Chương 17:
Ngày thứ hai Thẩm Tương Ngôn
mang theo Hạ Dung ngồi xe ngựa xuống núi trở về nhà, vừa tới nhà liền nghe hạ
nhân báo Thẩm An mang theo mấy quản sự đang chờ hắn ở tiền thính. Thẩm Tương
Ngôn nghe xong nhíu mày lại, không cam lòng cầm tay nhỏ Hạ Dung, hôn khuôn mặt
nhỏ của y một cái, đành từ bỏ dự định cùng tiểu phu lang hồi phủ nghiên cứu sách
tranh.
Hạ Dung nhạy cảm nhận ra hôm
nay tướng công cực kỳ dính người, nhưng chỉ nghĩ rằng tướng công đơn giản là không
muốn rời khỏi mình mà thôi, chứ làm sao nghĩ tới đây là con sói đói lâu ngày
chưa được ăn, đang muốn tha mình vào ổ, đợi nuôi cho mập lại bắt đầu ăn.
Trở về Hải Đường viện, Hạ Dung ở
trong phòng được Hà Hân Hà Miêu hầu hạ thay quần áo rộng rái thường ngày, đầu tiên
ra sân nhìn hai con thỏ tướng công mua cho lúc mới gả đến, bây giờ Tiểu Bạch với
Tiểu Hôi so với lúc mới đến, thật sự là mập lên không ít, cũng may là khi trước
mua đúng là thỏ để làm thú cưng, chỉ mập thêm một chút chứ không có lớn hơn,
vẫn được người khác yêu thích.
Hai ngày không gặp, Hạ Dung vuốt
vuốt lông cho từng con thỏ, rồi cầm rau dưa để ở một bên đút đút cho bọn nó. Xong
xuôi mới đứng dậy rửa tay, từ trong cái rương tướng công mua cho y trước kia để
dưới đáy giường lôi ra một quyển thoại bản chưa đọc, cuộn thành một cục vùi
mình ở trên nhuyễn tháp đọc, Hạ Dung đang đọc một câu truyện liêu trai, kể về
việc người quỷ yêu nhau, Hạ Dung vô thức đọc say mê, trong chốc lát đã đến giờ
cơm tối.
Chờ Hà Hân Hà Miêu nhắc y đã tới
giờ cơm, mới phát hiện tướng công đi cả buổi chiều cũng chưa trở lại, Hạ Dung
không mấy vui vẻ quyệt miệng hỏi, "Tướng công còn đang bận à?"
"Một khắc trước Thẩm An đã
mang người rời đi rồi, nhưng mà thiếu gia vẫn đang ở thư phòng, người có muốn
nô tỳ đi gọi không?" Hà Hân cúi đầu trả lời.
"Không cần, để ta đi qua tìm
tướng công đi." Nói xong liền mang giày đi đến thư phòng tìm tướng công.
Hà Hân Hà Miêu thấy Chính Quân chạy chậm ra cửa phòng, vội vã bước nhanh đi
theo, chỉ lo chủ nhân không cẩn thận lại ngã đụng vào đâu đó.
Thẩm Tương Ngôn vừa mới đem sổ
sách Thẩm An mang tớicất vào thư phòng, liền thấy một cái bóng màu tím nhạt nhào
vào trong lồng ngực của mình, thân thể nho nhỏ mềm mại chôn ở trong lồng ngực
mình. Còn chưa thấy rõ mặt, liền ngửi thấy được mùi bạch lan hương nhàn nhạt
giống trên người hắn, làm cho Thẩm Tương Ngôn bởi đang mệt mỏi vì xử lý vài
việc cũng tiêu tan mấy phần.
"Tướng công hết bận chưa? Đến
giờ ăn cơm tối rồi, Dung Nhi nghe Hà Hân bảo hôm nay có sườn xào chua ngọt tướng
công thích." Vì người nói chuyện đang chôn ở trong ngực mình, cho nên âm
thanh truyền đến có chút mơ hồ, nhưng Thẩm Tương Ngôn vẫn nghe rõ. Thẩm Tương
Ngôn biết đây là tiểu phu lang muốn mình cùng y ăn cơm tối, tất nhiên là cao
hứng đồng ý, gọi người nói "Bày cơm", lúc này mới ôm tiểu phu lang đi
đến phòng ăn.
Hạ Dung ở trước mặt nhiều hạ
nhân bị tướng công ôm một cái, há miệng, cuối cùng lại nhận mệnh đem đầu vùi
vào ngực tướng công, định bịt tai trộm chuông. Thẩm Tương Ngôn thấy dáng vẻ đó
của y chỉ thấy dễ thương không chịu được, cả trái tim đều mềm nhũn ra, tuy rằng
rất muốn ôm người về Hải Đường viện ngay lập tức, dạy y những thứ không thích
hợp với trẻ con, thế nhưng nhìn lại người trong lồng ngực, vẫn quyết định cho y
ăn no rồi nói tiếp.
Khi hai người ăn cơm tối xong,
liền phân biệt đi tắm rửa, Thẩm Tương Ngôn ngồi ở trên giường đem Hạ Dung ôm
vào trong lồng ngực của mình, cằm để tại trên bả vai của y, vòng tay ra trước
mặt Hạ Dung mở quyển sách tranh kia ra, chỉ thấy hình vẽ coi như rõ ràng, còn
có màu, mỗi một trang là các loại tư thế khác nhau, phía dưới có có chú giải tỉ
mỉ về những tư thế này, không có gì khác ngoài chỉ cho nam nhân làm sao để
khống chế việc tiết sớm, làm sao để đối phương nhận được khoái cảm. Nhưng khiến
hắn bất ngờ đó là những bức tranh này là vẽ nam nhân cùng song nhi, nghĩ đi nghĩ
lại liền không cảm thấy kỳ quái nữa, dù sao ở đây cũng có song nhi, đương nhiên
là sẽ có tranh vẽ như vậy.
Hạ Dung bị tướng công dụ dỗ
nhìn vài tờ liền xấu hổ quay đầu không chịu nhìn nữa, ngược lại Thẩm Tương Ngôn
thì chăm chú nhìn kỹ từng tờ một, bởi vì đời trước hắn đã biết mình thích nam
nhân, ở thời đại thông tin phát triển như vậy tất nhiên là biết nam nhân với
nam nhân làm như thế nào, chỉ không biết là song nhi lúc làm việc này có gì
khác với nam nhân hay không thôi, cho nên quyển sách tranh này vừa vặn giúp hắn
một ân huệ lớn.
Hạ Dung vừa nhắm mắt lại trong
đầu liền hiện lên toàn là những hình vẽ hai người không có che chắn quấn quýt thân
mật với nhau, không phản ứng một lúc lâu, nhưng chờ y bình tĩnh lại, đột nhiên nhận
ra từ trước đến giờ y với tướng công đều chưa từng viên phòng, tướng công vì
cái gì mà lâu như vậy cũng chưa làm mình.
Thẩm Tương Ngôn rất nhanh liền
nhận ra được Hạ Dung hơi lạ, còn tưởng rằng y bị giật mình, liền vội vàng hỏi y
sao vậy. Hạ Dung nghĩ đến những lời tướng công từng nói với y vào hôm trước,
cắn cắn môi, "Tướng công lâu như vậy đều chưa cùng với Dung Nhi viên phòng
có đúng không?"
Thẩm Tương Ngôn ngẩn người, mới
cười giải thích vì Hạ Dung còn quá nhỏ, sợ viên phòng quá sớm thì không tốt cho
thân thể nên mới không làm y. Hạ Dung nghe xong liền thoải mái, sau đó lại cảm
động, lấy mình lâu như vậy rồi mà vẫn nhẫn nhịn không làm gì mình, chỉ vì sợ như
vậy không tốt với thân thể mình, y cảm thấy được trên đời này không có tướng
công nào có thể tốt như vậy.
"Dung Nhi sợ tướng công không
có hứng thú với Dung Nhi sao? Thật oan uổng cho tướng công, Dung Nhi không biết
khoảng thời gian này tướng công nhẫn nại khó khăn như thế nào đâu, chờ Dung Nhi
mười sáu tuổi rồi tướng công nhất định sẽ cho Dung Nhi biết ta khát vọng Dung
Nhi đến thế nào." Nói xong còn cố ý dùng hạ thân ưỡn ưỡn về phía trước, để
Hạ Dung cảm nhận được hắn, buổi tối trong phòng mặc dù thắp đèn, nhưng vẫn
không sáng như ban ngày, trong bóng đêm, Hạ Dung cảm giác nụ cười của tướng
công có chút nguy hiểm.
Vì dần dần tựa sát vào tướng
công, nên có thể cảm nhận cực rõ ràng đồ vật ở phía sau mình kia, nếu là trước
hôm nay y còn có thể không biết là chuyện gì xảy ra, nhưng bây giờ y hoàn toàn
khắc sâu những nội dung vừa mới xem qua kia, làm sao có khả năng không biết đó
là cái gì, nhất thời cứng ngắc không biết nên làm thế nào mới tốt.
Thẩm Tương Ngôn cũng không
biết có phải là có ham muốn đặc biệt hay không, hắn cực kỳ thích nhìn dáng dấp
Hạ Dung đỏ bừng khuôn mặt nhỏ, cảm thấy so với thường ngày càng nhiều hơn vài
phần tươi vui, khiến người khác vừa nhìn thấy liền yêu thích. Nghĩ đến trên
sách tranh có mấy tư thế không ảnh hưởng đến thân thể Dung Nhi, khó nhịn mà đòi
thưởng bên tai Hạ Dung, "Dung Nhi, tướng công nhẫn nhịn rất khổ cực, có
thể giúp tướng công một chút không?”
Nói xong kéo bàn tay nhỏ như
không có xương của Hạ Dung sờ soạng nơi đó của mình, Hạ Dung bị cảm giác ở tay
làm hết hồn, muốn rụt tay về, bị Thẩm Tương Ngôn kéo lại, "Dung Nhi giúp tướng
công một chút, tướng công rất khó chịu, giúp tướng công một chút thôi." Tiếng
nói khàn khàn truyền đến bên tai, khiến cả ngươi Hạ Dung đều tê rần. Cứ như vậy
Hạ Dung bị Thẩm Tương Ngôn ỡm ờ lấy tay làm một lần, đến lúc mùi vị tỏa ra
trong không khí, tay Hạ Dung đã mệt đến mỏi nhừ, oán giận hai câu cũng không có
sức.
Vốn là Thẩm Tương Ngôn còn muốn
làm một lần nữa, nhưng nhìn bộ dáng y thế này cũng cảm thấy đau lòng, liền thôi,
nhìn quyển sách tranh kia, nghĩ đến còn có rất nhiều tư thế sau này có thể thử
trước một chút, liền có chút rục rà rục rịch. Nhưng cuối cùng vẫn phải kiềm chế
lại, kêu hạ nhân mang nước vào, đơn giản lau cho mình xong, liền cẩn thận rửa
tay cho y. Lúc này mới tắt đèn hôn một cái lên trán Hạ Dung, đem tiểu phu lang đang
mệt mỏi ôm ở trong lồng ngực của mình mà ngủ.
-----Hết chương 17-----
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét