lão nô sắp
xếp không tốt."
Hạ phu nhân bởi vì hành động
của Dư ma ma, từ thất thố đã bình tĩnh lại mấy phần, "Không trách nhũ mẫu
được, cũng là do tiểu tử Thẩm gia kia quá thông minh, giúp cho hắn tránh được
kiếp này." Thở dài, lại hỏi, "Tiểu thư thế nào rồi ?"
Dư ma ma cũng mới vừa đến xem qua
tiểu thư trở về, "Tiểu thư sau khi trở lại đã tức giận một trận, phạt tất
cả người hầu bên người, nhưng mà lúc lão nô đến thì đã ngủ rồi. Còn người được
phái đi tra xét, người xông vào ngày hôm nay là người ở nông thôn được Trương
gia nhận nuôi từ năm trước, phu nhân người xem bây giờ phải làm sao?"
"Một đứa con hoang không
biết từ đâu tới, có thể làm ra sóng gió gì được chứ. Bảo bọn hạ nhân phía dưới
kín miệng một chút, đừng để cho việc hôm nay truyền ra ngoài." Trong lòng Hạ
phu nhân cũng không xem chuyện này là việc quá lớn, dù sao trong tình huống lúc
đó, đối phương cũng không biết người trong đình rốt cuộc là ai.
Đáng tiếc Hạ phu nhân nghĩ thì
tốt, nhưng chuyện này lại không biết tại sao, không đến mấy ngày liền truyền
khắp trấn Phù dung, càng truyền càng quá đáng, trở thành một chuyện được quan
tâm nhất ở trấn trên. Nói là hai người tiểu thư Hạ gia cùng con riêng của Trương
gia lén lút gặp mặt nhau cũng có, nói là tiểu thư Hạ gia cử chỉ không bị kiềm
chế, thông đồng cùng con riêng Trương gia kia cũng có, còn có người nói tiểu
thư Hạ gia coi trọng tài sản Trương gia, ham muốn tài sản kia cũng có, nói
chung là vô số các loại tin đồn, mỗi loại đều nói là được nhiều người tận mắt
thấy.
Danh tiếng của cô nương Hạ gia cũng
bị hủy như vậy, đến lúc đó muốn cứu vãn thì đã chậm, Hạ mẫu vì tức giận mà bị
bệnh nửa tháng không ngừng tất nhiên là việc không cần phải nói tới.
-----Hết chương 16-----
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét