Thứ Bảy, 26 tháng 8, 2017

XVCĐSTPL Chương 20

Chương 20:
Hạ Dung ở trong giấc mộng thấy mình ngủ ở trong một mảnh rừng đào, mặt trời ấm áp chiếu lên người không dễ chịu. Không lâu sau cảnh tượng đột nhiên chuyển đổi, không biết tại sao, y giống như bị bắt tiến vào một sơn động rất tối, trong mộng y ngủ không yên, muốn nhúc nhích lại cảm giác cơ thể không thể động đậy, đôi mắt không mở ra được nhưng lại có thể nghe thấy rất rõ tiếng ồn xung quanh, chắc là tiếng mưa bên ngoài sơn động.
Ngủ ở trong sơn động y có thể cảm nhận được nhiệt độ thân thể mình từng chút giảm dần, quanh thân dần trở nên lạnh băng, ở nơi này lạnh đến một lúc Hạ Dung bỗng nhiên từ trên giường thức tỉnh.
Tỉnh lại, Hạ Dung chỉ cảm thấy trong chăn không có ấm áp, mới vừa tỉnh ngủ còn có chút mơ hồ không có sức lực, nhớ tới hôm nay là ngày tướng công ra ngoài mà mơ màng lập tức tiêu tan không còn hình bóng. Phát hiện trong phòng đã không còn hình bóng tướng công, Hạ Dung cũng không quan tâm tới việc mình chỉ mặc quần áo ngủ đã vội vội vàng vàng khoác áo mang giày đế mềm muốn chạy ra bên ngoài.
Hà Hân Hà Miêu đang canh giữ ở ngoài cửa phòng nghe thấy động tĩnh bên trong, biết là Chính Quân tỉnh rồi, liền đẩy cửa chuẩn bị đi vào hầu hạ Chính Quân. Hai người vừa vào phòng liền thấy Hạ Dung quần áo xốc xếch, dáng vẻ nóng nảy, không yên lòng, hai người ở hai bên trái phải tiến lên đỡ lấy y, giọng mang theo mấy phần cẩn thận từng li từng tí một nói, "Chính Quân, thiếu gia đã đi rồi, trước khi đi dặn dò hai người nô tỳ để người ngủ đến khi thức giấc, không cho hai người nô tỳ đánh thức người."
Hạ Dung mặc dù đã đoán được điều này, nhưng khi nghe hai người nói vẫn giật mình, tướng công đã đi rồi sao, tại sao không gọi y dậy, qua một lúc lâu Hạ Dung mới rũ đầu hỏi, "Tướng công đi khi nào, lúc đi có nói gì không?"
"Thiếu gia chưa đến giờ mão đã xuất phát, lúc đi có dặn dò bọn nô tỳ phải chăm sóc kỹ lưỡng cho Chính Quân, còn để nô tỳ nói cho người là thiếu gia sẽ nhanh chóng trở về." Hà Hân cung kính trả lời.
Hạ Dung nghe xong khoát tay một cái, để cho hai người đi xuống trước, lúc này y thực sự muốn nghỉ ngơi một mình một lúc. Chờ hai người hành lễ lui ra xong, Hạ Dung đi đến trước giường, lúc này mới phát hiện bên cạnh gối có để một tờ giấy, hẳn là do y vừa nãy tỉnh lại quá mức sốt ruột mới không nhìn thấy ngay.
Cẩn thận mở tờ giấy ra, phía trên là nét chữ quen thuộc, chữ cũng không nhiều, trên tờ giấy chỉ viết, "Bất nhẫn ly biệt, bất nguyện ly biệt. Tư quân như lưu thủy, định đương như kỳ quy. Vọng quân cố kỷ, vật niệm." (Không đành lòng ly biệt, không muốn ly biệt. Nhớ người như nước chảy, nhất định đúng hạn trở về. Tự mình chăm sóc, đừng nhớ nhung). Ngắn ngủi hai mươi mấy chữ, sau khi Hạ Dung xem xong liền không nhịn được mà khóc lên, không hề có một tiếng động mà nước mắt rơi như nước chảy, vài giọt lướt qua cằm rơi xuống tờ giấy, Hạ Dung vội vàng dùng tay lau đi nước mắt còn chưa có thấm đến trang giấy, chỉ sợ làm hư tờ giấy tướng công để lại cho y.
Đem tờ giấy cuộn lại gọn gàng bỏ vào ngăn bí mật đầu giường, lúc này Hạ Dung mới nhào vào trong chăn vẫn còn mùi hương của tướng công mà khóc. Hai người Hà Hân Hà Miêu canh ở ngoài cửa, nửa ngày cũng không nghe được trong phòng có động tĩnh nào, cả hai bối rối, chỉ sợ Chính Quân ở trong phòng thương tâm quá độ, muốn vào xem một chút, lại sợ Chính Quân không muốn thấy bọn họ. Hai người nhìn nhau nửa ngày, thực sự không yên lòng, quyết định không để ý lời Chính Quân dặn dò trước đó, đẩy cửa vào phòng.
Hà Miêu thấy Hạ Dung đem nửa người đều chôn ở trên giường, trong lòng cuốn lên, nhưng trên mặt vẫn thả lỏng giọng, nhẹ nhàng nói, "Chính Quân đừng khó chịu nữa, ngài như vậy thiếu gia ở bên ngoài mà biết sẽ càng đau lòng hơn." Hà Hân cũng ở một bên phụ họa liên tục.
Hạ Dung khóc một hồi cũng coi như là phát tiết xong, không muốn để cho hai người họ lo lắng cho mình, liền bình tâm lại, đứng dậy để cho hai người giúp y thay đồ rửa mặt. Chờ chuẩn bị xong xuoi thì trong tiền thính đã bày xong điểm tâm, trên bàn cơm đều là những món y thích ăn, sủi cảo tôm thủy tinh, tiểu lung bao, bánh hoa quế ngó sen, đường chưng tô lạc (sữa bò chưng cách thủy đường), một đống lớn bày đầy một bàn.
Nếu là vào ngày thường y thấy được một bàn lớn đồ ăn yêu thích như này thì nhất định sẽ rất thèm ăn. Nhưng ngày hôm nay chỉ có một mình y ngồi ở cái bàn này dùng bữa, y lại trở nên không có hứng lắm, chỉ ăn một cái sủi cảo tôm, thêm nửa bát tô lạc liền ăn không vô nữa.
Hà Hân như đã biết trước việc này, lấy ra một quyển vở trống, đứng ở trước mặt Hạ Dung, viết những thứ Hạ Dung vừa ăn viết vào đó. Thấy Hạ Dung không hiểu hắn đang làm gì, liền thi lễ một cái rồi nói, "Thiếu gia trước khi đi đã phân phó, phải viết rõ lượng đồ ăn hàng ngày của Chính Quân, còn nói nếu có bữa nào người ăn không nhiều, lúc trở lại sẽ phạt bọn nô tỳ."
Hạ Dung bị việc này làm trợn mắt ngoác mồm, nhìn Hà Hân Hà Miêu bộ dáng nhận lệnh chờ tướng công trở về sẽ bị phạt. Y không ngốc, biết đây là tướng công sợ không có mình ở đây, y sẽ không ăn cơm thật ngon nên mới làm như vậy, tướng công đã bắt được nhược điểm của mình, nghĩ một chút y vẫn sợ tướng công trở về sẽ phạt đám nô tỳ bọn họ.
Thở dài, lại bưng bát trên bàn lên tiếp tục ăn, ăn xong chén tô lạc kia, lại ăn thêm vài miếng bánh hoa quế ngó sen, đến khi thật sự không ăn thêm được nữa mới dừng lại. Hà Hân Hà Miêu thấy chủ nhân chịu dùng cơm như vậy, đáy lòng đều thở phào nhẹ nhõm.
Dùng xong điểm tâm, Hạ Dung sau khi tản bộ vài vòng trong sân như thường ngày, trở lại trong phòng lấy ra một quyển thoại bản kể về chuyện xử án chưa đọc xong, trước đây y rất thích đọc, thế mà hôm nay ngồi ở nhuyễn tháp cả nửa ngày lại không đọc hết một trang. Y đọc không vào, nhìn chằm chằm trang sách hồi lâu, chữ nào cũng biết, nhưng nhìn hồi lâu cũng không biết là có nghĩa gì. Cuối cùng ném quyển sách trên tay đi, vùi ở trê nhuyễn tháp ngủ thiếp đi.
————————————
Thẩm Tương Ngôn bên này đầu tiên là một đường ngồi xe ngựa ba ngày, sau đó đổi đi đường thủy bốn ngày, lúc này mới xuống thuyền, một đường chạy xe đi về mười mấy thành trấn phía nam, mặc dù mệt, nhưng cũng thu hoạch rất lớn.
Tìm được rất nhiều thứ mà người nơi này không biết có thể dùng làm hương liệu, chẳng hạn như Liên kiều- lá của loại thực vật này sau khi trải qua quá trình xử lý đặc thù sẽ trở thành một loại hương vị có mùi vị rất đặc biệt, bởi vì người nơi này chỉ biết đến tác dụng của hoa, nhưng lại không biết đến giá trị của lá cây, cho nên hắn mua một chút hoa để ngụy trang, thuận tiện dùng giá thấp thu mua một lượng lớn lá cây, còn cùng bọn họ xác định điều kiện mua bán lâu dài, tình huống giống như vậy có rất nhiều, nói chung là đoạn đường này Thẩm Tương Ngôn đã kiếm được món hời lớn.
Đi càng nhiều nơi, Thẩm Tương Ngôn càng lúc càng nhớ tiểu phu lang nhà mình. Sờ sờ ngực, nơi đó là hầu bao thiếp thân do Dung Nhi tự tay thêu cho hắn, trong đó còn để bàu hộ mệnh Dung Nhi cầu cho hắn. Từ khi rời Thẩm phủ, động tác này liền thành thói quen của hắn, mỗi khi nhớ đến phu lang, hắn sẽ sờ sờ ngực, chỉ có như vậy mới có thể làm cho hắn nhịn lại nỗi nhớ được.
Ngồi ở trong xe ngựa, Thẩm Tương Ngôn mở ra hộp gỗ chạm trổ hoa văn tinh xảo trong tay, bên trong là một lớp dày lụa tinh xảo, trên đó đặt một viên ngọc hình bầu dục, thoạt nhìn là noãn ngọc có chất ngọc đặc biệt thuần khiết, loại noãn ngọc này vô cùng hiếm thấy, nếu đeo lâu dài có thể ôn nhuận dưỡng thân, có tác dụng lưu thông máu. Ngón tay vuốt nhè nhẹ thân hộp, cái này đưa cho Hạ Dung có thể hàn mang là không gì tốt hơn, có ích rất lớn với thân thể của y.
Không chỉ có ngọc bội này, dọc đường đi mỗi khi đến chỗ khác hắn đều sẽ mua một ít vật địa phương, giờ đã xếp đầy hai rương lớn, những thứ này đều là lễ vật hắn mua cho Hạ Dung, chỉ cần vừa nghĩ tới biểu tình phu lang nhận được mấy thứ này, hắn liền không kìm được lòng sung sướng.
Nhìn cảnh vật nhanh chóng lướt qua xe ngựa, chỉ còn lại Đàm thành là nơi cuối cùng phải đi, nghe nói ở đó có một loại cây kim đàn có hương vị rất đặc thù, ở thế giới cũ hắn chưa từng nghe nói loại hương mộc này, có hương liệu chưa từng nghe đến đối với người đã nghiên cứu về hương nhiều năm như hắn có sức hấp dẫn rất mạnh, cho nên nói gì đi nữa cũng phải đi một chuyến để mở mang.
——————————————
Hạ Dung ngồi ở trên giường trúc nhìn hoa hải đường bắt đầu rơi, một cơn gió thổi qua, cành cây nhẹ lay động, từng mảng từng mảng hoa lá xoay tròn mà rơi xuống. Hạ Dung sẽ không vì hoa rơi mà buồn, y đang có chủ ý với quả hải đường đây. Tuy nói quả hải đường vẫn chưa chín hoàn toàn sẽ chua đến hù người, thế nhưng nhân lúc này hái xuống làm thành mức thì ăn cực kỳ ngon, hơn nữa quả hải đường có thể giải khát, cũng rất tốt đối với thân thể.
Nghĩ đến hai ngày trước đã ngâm một ít, chờ tướng công trở về là có thể ăn, Hạ Dung liền không nhịn được vui vẻ.
Ngay lúc y đang đắc ý, thì Hà Hân đến báo, "Chính Quân, bên ngoài có một vị phu nhân nói là muốn bái phỏng người, người đó nói cho người xem cái này liền biết là ai." Nói xong Hà Hân đem một trâm hoa bằng bạc đưa cho Hạ Dung xem.
Hạ Dung nhìn cái trâm bạc xong liền đứng dậy, "Mời người vào được không? Ta bây giờ đi qua."
Cây trâm bạc này là quà sinh nhật năm đó y tặng cho Cố Thần, Cố Thần xem như là bằng hữu tốt nhất trước khi hắn xuất giá, không chỉ có một phần nguyên nhân là bọn họ đều là song nhi, mà nhiều hơn chính là, trước khi xuất giá Cố Thần khá là chăm sóc y, giúp y rất nhiều. Nếu không sau khi cha qua đời, y ở Hạ phủ sẽ trải qua những ngày khó khăn hơn.
Thế nhưng từ khi Cố Thần xuất giá hai năm trước, bọn họ vẫn chưa từng gặp mặt, lần này hắn đến quý phủ bái phỏng, Hạ Dung làm sao có thể không vội vã đi gặp hắn.
-----Hết chương 20-----
Sủi cảo tôm thủy tinh:

Bánh hoa quế ngó sen:

Đường chưng tô lạc:

Lá Liên kiều:


Thứ Bảy, 19 tháng 8, 2017

XVCĐSTPL Chương 19

Chương 19:
Lúc Thẩm Tương Ngôn từ bên ngoài về nhà, liền thấy Hạ Dung ngồi ở trong sân. Hắn cũng không đi lên quấy rối y, mà là về phòng trước, tắm rửa sạch sẽ, thay một bộ thường phục rộng rãi rồi mới ra sân ôm lấy tiểu phu lang đang rất nhàn nhã một cái.
Hạ Dung đột nhiên bị bế lên, suýt nữa đã hét lên, lúc nhận ra người ôm mình là tướng công, sợ mình ngã xuống, liền vội vàng vòng hai tay ôm lấy cổ tướng công cầu xin, "Tướng công mau thả Dung Nhi xuống." Y lớn như vậy, hạ nhân còn ở đây hết, lại bị tướng công ôm, bảo y sau này gặp người thế nào, nhưng sợ sệt rất nhanh liền biến thành tiếng cười vui vẻ.
Nhìn hai phu phu đang ân ái trước mặt, Hà Hân Hà Miêu biết là Quận chủ rất vui vẻ. Lúc bọn họ mới bị mua về phủ đã từng vì tính tình mềm mại của Quận chủ mà lo lắng, nhưng thời gian trôi qua đã cho bọn họ hiểu rõ thiếu gia đối với Quận chủ là thật lòng cưng chiều. Điều này làm cho bọn họ thở phào nhẹ nhõm, dù sao cũng rất khó để được hầu hạ cho chủ nhân tốt như vậy, họ cũng hi vọng Quận chủ luôn vui vẻ như vậy.
Thẩm Tương Ngôn ôm y xoay mấy vòng xong mới chịu thả người xuống, kéo bàn tay nhỏ bé của y cùng ngồi xuống gường trúc. Như thường ngày hỏi y hôm nay đã làm những gì, có tham ăn quà vặt hay không. Hạ Dung trả lời từng câu, nói cho hắn nghe tin đồn Hà Hân vừa kể, Thẩm Tương Ngôn nghe xong cũng chỉ cười cười, không lên tiếng.
Việc này là do hắn sau khi xuống núi dặn dò Trần Tài đi làm, nhưng hắn cũng chỉ bảo Trần Tài nói tùy tiện vài câu ở mấy chỗ náo nhiệt mà thôi. Đúng là không cần biết là thời đại nào dân chúng ở đâu cũng đều có hứng thú với những chuyện bát quái về mấy gia đình giàu có, nghe thấy mấy tin đồn chưa cần hắn làm gì đã biến thành tình cảnh như bây giờ. Việc này cũng làm cho hắn hiểu sự đáng sợ của lời đồn ở nơi này là như thế nào, cho nên lúc hắn truyền việc ra ngoài đã bỏ qua việc có hắn với Hạ Dung.
Thẩm Tương Ngôn ngồi một lúc liền thấy tiểu phu lang nhà hắn thật biết hưởng thụ, tìm được chỗ không tệ, bóng cây cùng với gió lùa từ ngoài cửa nối hai viện vào, thổi đi mấy phần thời tiết nóng bức người.
"Dung Nhi, không ngại cùng vi phu đánh hai ván cờ chứ." Nói xong bảo hạ nhân đem ra bộ cờ mã não hắn mua cho Hạ Dung trước đây, chuẩn bị kéo Hạ Dung ra đánh mấy ván.
"Chúng ta nói rõ trước, nếu như Dung Nhi đánh không hay, không cho phép tướng công chê cười." Tuy nói như vậy, thế nhưng đôi mắt Hạ Dung lại sáng bừng lên, thấy cờ được đem ra hai tay thật ngứa ngáy, trước đây khi y ở Hạ gia không ra khỏi cửa lớn, cho nên lúc không có việc gì đều một mình chơi cờ giết thời gian. Thế nhưng y chưa từng đánh cờ cùng với người khác, nếu giờ tướng công đề nghị vậy, y cũng có chút nóng lòng muốn thử một chút.
"Được, không chê cười Dung nhi, nhưng mà cứ đánh không như vậy có phải hơi chán không, có muốn cược vài thứ không." Thẩm Tương Ngôn nhìn tiểu phu lang ngồi ở đối diện cầm cờ trắng thần sắc nhu hòa tiếp tục nói, "Cược ai thua thì đáp ứng một yêu cầu của đối phương đi, thế nào?"
Hạ Dung đảo mắt, liền đáp ứng, y vẫn có chút tự tin với tài đánh cờ của mình, không hề nghĩ mình nhất định sẽ thất bại. Kết quả y vẫn quá ngây thơ, đánh bốn ván, mỗi ván đều thua một nước cờ. Vốn lúc mới bắt đầu thấy mình chỉ thua một nước cờ, Hạ Dung có chút không phục, hiếm khi thấy đùa giỡn cùng tướng công, cầu xin muốn đánh lại một lần nữa, kết quả bốn ván liên tiếp y đều thua như vậy, tướng công rõ ràng là cố ý, cố ý liền thắng y một nước cờ.
Kết quả Thẩm Tương Ngôn còn cười tốt bụng hỏi y có muốn đánh lại một ván hay không, Hạ Dung tức giận ném quân cờ biểu thị không được. Để người dọn bàn cờ, Thẩm Tương Ngôn tâm tình rất tốt bóp bóp mũi tiểu phu lang, "Làm sao vậy, giận thật à? Không ngờ Dung Nhi có tính trẻ con như vậy."
Y có tính trẻ con ở đâu, rõ ràng là tướng công lừa y, cố ý thắng như vậy khiến y nghĩ rằng mình cố gắng thì sẽ thắng. Hạ Dung cúi đầu đá đá chân, nhưng đúng là y đã thua, Hạ Dung hầm hừ nói, "Dung Nhi nhận thua, tướng công muốn Dung Nhi làm gì?"
"Cái này à, bây giờ còn chưa nghĩ ra, sau này hãy nói, nói chung đến lúc đó Dung Nhi đừng chơi xấu là được." Thẩm Tương Ngôn kéo tiểu phu lang còn đang tức giận ngồi lên chân mình đùa giỡn, nói cho Hạ Dung nghe một tin tức không nghĩ đến, "Dung Nhi, ta phải đi xa nhà một chuyến, Dung Nhi biết mà, có rất nhiều nơi sản xuất hương liệu không ở gần đây. Trước đây lúc tổ phụ còn, Thẩm gia đã qua lại với thương hộ nhiều nơi, nếu tướng công muốn quản lý Hương Tự Lai đàng hoàng, thì phải tự mình đến những chỗ này mới được."
Hạ Dung có chút không thể tin ngẩng đầu nhìn hắn, cũng quên mất chuyện cá cược, nhất thời không thể tiếp thu được, thật lâu mới hỏi thành lời, "Tướng công muốn đi bao lâu?"
"Ít thì nửa tháng, nhiều thì hai tháng." Thẩm Tương Ngôn ở trong tính toán thời gian, cũng hơi oán giận giao thông nơi này không tiện, đoạn đường này đi về phía nam, không chỉ phải ngồi xe ngựa, mà có khi còn phải đi một đoạn đường thủy, đi đi về về một vòng tính thế nào cũng phải mất ít nhất là nửa tháng, "Dung Nhi ngoan, tướng công  sẽ cố về sớm, lần này đi tướng công có mang Thẩm An theo cùng, là để sau này tướng công không cần phải tự mình đi nữa."
Nghe tướng công nói muốn đi lâu, Hạ Dung rất khó chịu, hiện tại tướng công còn chưa có rời đi, y cũng đã có chút không chịu nổi, "Vậy, tướng công khi nào thì đi?"
Thẩm Tương Ngôn sờ sờ đầu Hạ Dung, biết trong lòng y khó chịu, nhưng vẫn nói ra, "Ngày mốt sẽ đi, có ít chuyện còn phải chuẩn bị." Hắn cũng muốn mang phu lang đi, nhưng lần này không phải là đi du sơn ngoạn thủy, hơn nữa đường có chút xa, hắn chuẩn bị một đường đi nhanh chóng, mang theo Dung Nhi hắn sợ lúc đó sẽ chăm sóc y không tốt.
"Vậy tướng công đi ra ngoài thì mang nhiều người có được không?" Y biết lúc này phải giữ tinh thần, để cho tướng công có thể yên tâm xuất môn mà không cần phải lo lắng cho y, nhưng viền mắt vẫn không nhịn được mà đỏ lên, trước khi được gả tới y đã nghe nói qua cha chồng xảy ra chuyện chính là do đi phía nam chọn mua hương liệu, việc này bảo y làm sao có thể không lo lắng.
Thẩm Tương Ngôn nhìn thấy Hạ Dung buồn rầu, cũng vì nỗi buồn ly biệt mà có chút thương cảm, hôn khóe mắt tiểu phu lang một cái, giả vờ nhẹ giọng nói, "Yên tâm, tướng công sẽ mang thật nhiều người đi cùng. Dung Nhi ở nhà cũng phải chăm sóc bản thân thật tốt, tranh thủ mau lớn lên biết chưa? Tướng công có chút không đợi nổi." Nói xong tay bám vào bên hông Hạ Dung sờ sờ ám chỉ.
Bởi vì hành động ám muội của tướng công, buồn phiền kia của Hạ Dung cũng phai nhạt đi mấy phần. Hạ Dung xoa xoa đôi mắt chua xót, đứng lên dặn dò Hà Hân Hà Miêu sửa soạn hành lý phải mang đi cho tướng công, thời gian chỉ còn một ngày, y làm phu lang còn chưa chuẩn bị được gì, suy nghĩ có thật nhiều đồ vật phải mang đi, y phải tự mình xem cho cẩn thận.
Thẩm Tương Ngôn nhìn tiểu phu lang vì hắn xuất môn mà bắt đầu bận túi bụi, cũng không đi ngăn cản, lúc này mà không cho y làm cái gì thì y sẽ càng khó chịu hơn. Nghĩ một chút, trước khi ra ngoài còn có rất nhiều chuyện cần hắn sắp xếp mới có thể yên tâm, nghĩ vậy hắn cũng gọi đến từng hạ nhân trong phủ đến giao việc.
Trước khi xuất phát một đêm, Hạ Dung đem đầu chôn ở trong lồng ngực tướng công, tay ôm tướng công cũng chặt hơn, nghĩ đến bắt đầu từ ngày mai trên cái giường này cũng chỉ còn có mình mình một người, làm thế nào cũng không thể khống chế được tâm tình của mình.
Thẩm Tương Ngôn thấy bộ dáng này của tiểu phu lang thì rất đau lòng, âm thầm thề, sau lần này hắn sẽ không bao giờ rời khỏi y. Nhỏ vụn hôn dọc theo cái trán một đường thẳng xuống mặt, từ mũi đến bờ môi mềm mại, hai người đều vì sắp phải xa nhau mà càng lúc càng lớn mật hơn so với thường ngày, ngay lúc Thẩm Tương Ngôn hướng vào trong chăn nắm chặt tiểu Dung Nhi, Hạ Dung không khỏi trợn to hai mắt, sau đó không kìm được âm thanh bị khi dễ tràn ra khỏi miệng, khi tất cả bình tĩnh lại Hạ Dung vì là lần đầu tiên trải qua việc này mà mệt đến không thể nghĩ đến cái khác, nhanh chóng ngủ thiếp đi.
Thẩm Tương Ngôn cúi người hôn trán Hạ Dung một cái, nhìn vật dưới thân còn rục rà rục rịch một chút mà cười khổ, "Thể lực kém như vậy, không biết lúc ăn thật thì phải làm gì cho tốt đây." Không để ý tới chính mình, sau khi dọn dẹp cho tiểu phu lang đang ngủ xong, vươn mình đem người ôm vào trong lồng ngực của mình, nhưng một chút buồn ngủ cũng không có.
Từng lần từng lần một dùng ánh mắt phác họa hình ảnh người trong lòng ngực, vỗ nhẹ lưng người trong lòng để cho y có thể ngủ ngon một ít, liền nhìn như vậy suốt cả đêm không có chợp mắt.
Ngày thứ hai lúc trời còn chưa sáng, Thẩm Tương Ngôn đã rón rén xuống giường rửa mặt mặc quần áo, nhìn Hạ Dung còn đang ngủ say sưa ở trên giường, liền hôn khóe miệng của y một cái. Đứng dậy viết một tờ giấy đặt ở bên gối Hạ Dung, lúc này mới đẩy cửa phòng ra dặn dò Hà Hân Hà Miêu chăm nom Hạ Dung cho thật tốt, không cần đánh thức y, có chuyện gì thì có thể đến tìm Lý gia, hắn đã nói bên kia giúp đỡ Hạ Dung trước rồi.
Nhanh chóng ăn xong điểm tâm, lại bàn giao công việc cho hạ nhân ở phủ một lần nữa, trong khoảng thời gian hắn xuất môn này phải làm tốt nhiệm vụ của mình, chăm sóc tốt cho chủ nhân, chỉ cần lúc hắn trở lại Hạ Dung không có việc gì, nhất định sẽ có thưởng, bằng không thì đừng trách hắn không nể mặt mũi, đánh đòn hay bán đi hắn đều làm được.
Dặn dò xong xuôi, Thẩm Tương Ngôn mang theo Thẩm An cùng với sáu tên hộ vệ ra cửa, hành lý Hạ Dung chuẩn bị cho hắn đã được xếp gọn ở cửa lớn. Thẩm Tương Ngôn nhìn hai chiếc xe ngựa hành lý một chút, khóe miệng giật một cái, nhịn xuống để Thẩm An kiểm tra, lấy những thứ thực sự không cần thiết xuống, dọc đường đi chỉ cần mang theo bạc là được, rất nhiều thứ có thể mua ở trên đường. Còn những cái nhìn có ít thì hắn mang theo, dù sao cũng là tấm lòng của Hạ Dung, nếu hắn không mang gì hết Hạ Dung tỉnh dậy sẽ càng tức giận hơn, Thẩm Tương Ngôn sờ sờ mũi, hắn không chào mà đi chỉ sợ Hạ Dung sẽ tức giận.
Cuối cùng liếc mắt nhìn Thẩm phủ, thừa dịp chân trời vừa lộ ra sắc trắng bạc, Thẩm Tương Ngôn liền mang người không quay đầu lại mà đi mất.

-----Hết chương 19-----
Wordpress: https://cloudsxuixeo.wordpress.com/
Wattpat: https://www.wattpad.com/user/VHV240996

Thứ Ba, 8 tháng 8, 2017

XVCĐSTPL Chương 18

Chương 18:
Ngày mai, Thẩm Tương Ngôn liền giành việc chọn đồ cho tiểu phu lang, hắn tự mình chọn một bộ áo bông màu xanh lá cho Hạ Dung vừa mới rời giường còn chưa tỉnh ngủ mặc vào.
Thừa dịp Hạ Dung mặc quần áo sờ sờ nơi này, hôn nhẹ nơi kia. Nếu là trước đây hắn sẽ không ăn đậu hũ của phu lang mình trắng trợn như vậy, nhưng tối hôm qua tiểu phu lang dù gì cũng đã giúp mình làm như thế, người mình cưới hỏi đàng hoàng có gì mà không thể đụng vào chứ.
Hơn nữa hắn đột nhiên phát hiện Hạ Dung chưa tỉnh ngủ còn ngoan hơn so với bình thường, dù cho hắn có làm chút hành động quá đáng, tiểu phu lang cũng là một bộ dáng mơ hồ mặc kệ hắn làm xằng làm bậy. Vừa hay, hắn định nhân cơ hội này để Dung Nhi thích ứng với việc thân cận của hắn, để sau này không hù đến y.
Tự tay mặc quần áo tử tế cho tiểu phu lang xong, cũng không để cho hạ nhân hầu hạ, liền vắt khăn lau mặt cho y, thấy mắt y còn chưa mở mà đã nhận cốc súc miệng, liền kéo y đến trước kính trang điểm, chọn một dây treo ngọc bội giống với màu quần áo mang cho y. Hôn tiểu phu lang một cái, rồi mới bảo người mang bữa sáng lên.
Đến lúc ngồi vào bàn cơm Hạ Dung mới chính thức tỉnh ngủ, nhớ đến chuyện tối hôm qua, mặt liền nóng lên, tay cầm đũa cũng nóng lên theo. Cúi đầu sợ hãi không dám ngẩng đầu nhìn tướng công ở đối diện, mãi đến khi trong bát có thêm một cái tiểu long bao to bằng nắm đấm trẻ con, mới bị bản chất ăn hàng đè lại tia ngượng ngùng kia.
Vỏ của tiểu long bao này mỏng như tờ giấy, bên trong là nhân thịt bò Hạ Dung thích nhất. Thịt bò được băm nhỏ, lúc gói vào vỏ bánh thì kèm thêm một miếng thạch nước súp thịt đông lạnh được chế biến đặc biệt, Hấp xong thì ăn lúc còn nóng, cắn một miếng thì nước súp thịt đậm đà tan trong miệng, sau khi ăn xong miệng vẫn còn lưu lại hương vị đó, Hạ Dung không khỏi mê mụi mùi vị của tiểu long bao, thỏa mãn nheo mắt lại, làm gì còn nhớ đến chuyện xấu hổ hôm qua.
Thẩm Tương Ngôn nhìn Hạ Dung ngồi ở đối diện ăn giống như hamster nhỏ, không khỏi lắc đầu cười cười, liền múc cho y một chén canh bí xanh tôm. Nhìn y ăn ngon như vậy, đến hắn cũng thèm ăn hơn.
Hôm nay hai người dậy sớm như thế là bởi vì nghĩ chuyến đi chùa Phật Quang vừa rồi Hạ Dung chơi không vui, hắn muốn hôm nay mang Hạ Dung đi dạo phố để bồi thường, nghe nói Thính Ly quán đang diễn mấy vở hí kịch mới, có thể mang Hạ Dung đi xem một chút. Được rồi, đây cũng là do dạo trước hắn ra ngoài xã giao nghe được, bản thân hắn không quá thích mấy cái này lắm, mà ở nơi này các tiểu thư, phu nhân đều thích xem hí kịch, không chừng Hạ Dung cũng sẽ thích.
Chờ Hạ Dung ăn cơm xong, hai người cũng không mang theo quá nhiều người, chỉ dẫn theo Hà Hân Hà Miêu còn có Trần Tài cùng Phùng Cần thật vất vả mới được nghỉ ngơi không cần đến trông nom Hương Tự Lai. Nhưng hai người này vừa nghe thiếu gia muốn dẫn bọn họ cùng xuất môn liền vội vã đồng ý, dù sao hai người họ có tiền đồ như thế này đều là vì có thiếu gia, có thể nói là hai người xem Thẩm Tương Ngôn trở thành ân nhân.
Thẩm Tương Ngôn dẫn Hạ Dung chậm rãi đi dạo, ghé xem từng sạp hàng bên rìa đường, thấy có thứ Hạ Dung thích, đều mua hết, mua nhiều thứ cũng có nguời mang dùm hắn, hắn chỉ cần trả tiền là được.
Hai người đi ra chưa xa lắm đã thấy một đám người vây một chỗ cũng không biết là đang làm gì, Thẩm Tương Ngôn liếc mắt ra hiệu, Trần Tài lập tức chen vào trong đám người, lát sau liền thấy Trần Tài chạy lại bẩm báo, "Thiếu gia, ở trong đó là một cô nương đang bán thân chôn cha, dung mạo không tệ, nhìn rất đáng thương."
Thẩm Tương Ngôn nghe xong tâm trạng khẽ nhúc nhích, không nghĩ tới có loại chuyện bán thân chôn cha thật, nhưng bởi vì đời trước đã xem qua nhiều tiểu thuyết với phim truyền hình, tiềm thức liền có cảnh giác, loại người bán thân chôn cha không nên dính vào, không chừng lại có họa đào hoa hoặc rắc rối lớn tìm đến, liền muốn cách xa ra.
Nhưng Hạ Dung bị tướng công lôi về trước vẫn không nhịn được mà quay đầu lại nhìn qua, Thẩm Tương Ngôn tất nhiên là biết tâm tư của tiểu phu lang mình thiện lương như thế nào, nhưng mình không muốn quan tâm những chuyện vô bổ, Hạ Dung cũng sẽ nghe ý hắn không quan tâm tới. Thẩm Tương Ngôn thở dài, xoa xoa đầu Hạ Dung, thế gian không biết có bao nhiêu người đáng thương, trừ Hạ Dung ra, những người khác không có quan hệ gì với hắn, hắn cũng không phải là người tốt gì.
Đến Thính Ly quán, bảo tiểu nhị tìm một phòng riêng ở tầng trên cho họ, phòng riêng ở đây là phân chia hai bên trái phải, phía trước mở rộng, sân khấu kịch được dựng ở chính giữa lầu một, dù phòng riêng ở hướng nào cũng đều có thể thấy rõ vở kịch đang diễn.
Hạ Dung vì được đi xem kịch nên so với bình thường hoạt bát hơn không ít, xem ra hắn đoán đúng rồi, thời đại này cũng chỉ có vài thú giải trí mà thôi, xem hý kịch cũng coi như là một loại.
Thẩm Tương Ngôn thấy y vui vẻ thì tâm tình cũng không tệ lắm, nhưng hắn cũng nhìn xuống vở kịch một chút, sau đó cũng chỉ chăm chú dùng món tráng miệng với nước trà tiểu nhị mang vào, quang minh chính đại nhòm ngó tiểu phu lang nhà mình. Còn trên sân khấu đang diễn cái gì hắn lại không nghe vào tai, chỉ cảm thấy khá giống với Côn khúc kết hợp với Việt kịch đời trước, dù có chút khác nhưng tổng thể vẫn giống nhau.
Còn Hạ Dung thì lại xem rất nghiêm túc, lúc này vui vẻ theo người trên sân khấu, lúc kia lại khổ sở cùng người trên sân khấu. Thẩm Tương Ngôn nhìn biểu tình biến hóa liên tục của y, cảm thấy thú vị hơn mấy thứ khác, hắn vẫn biết là tâm tư của tiểu phu lang nhà mình rất mẫn cảm, nhưng đây lại là lần đầu tiên hắn chứng kiến trực tiếp. Mãi đến sau khi một vở kịch kết thúc, mấy người bọn họ ra khỏi Thính Ly quán, Hạ Dung vẫn còn lôi kéo tay áo của hắn nói về nội dung vở kịch lúc nãy, nói liên tục một đường, còn phải được hắn đáp lại mới chịu.
Thẩm Tương Ngôn khóe miệng giật một cái, hắn cũng không thể nói mình vừa nãy không có xem kịch, chỉ có thể thỉnh thoảng miễn cưỡng "Ừm", "À" ứng phó hai tiếng thôi, hắn lúc này còn chưa biết, sau lần này Hạ Dung thường thường sẽ xin hắn mang theo y đi xem kịch, cũng không biết đây là hắn tự mang cục đá đập chân mình, nhưng mà hắn cũng chỉ có thể tự mình nuốt xuống trái đắng mà thôi.
Trên đường trở về, đi ngang qua tiệm bán mứt quả khô, Thẩm Tương Ngôn sẵn tiện mua cho Hạ Dung một ít quất mật ong, kẹo dẻo dâu tằm, đi qua chỗ cô nương bán thân chôn cha thì không thấy người nữa, không biết đã được người nào mua rồi.
Chơi suốt cả ngày, đến buổi tối Thẩm Tương Ngôn thấy tâm tình Hạ Dung không tệ lắm, hắn cảm thấy ban ngày đã mang theo Hạ Dung đi chơi cả ngày, đến tối thì Hạ Dung phải dành thời gian cho mình. Sau khi thúc giục tiểu phu lang đang đỏ bừng khuôn mặt đi tắm, Thẩm Tương Ngôn rất nhanh đã tắm rửa xong lại có chút mong đợi ngồi ở trên giường làm từ gỗ tử đàn chạm trổ hoa văn trải chăn đỏ nhạt chờ phu lang.
Chờ đến lúc Hạ Dung mặc một bộ đồ ngủ xanh nhạt tiến vào, Thẩm Tương Ngôn có chút kiềm chế không nổi vẫy vẫy tay với y, "Đến đây, Dung Nhi ngoan, đến chỗ tướng công này ngồi này." Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm Hạ Dung có chút nóng.
Tuy Hạ Dung vẫn còn có chút thẹn thùng, nhưng thấy tướng công vẫy tay bảo y tới, thì vẫn ngoan ngoãn đi qua ngồi.
"Dung Nhi, thật ngoan." Thẩm Tương Ngôn thoả mãn đem tiểu phu lang của mình ôm vào lòng, sau đó đển miệng lên môi y, đôi tay không thành thật luồn vào bên trong lớp quần áo mỏng manh, cảm thụ cảm xúc vòng eo mềm mại nhẵn nhụi.
Sau khi kết thúc nụ hôn, Thẩm Tương Ngôn cười cười, đem quyển sách tranh giấu ở dưới gối mở ra một trang, "Dung Nhi nhìn xem, đêm nay chúng ta thử tư thế này được không?"
Hạ Dung hận không thể đem đầu vùi vào trong chăn, vờ như mình không nghe thấy cái gì hết, nhưng đáng tiếc, tướng công vốn vô cùng ôn nhu đụng đến chuyện này không biết tại sao lại cực kỳ bá đạo. Cuối cùng y bị tướng công lột sạch sẽ, chỉ là chưa làm đến bước cuối, còn những cái nên làm hay không nên làm khác đều bị tướng công làm đủ, sau đó mới được đi ngủ.
——————————
Gần đây cây hải đường trong sân bắt đầu nở hoa, hoa nở rất đẹp, từng đóa từng đóa hoa đỏ au trên cây, tầng tầng lớp lớp, rực đỏ như lửa. Hạ Dung rất thích, để hạ nhân dời giường trúc bàn trúc, chuẩn bị uống trà ngắm hoa dưới cây hải đường, Hà Hân một bên hầu hạ nói cho y nghe những lời đồn này nọ về Quý Hạ đang lan truyền ở trấn trên, Hạ Dung nghe đến liền biết những lời đồn đại này chính là nói về việc xảy ra ở chùa Phật Quang, mấy lời đồn này cũng phóng đại lên mấy phần, nhưng nghe nói là mọi người ai cũng đều biết đến lời đồn này rồi.
Hạ Dung không biết cảm giác trong lòng bây giờ là gì, nhưng nghĩ đến những người kia đánh chủ ý lên người tướng công của mình, nếu không phải tướng công phản ứng lại đúng lúc, y không thể tưởng tượng nổi hậu quả sau đó. Hơn nữa y cũng không có tình cảm gì với Hạ gia, tất nhiên cũng không này sinh được cảm giác đồng tình, ngược lại khi biết lời đồn này lan nhanh như vậy, nghĩ đến ngày ấy đều là người của Hạ gia ở đó, y cảm thấy có gì đó không đúng. Mơ hồ cảm thấy việc này có thể có liên quan với tướng công, nhưng suy nghĩ này cũng chỉ xuất hiện thoáng qua trong đầu y thôi y không suy nghĩ quá nhiều, dù gì cũng không có quan hệ gì với y.
Hạ Dung uống trà trong chén, cảm thấy trà hôm nay khá ngon, không nhịn được lại bảo Hà Hân rót thêm cho y một chén.
Hà Hân cười giải thích, "Đây là trà trong núi mới hái xuống được thiếu gia mua cách đây vài ngày, thiếu gia nói vị không tệ, liền mang về để Chính Quân nếm thử."
Hạ Dung gật gật đầu, mùi vị đúng là không tệ, chờ tướng công trở về liền pha cho hắn nếm thử.
Hà Hân tiếp tục nói về chuyện bát quáo chưa kể xong lúc nãy, "Chính Quân, mấy ngày trước thiếu gia mang chúng ta đi xem hý có gặp một cô nương bán mình chôn cha người còn nhớ không, nghe đâu cô nương kia là được thiếu gia Trương phủ mua đi, hơn nữa sau khi được mang về quý phủ liền được Trương thiếu gia nâng lên làm di nương."
Hạ Dung đặt chén trà xuống, dở khóc dở cười, chuyện này thật trùng hợp, không biết Hạ gia nghe được tin tức này thì nghĩ gì, nghĩ đến mấy lời đồn đại, Quý Hạ cho dù không gả cho Trương gia thì việc hôn nhân cũng không xong, Hạ Dung nhịn không được thở dài.
-----Hết chương 18-----
Dây treo ngọc bội:


Tiểu long bao:

Quýt mật ong:

Kẹo dẻo dâu tằm:
Wordpress: https://cloudsxuixeo.wordpress.com/

Wattpat: https://www.wattpad.com/user/VHV240996


Thứ Bảy, 5 tháng 8, 2017

XVCĐSTPL Chương 17

Chương 17:
Ngày thứ hai Thẩm Tương Ngôn mang theo Hạ Dung ngồi xe ngựa xuống núi trở về nhà, vừa tới nhà liền nghe hạ nhân báo Thẩm An mang theo mấy quản sự đang chờ hắn ở tiền thính. Thẩm Tương Ngôn nghe xong nhíu mày lại, không cam lòng cầm tay nhỏ Hạ Dung, hôn khuôn mặt nhỏ của y một cái, đành từ bỏ dự định cùng tiểu phu lang hồi phủ nghiên cứu sách tranh.
Hạ Dung nhạy cảm nhận ra hôm nay tướng công cực kỳ dính người, nhưng chỉ nghĩ rằng tướng công đơn giản là không muốn rời khỏi mình mà thôi, chứ làm sao nghĩ tới đây là con sói đói lâu ngày chưa được ăn, đang muốn tha mình vào ổ, đợi nuôi cho mập lại bắt đầu ăn.
Trở về Hải Đường viện, Hạ Dung ở trong phòng được Hà Hân Hà Miêu hầu hạ thay quần áo rộng rái thường ngày, đầu tiên ra sân nhìn hai con thỏ tướng công mua cho lúc mới gả đến, bây giờ Tiểu Bạch với Tiểu Hôi so với lúc mới đến, thật sự là mập lên không ít, cũng may là khi trước mua đúng là thỏ để làm thú cưng, chỉ mập thêm một chút chứ không có lớn hơn, vẫn được người khác yêu thích.
Hai ngày không gặp, Hạ Dung vuốt vuốt lông cho từng con thỏ, rồi cầm rau dưa để ở một bên đút đút cho bọn nó. Xong xuôi mới đứng dậy rửa tay, từ trong cái rương tướng công mua cho y trước kia để dưới đáy giường lôi ra một quyển thoại bản chưa đọc, cuộn thành một cục vùi mình ở trên nhuyễn tháp đọc, Hạ Dung đang đọc một câu truyện liêu trai, kể về việc người quỷ yêu nhau, Hạ Dung vô thức đọc say mê, trong chốc lát đã đến giờ cơm tối.
Chờ Hà Hân Hà Miêu nhắc y đã tới giờ cơm, mới phát hiện tướng công đi cả buổi chiều cũng chưa trở lại, Hạ Dung không mấy vui vẻ quyệt miệng hỏi, "Tướng công còn đang bận à?"
"Một khắc trước Thẩm An đã mang người rời đi rồi, nhưng mà thiếu gia vẫn đang ở thư phòng, người có muốn nô tỳ đi gọi không?" Hà Hân cúi đầu trả lời.
"Không cần, để ta đi qua tìm tướng công đi." Nói xong liền mang giày đi đến thư phòng tìm tướng công. Hà Hân Hà Miêu thấy Chính Quân chạy chậm ra cửa phòng, vội vã bước nhanh đi theo, chỉ lo chủ nhân không cẩn thận lại ngã đụng vào đâu đó.
Thẩm Tương Ngôn vừa mới đem sổ sách Thẩm An mang tớicất vào thư phòng, liền thấy một cái bóng màu tím nhạt nhào vào trong lồng ngực của mình, thân thể nho nhỏ mềm mại chôn ở trong lồng ngực mình. Còn chưa thấy rõ mặt, liền ngửi thấy được mùi bạch lan hương nhàn nhạt giống trên người hắn, làm cho Thẩm Tương Ngôn bởi đang mệt mỏi vì xử lý vài việc cũng tiêu tan mấy phần.
"Tướng công hết bận chưa? Đến giờ ăn cơm tối rồi, Dung Nhi nghe Hà Hân bảo hôm nay có sườn xào chua ngọt tướng công thích." Vì người nói chuyện đang chôn ở trong ngực mình, cho nên âm thanh truyền đến có chút mơ hồ, nhưng Thẩm Tương Ngôn vẫn nghe rõ. Thẩm Tương Ngôn biết đây là tiểu phu lang muốn mình cùng y ăn cơm tối, tất nhiên là cao hứng đồng ý, gọi người nói "Bày cơm", lúc này mới ôm tiểu phu lang đi đến phòng ăn.
Hạ Dung ở trước mặt nhiều hạ nhân bị tướng công ôm một cái, há miệng, cuối cùng lại nhận mệnh đem đầu vùi vào ngực tướng công, định bịt tai trộm chuông. Thẩm Tương Ngôn thấy dáng vẻ đó của y chỉ thấy dễ thương không chịu được, cả trái tim đều mềm nhũn ra, tuy rằng rất muốn ôm người về Hải Đường viện ngay lập tức, dạy y những thứ không thích hợp với trẻ con, thế nhưng nhìn lại người trong lồng ngực, vẫn quyết định cho y ăn no rồi nói tiếp.
Khi hai người ăn cơm tối xong, liền phân biệt đi tắm rửa, Thẩm Tương Ngôn ngồi ở trên giường đem Hạ Dung ôm vào trong lồng ngực của mình, cằm để tại trên bả vai của y, vòng tay ra trước mặt Hạ Dung mở quyển sách tranh kia ra, chỉ thấy hình vẽ coi như rõ ràng, còn có màu, mỗi một trang là các loại tư thế khác nhau, phía dưới có có chú giải tỉ mỉ về những tư thế này, không có gì khác ngoài chỉ cho nam nhân làm sao để khống chế việc tiết sớm, làm sao để đối phương nhận được khoái cảm. Nhưng khiến hắn bất ngờ đó là những bức tranh này là vẽ nam nhân cùng song nhi, nghĩ đi nghĩ lại liền không cảm thấy kỳ quái nữa, dù sao ở đây cũng có song nhi, đương nhiên là sẽ có tranh vẽ như vậy.
Hạ Dung bị tướng công dụ dỗ nhìn vài tờ liền xấu hổ quay đầu không chịu nhìn nữa, ngược lại Thẩm Tương Ngôn thì chăm chú nhìn kỹ từng tờ một, bởi vì đời trước hắn đã biết mình thích nam nhân, ở thời đại thông tin phát triển như vậy tất nhiên là biết nam nhân với nam nhân làm như thế nào, chỉ không biết là song nhi lúc làm việc này có gì khác với nam nhân hay không thôi, cho nên quyển sách tranh này vừa vặn giúp hắn một ân huệ lớn.
Hạ Dung vừa nhắm mắt lại trong đầu liền hiện lên toàn là những hình vẽ hai người không có che chắn quấn quýt thân mật với nhau, không phản ứng một lúc lâu, nhưng chờ y bình tĩnh lại, đột nhiên nhận ra từ trước đến giờ y với tướng công đều chưa từng viên phòng, tướng công vì cái gì mà lâu như vậy cũng chưa làm mình.
Thẩm Tương Ngôn rất nhanh liền nhận ra được Hạ Dung hơi lạ, còn tưởng rằng y bị giật mình, liền vội vàng hỏi y sao vậy. Hạ Dung nghĩ đến những lời tướng công từng nói với y vào hôm trước, cắn cắn môi, "Tướng công lâu như vậy đều chưa cùng với Dung Nhi viên phòng có đúng không?"
Thẩm Tương Ngôn ngẩn người, mới cười giải thích vì Hạ Dung còn quá nhỏ, sợ viên phòng quá sớm thì không tốt cho thân thể nên mới không làm y. Hạ Dung nghe xong liền thoải mái, sau đó lại cảm động, lấy mình lâu như vậy rồi mà vẫn nhẫn nhịn không làm gì mình, chỉ vì sợ như vậy không tốt với thân thể mình, y cảm thấy được trên đời này không có tướng công nào có thể tốt như vậy.
"Dung Nhi sợ tướng công không có hứng thú với Dung Nhi sao? Thật oan uổng cho tướng công, Dung Nhi không biết khoảng thời gian này tướng công nhẫn nại khó khăn như thế nào đâu, chờ Dung Nhi mười sáu tuổi rồi tướng công nhất định sẽ cho Dung Nhi biết ta khát vọng Dung Nhi đến thế nào." Nói xong còn cố ý dùng hạ thân ưỡn ưỡn về phía trước, để Hạ Dung cảm nhận được hắn, buổi tối trong phòng mặc dù thắp đèn, nhưng vẫn không sáng như ban ngày, trong bóng đêm, Hạ Dung cảm giác nụ cười của tướng công có chút nguy hiểm.
Vì dần dần tựa sát vào tướng công, nên có thể cảm nhận cực rõ ràng đồ vật ở phía sau mình kia, nếu là trước hôm nay y còn có thể không biết là chuyện gì xảy ra, nhưng bây giờ y hoàn toàn khắc sâu những nội dung vừa mới xem qua kia, làm sao có khả năng không biết đó là cái gì, nhất thời cứng ngắc không biết nên làm thế nào mới tốt.
Thẩm Tương Ngôn cũng không biết có phải là có ham muốn đặc biệt hay không, hắn cực kỳ thích nhìn dáng dấp Hạ Dung đỏ bừng khuôn mặt nhỏ, cảm thấy so với thường ngày càng nhiều hơn vài phần tươi vui, khiến người khác vừa nhìn thấy liền yêu thích. Nghĩ đến trên sách tranh có mấy tư thế không ảnh hưởng đến thân thể Dung Nhi, khó nhịn mà đòi thưởng bên tai Hạ Dung, "Dung Nhi, tướng công nhẫn nhịn rất khổ cực, có thể giúp tướng công một chút không?”
Nói xong kéo bàn tay nhỏ như không có xương của Hạ Dung sờ soạng nơi đó của mình, Hạ Dung bị cảm giác ở tay làm hết hồn, muốn rụt tay về, bị Thẩm Tương Ngôn kéo lại, "Dung Nhi giúp tướng công một chút, tướng công rất khó chịu, giúp tướng công một chút thôi." Tiếng nói khàn khàn truyền đến bên tai, khiến cả ngươi Hạ Dung đều tê rần. Cứ như vậy Hạ Dung bị Thẩm Tương Ngôn ỡm ờ lấy tay làm một lần, đến lúc mùi vị tỏa ra trong không khí, tay Hạ Dung đã mệt đến mỏi nhừ, oán giận hai câu cũng không có sức.
Vốn là Thẩm Tương Ngôn còn muốn làm một lần nữa, nhưng nhìn bộ dáng y thế này cũng cảm thấy đau lòng, liền thôi, nhìn quyển sách tranh kia, nghĩ đến còn có rất nhiều tư thế sau này có thể thử trước một chút, liền có chút rục rà rục rịch. Nhưng cuối cùng vẫn phải kiềm chế lại, kêu hạ nhân mang nước vào, đơn giản lau cho mình xong, liền cẩn thận rửa tay cho y. Lúc này mới tắt đèn hôn một cái lên trán Hạ Dung, đem tiểu phu lang đang mệt mỏi ôm ở trong lồng ngực của mình mà ngủ.

-----Hết chương 17-----
Wordpress: https://cloudsxuixeo.wordpress.com/

Wattpat: https://www.wattpad.com/user/VHV240996

Thứ Tư, 2 tháng 8, 2017

XVCĐSTPL Chương 16

Chương 16:
Hạ Dung nhờ lời nói của tướng công mà bình thường trở lại, suy nghĩ một chút vẫn là đem lời trong tim của mình nói ra, "Tướng công sẽ lấy chị Dung Nhi về sao?"
Thấy Hạ Dung hỏi chuyện này, Thẩm Tương Ngôn thu lại sắc mặt mà nghiêm nghị trả lời, "Sẽ không, tướng công chỉ có thể có một mình Dung Nhi mà thôi, sẽ không cưới người chị kia của Dung Nhi mà cũng sẽ không cưới bất kỳ người nào khác hết."
Hạ Dung nghe tướng công nói như vậy, tâm trạng liền dễ chịu hơn rất nhiều, nhưng vẫn không yên lòng mà hỏi tiếp, "Vậy, tướng công không muốn lấy một nữ nhân về làm vợ sao?" Nói xong ánh mắt Hạ Dung liền nhìn sang chỗ khác, đột nhiên lại sợ nghe được đáp án.
Thẩm Tương Ngôn tất nhiên là không nghĩ vậy, thế nhưng nguyên chủ lúc trước của thân thể này ban đầu còn đến cửa hỏi cưới Hạ Quý, việc này cũng không thể nói là chưa từng xảy ra, nghĩ một chút liền nói, "Không muốn, trước kia là vì cha mẹ yêu cầu, mới đưa lời mai mối đến cửa cầu hôn. Nhưng khi nhìn thấy người được gả tới là Dung Nhi thì không muốn nữa, khi đó Dung Nhi mặc áo cưới, nhìn vô cùng đáng thương, ta nghĩ làm sao trên đời này lại có một người đáng thương như vậy, muốn bảo vệ cho Dung Nhi, không cho Dung Nhi chịu một chút oan ức nào." Nói đến đây, Thẩm Tương Ngôn nâng cằm Hạ Dung lên, để trán hai người chạm nhau, để cho đối phương nhìn thẳng vào con mắt của mình, "Dung Nhi, ta chỉ muốn một mình Dung Nhi, dù ngươi có là song nhi hay nữ nhân, người ta muốn cũng chỉ là một mình ngươi mà thôi, hiểu chưa?"
Hạ Dung từ trong đôi mắt kia thấy được mình, chỉ có hình ảnh của mình. Hạ Dung rốt cục cũng cười vui vẻ, tâm đã không còn đau nữa, ngược lại có chút ngọt ngào, từng tia từng tia ngọt ngào nhanh chóng lan ra, tràn ngập toàn bộ trái tim.
Thấy Hạ Dung đã hiểu rõ tâm ý của mình, Thẩm Tương Ngôn nhìn Hạ Dung, sau đó nghiêm túc nói việc hôm nay đã trải qua, hắn sau khi uống trà cùng đại sư Thậm Tịch, sau khi đi ra thì bị gã sai vặt bên người Hạ mẫu gọi đi, sau đó lại phát hiện gã sai vặt kia có gì đó không đúng lắm, lại gặp phải công tử Trương phủ ở trên đường, tiến vào cánh rừng xong làm sao lại phát hiện không phải là Hạ Dung tìm hắn, làm sao lại làm cho Trương Ninh Vũ thay hắn đến chỗ đình gặp mặt Hạ Quý đều nói ra hết.
Hạ Dung nghe xong liền khiếp sợ không thôi, thì ra hôm nay hai người bọn họ suýt chút nữa là đã bước vào cái bẫy Hạ mẫu bày ra sẵn, nhớ tới những câu nói hôm nay y nghe Hạ mẫu nói, nghĩ đến kết quả nếu y nhìn thấy tướng công lén gặp chị mình, không nhịn được phát lạnh cả người.
Thẩm Tương Ngôn ôm chặt Hạ Dung, "Dung Nhi ta nói những thứ này là muốn để Dung Nhi biết, người mẫu thân này của Dung Nhi không phải là người đơn giản. Lần sau không cần bà ta nói gì cũng tin, bảo Dung Nhi quyết định việc gì, thì Dung Nhi chỉ cần giao cho tướng công là được rồi." Nói đến đây, Thẩm Tương Ngôn vuốt vuốt tóc Hạ Dung, "Những cái khác, Dung Nhi chỉ cần tin tưởng tướng công là được rồi."
Hạ Dung cảm động, vội vàng gật đầu đồng ý. Thấy bộ dạng này của y, Thẩm Tương Ngôn thoả mãn cười cười, còn về Hạ gia, chỉ cần tình cảm của hắn và Hạ Dung không có vấn đề gì, những thứ khác đều không có gì đáng sợ.
"Dung Nhi nói xem tướng công có tốt với Dung Nhu hay không nào?" Nói xong việc chính, Thẩm Tương Ngôn không nhịn được mà trêu chọc Hạ Dung một chút.
Hạ Dung gật đầu mạnh, "Tướng công tốt với Dung Nhi nhất."
"Thế tướng công tốt với Dung Nhi như vậy, Dung Nhi có phải là nên thưởng gì đó cho tướng công hay không?" Nói xong liền đưa mặt về phía trước thăm dò, đây chính là tỏ rõ muốn Hạ Dung hôn hắn. Kết hôn lâu như vậy, Hạ Dung dù vẫn có chút mê man đối với tình yêu nam nữ, nhưng với hôn môi thì rất rõ, dù có là người không biết gì mà mỗi ngày đều bị ôm hôn hai cái thì cũng sẽ hiểu.
Hạ Dung bị tướng công dụ dỗ, nhất thời cũng quên mất ngượng ngùng, ngẩng đầu lên ấn lên trên môi tướng công một cái hôn. Thẩm Tương Ngôn vì tiểu phu lang chủ động hôn, toàn bộ trái tim đều bay lên, quay về cảm xúc mềm mại lành lạnh kia, cảm giác còn chưa đủ , liền liều mạng hôn tới chỗ làm cho tâm hắn dập dờn kia.
Chờ cái hôn không hề ôn nhu kết thúc, hai người đều có chút thở không nổi. Hạ Dung ôm lấy cổ tướng công, đem cả khuôn mặt đều chôn ở trên bả vai tướng công, một mặt e thẹn nhỏ giọng hỏi, "Tướng công, tại sao lâu như vậy rồi mà Dung Nhi vẫn không có bảo bảo a, không phải nói lớn rồi thì có sao, Dung Nhi đã lớn hơn mọt tưởi rồi, vẫn chưa có a."
Thẩm Tương Ngôn bị câu hỏi của tiểu phu lang câu làm nghẹn họng, phu lang vẫn còn tính trẻ con, nhìn bộ dạng này hẳn là không có ai dạy y những việc đó trước khi xuất giá, xoa trán, hắng giọng một cái có chút lúng túng nói, "Trước khi Dung Nhi xuất giá, không có người nào nói qua loại chuyện kia cho Dung Nhi sao?"
Hạ Dung hơi nghi hoặc một chút, không rõ hỏi, "Chuyện gì cơ?"
"Chính là, chính là chuyện động phòng a."
Hạ Dung nhớ tới quyển sách mà mẫu thân đưa cho y trước khi xuất giá, mà y chỉ mới lật một tờ nhìn, mặt đã không tự chủ đỏ lên, lẽ nào tướng công hỏi chính là cái này, loại hình ảnh cởi quần áo khiến người khác lúng túng kia, làm sao mà có thể xem được, Hạ Dung lắp ba lắp bắp đem quyển sách tranh kia nói ra.
Thẩm Tương Ngôn đau đầu nhìn Hạ Dung, đầu tiên là tức giận khi người ở Hạ phủ lại vô trách nhiệm như vậy, nhưng trong lòng lại xuất hiện một tia mừng rỡ cùng kích động khó phát hiện, tiểu phu lang nhà hắn ngây ngô như quả non, đang chờ mình hung dữ để quả chín, nghĩ đến có thể tự tay làm chín quả non này, "Vậy sau khi về nhà Dung Nhi đem quyển sách tranh kia ra, tướng công với Dung Nhi cùng xem có được hay không?"
Thực ra Hạ Dung cực kỳ tò mò về quyển sách tranh kia, chỉ có điều không dám nhìn mà thôi, bây giờ tướng công hỏi như vậy mặc dù có chút ngượng ngùng nhưng vẫn nhẹ nhàng gật đầu đồng ý.
Thẩm Tương Ngôn thấy y đồng ý, trong bụng vui như mở cờ. Hai người ngồi chán một lúc, Thẩm Tương Ngôn mới đi tắt đèn, chuẩn bị ôm Hạ Dung lên giường ngủ. Hạ Dung đột nhiên lại nhớ đến chuyện gì đó, lôi kéo Thẩm Tương Ngôn không cho hắn tắt đèn, đem túi phúc cầu bình an đã xin trước đó giao cho Thẩm Tương Ngôn, "Tướng công, người mang theo cái này bên người đi, nghe nói túi bình an của chùa Phật Quang này rất linh nghiệm."
Thẩm Tương Ngôn nhận túi bình an kia, ngón tay vuốt nhẹ, rồi mới lấy một cái hầu bao từ trong người ra, hầu bao này là do Hạ Dung thêu cho hắn, vẫn là kiểu hoa lan thêu bằng chỉ bạch để hồ lam, Thẩm Tương Ngôn cẩn thận bỏ túi bình an vào rồi cất kỹ trong người, lúc này mới hôn lên gương mặt trắng noãn của Hạ Dung một cái, lòng tràn đầy vui mừng nói, "Không nghĩ tới phu lang nhà ta quan tâm tướng công đến như vậy, yên tâm túi bình an sau này tướng công nhất định cất kỹ trong người."
Lại lấy ra từ trong quần áo hai chuỗi phật châu Thậm Tịch cho hắn, đưa cho Hạ Dung, "Đây là của Thậm Tịch đại sư cho, Dung Nhi nhận lấy, mang theo chơi đi." Thậm Tịch là cao tăng đắc đạo có tiếng trong chùa Phật Quang, phật châu của ông được rất nhiều người cầu mà không được, bây giờ cứ vậy bị Thẩm Tương Ngôn tiện tay ném cho Hạ Dung làm đồ chơi, lời này nếu được người có tâm nghe thấy chắc sẽ đau lòng muốn chết.
————————————
Bầu không khí của hai phu phu bên kia rất tốt, thì bên này Hạ mẫu lại tức giận ném cái cốc trà về phía gã sai vặt đang quỳ phía dưới, "Ngu xuẩn, giao cho chút chuyện như vậy mà cũng làm không xong, cần ngươi làm gì nữa." Nước trà nóng dội vào đầy người gã sai vặt kia, doạ gã run cả người.
"Phu nhân bớt giận, tức giận không tốt cho thân thể." Dư ma ma thấy Hạ phu nhân tức như vậy, vội vàng tiến lên thuận khí cho bà, "Chuyện này cũng là do lão nô, là lão nô sắp xếp không tốt."
Hạ phu nhân bởi vì hành động của Dư ma ma, từ thất thố đã bình tĩnh lại mấy phần, "Không trách nhũ mẫu được, cũng là do tiểu tử Thẩm gia kia quá thông minh, giúp cho hắn tránh được kiếp này." Thở dài, lại hỏi, "Tiểu thư thế nào rồi ?"
Dư ma ma cũng mới vừa đến xem qua tiểu thư trở về, "Tiểu thư sau khi trở lại đã tức giận một trận, phạt tất cả người hầu bên người, nhưng mà lúc lão nô đến thì đã ngủ rồi. Còn người được phái đi tra xét, người xông vào ngày hôm nay là người ở nông thôn được Trương gia nhận nuôi từ năm trước, phu nhân người xem bây giờ phải làm sao?"
"Một đứa con hoang không biết từ đâu tới, có thể làm ra sóng gió gì được chứ. Bảo bọn hạ nhân phía dưới kín miệng một chút, đừng để cho việc hôm nay truyền ra ngoài." Trong lòng Hạ phu nhân cũng không xem chuyện này là việc quá lớn, dù sao trong tình huống lúc đó, đối phương cũng không biết người trong đình rốt cuộc là ai.
Đáng tiếc Hạ phu nhân nghĩ thì tốt, nhưng chuyện này lại không biết tại sao, không đến mấy ngày liền truyền khắp trấn Phù dung, càng truyền càng quá đáng, trở thành một chuyện được quan tâm nhất ở trấn trên. Nói là hai người tiểu thư Hạ gia cùng con riêng của Trương gia lén lút gặp mặt nhau cũng có, nói là tiểu thư Hạ gia cử chỉ không bị kiềm chế, thông đồng cùng con riêng Trương gia kia cũng có, còn có người nói tiểu thư Hạ gia coi trọng tài sản Trương gia, ham muốn tài sản kia cũng có, nói chung là vô số các loại tin đồn, mỗi loại đều nói là được nhiều người tận mắt thấy.
Danh tiếng của cô nương Hạ gia cũng bị hủy như vậy, đến lúc đó muốn cứu vãn thì đã chậm, Hạ mẫu vì tức giận mà bị bệnh nửa tháng không ngừng tất nhiên là việc không cần phải nói tới.

-----Hết chương 16-----
Wordpress: https://cloudsxuixeo.wordpress.com/

Wattpat: https://www.wattpad.com/user/VHV240996