Thứ Hai, 16 tháng 4, 2018

XVCĐSTPL Chương 36

Chương 36:
Trong Lục gia trang có một hoa viên được xây rất đặc biệt, trồng cây Hoàng Dương lá nhỏ thành một vòng mê cung cao hơn nửa người, ở giữa mê cung là một chòi nghỉ mát hình bát giác vông cùng tinh xảo. Lần đầu tiên khi Hạ Dung đến, nhớ đến tướng công từng thông qua chuyện xưa nói cho y biết có gặp phải mê cung cũng không cần phải sợ, chỉ cần dựa theo men tường mà đi thẳng, vì thế y liền nóng lòng muốn tự mình thử một chút.
Cố Thần là chủ nhân nên biết rõ cách đi trong mê cung này, nhưng thấy Hạ Dung có hứng thú, nên hắn cũng không nói làm gì, chỉ bảo Thược Minh đi theo phía sau Hạ Dung, chờ đến lúc y không biết đi như thế nào nữa thì chỉ đường cho y. Còn bản thân hắn thì do bởi đang mang thai nên không tiện đi cùng, liền quyết định mang theo những người khác từ cửa vào khác đi thẳng đến chòi nghỉ mát ở giữa mê cung, ở đó chờ Hạ Dung đi ra.
Ai biết được Cố Thần vừa mới đến chòi nghỉ mát bên này không bao lâu thì Hạ Dung cũng tự mình đi ra khỏi mê cung. Sau khi từ Thược Minh biết được Hạ Dung tự mình tìm đường ra, Cố Thần rất kinh ngạc, liền dò hỏi Hạ Dung làm sao biết được con đường kia là chính xác. Hạ Dung rất là tự hào thẳng lưng nói ra phương pháp, cuối cùng còn không quên cường điệu bảo phương pháp đó là do tướng công dạy y.
Cố Thần nghe xong hiểu ý cười cười, "Nhìn bộ dạng đệ kìa, lo người khác không biết phu quân mình tốt thế nào sao." Hạ Dung nghe xong cũng không phản bác, tướng công nhà y vốn rất tốt mà, y đâu có nói láo.
Hai ngày sau, thấy Cố Thần cùng Lục Đình Sinh hòa hợp lại như lúc ban đầu mà tình cảm giữa hai người cũng càng sâu đậm hơn, Thẩm Tương Ngôn cùng Hạ Dung mới yên tâm cáo từ rời đi. Trước khi rời đi, Hạ Dung nhìn đến bụng còn chưa có nhô ra của Cố Thần, biết là nơi đó đang thai nghén một tiểu sinh mệnh, lại nhìn đến cái bụng không có động tĩnh gì của chính mình, yên lặng ước ao thật lâu, cầu mong mình không như đại đa số song nhi khác khó mang thai.
Thẩm Tương Ngôn nhìn ra tâm tư nhỏ đó của Hạ Dung, khẽ nói bên tai Hạ Dung, "Sao vậy, Dung Nhi đây là đang oán giận tướng công chưa nỗ lực đủ sao?"
Âm thanh trầm thấp mà từ tính bên tai khiến thân thể mẫn cảm của Hạ Dung run lên, khuôn mặt nhanh chóng đỏ ửng lên, Hạ Dung giận tướng công trêu đùa mình, bấm cánh tay Thẩm Tương Ngôn một cái.
Chút sức này của Hạ Dung, Thẩm Tương Ngôn căn bản không để vào mắt, nhưng vẫn rất phối hợp thể hiện mình rất đau, miệng lại tiếp tục nói, "Đã như vậy, sau này tướng công nhất định sẽ nỗ lực hơn, tranh thủ thỏa mãn cho Dung Nhi."
Giữa ban ngày mà lại nghe những câu như thế, Hạ Dung vội vàng che miệng Thẩm Tương Ngôn nói, "Đang ban ngày,. Tướng công đừng có nói những lời này, lỡ như người khác nghe thấy thì làm sao bây giờ."
Thẩm Tương Ngôn thấy thế liền thôi, cười gật đầu không nói nữa, vừa vặn xe ngựa cũng đến nơi. Hạ Dung được tướng công đỡ xuống xe, quay người liền nhìn thấy mặt trời lặn ở phía sau cửa lớn Thẩm trạch, lúc này mới phát hiện mình rất nhớ tòa nhà đã ở hơn một năm này, Hạ Dung hít sâu một hơi, cảm thấy chóp mũi tràn đầy mùi vị của căn nhà quen thuộc, cũng không quan tâm đến tướng công ở phía sau đã kéo y đi chậm lại, tự mình chạy vào sân trước tiên.
——————————
Gần đây Thẩm An cảm thấy tính tình chủ nhân thực sự là càng ngày càng khó đoán, thay đổi liên tục, mấy ngày trước rõ ràng còn rất tốt, vậy mà mấy ngày nay không biết sao khuôn mặt lại cực kỳ âm trầm, làm cho quản sự trong tiệm là hắn, cho tới gã sai vặt phụ trách quét tước, tất cả mọi người đều căng thẳng, không dám thả lỏng.
Thẩm An tưởng là cửa hàng đã xày ra chuyện lớn gì mà quản sự là hắn còn không biết, sau khi lén kiểm tra nhiều lần cũng không có phát hiện ra vấn đề gì, hắn thực sự không nhịn được mới nghe được Trần Tài nói cho biết, chủ nhân mấy ngày nay trở nên như thế vì lo lắng cho thân thể của Chính Quân.
Nói tới Hạ Dung thì y dạo này không có đau đầu nhức óc, nhưng không biết sao khẩu vị lại không được tốt, ngay cả điểm tâm trước đây thích ăn nhất bây giờ cũng không cảm thấy thèm. Việc này khiến cho Thẩm Tương Ngôn sầu muốn chết, một người tham ăn như vậy, đột nhiên lại không thấy ngon miệng, thấy thế nào cũng là việc lớn cả.
Thậm chí Thẩm Tương Ngôn bảo Dung thị thay đổi món ăn, Hạ Dung cũng không ăn thêm nhiều hơn. Nếu không phải hắn thấy thân thể Hạ Dung không có vấn đề gì, thì hắn đã mời Lý đại phu đến kiểm tra một chút rồi.
Hôm nay Thẩm Tương Ngôn kiểm tra một vòng cửa hàng như thường lệ, nhìn sổ sách hồi lâu mà vẫn không tập trung được, Thẩm Tương Ngôn liền ra ngoài đi đến một cửa hàng điểm tâm, mua một vài món mà Hạ Dung sẽ thích để cho tiểu nhị cẩn thận bao lại.
Hạ Dung nhìn điểm tâm gói trong giấy dầu ở trước mặt, mỗi miếng đều được làm khéo léo, tinh xảo đáng yêu, y đều rất thích chúng, Hạ Dung nuốt một ngụm nước bọt, làm sao bây giờ đây, thật là muốn ăn, nhưng đáng tiếc là không thể ăn, Hạ Dung không thể không luyến tiếc mà đem giấy dầu gói kỹ lại một lần nữa, đẩy đến hướng Thẩm Tương Ngôn, "Tướng công, ta vẫn chưa đói, không muốn ăn."
Thẩm Tương Ngôn nhìn vào mắt Hạ Dung, đôi mắt kia rõ ràng là luôn nhìn chằm chằm vào điểm tâm, thấy thế nào cũng không giống như bộ dáng không thèm ăn. Lẽ nào sức khỏe của y thật sự có vấn đề sao, nghĩ tới đây hắn không khỏi lo lắng, "Dung Nhi thật sự không ăn sao, đây chính là điểm tâm mua ở cửa hàng mà ngươi thích nhất mà, bên trong còn có bánh vừng nhân mứt táo với hạt thông mà ngươi luôn nhớ mong đấy, đều là bánh vừa mới ra lò, nhanh ăn một miếng đi."
Nhắc đến việc ăn, Hạ Dung nghe rất rõ, tuy rằng bây giờ lý trí của y nhắc nhở không được nghe thấy bất cứ chuyện gì liên quan đến túi điểm tâm đó, nhưng y lại nghe không sót một chữ. Sáng nay y chỉ ăn được một chén cháo cá nhỏ, không muốn ăn bất cứ món gì khác, giờ này thường ngày chính là lúc y đang dùng thêm chút điểm tâm, giờ tướng công lại mua điểm tâm cho mình, bây giờ y thực sự cảm thấy đói.
Nhưng nhớ đến lần trước lúc tướng công ôm y nói nêu y lại ăn nhiều nữa thì hắn không ôm được nữa, Hạ Dung ủy khuất sờ sờ bụng nhỏ thịt thịt của mình, quả thật có hơi mập, y không nên biến thành tiểu bàn tử, "Không ăn, Dung Nhi không muốn ăn."
Vừa mới khẳng định nói câu không ăn xong, liền nghe được âm thanh "Ùng ục" phát ra từ trong bụng, Hạ Dung lúng túng muốn chết, hận không thể tìm một chỗ trốn đi, y không muốn gặp người khác nữa.
Thẩm Tương Ngôn hơi buồn cười cầm một miếng bánh vừng đưa tới bên miệng Hạ Dung, nghiêm mặt cố ý nói, "Thật là sẽ không ăn sao."
Hạ Dung thực ra vẫn rất sợ tướng công mình nghiêm mặt, lần đầu tiên thấy hắn như vậy là lúc mình tìm cách không rửa ráy thì bị tướng công phát hiện, sau đó bản thân liền bị đánh mông.
Bây giờ nhìn thấy mặt tướng công không cảm xúc nhìn mình chằm chằm, Hạ Dung cũng cảm giác lông trên người dựng hết cả lên, y cũng không dám phản kháng nữa, vừa đúng lúc tiếng kêu từ bụng phát ra khi nãy cũng đã bán đứng y hết rồi. Nhìn điểm tâm bên miệng một chút, mùi thơm đặc biệt của bánh vừng nướng bay tới bay lui bên mũi, Hạ Dung cũng không thèm nghĩ đến chuyện có bị béo nữa hay không, liền nhận lấy điểm tâm trong tay tướng công từng miếng từng miếng ăn hết.
Thấy y rốt cục cũng đã chịu ăn, Thẩm Tương Ngôn liền thở phào nhẹ nhõm, nhưng trên mặt vẫn kiên trì không để lộ một chút biểu cảm nào. Tiểu hỗn đản này thà bị đói cũng không chịu ăn ngon, thật muốn hỏi cho rõ đến cùng là y đang có suy nghĩ gì, nhưng nhìn đến tướng ăn của Hạ Dung. Vẫn là thôi đi, chờ y ăn no rồi lại nói, cầm lấy ấm trà trên bàn rót một chen, đưa tới trước mặt Hạ Dung, dùng âm thanh không có chút phập phồng nhắc nhở, "Uống trà."
Hạ Dung vừa lúc bị nghẹn, nhưng nghe thấy âm thanh không có chút tình cảm gì của tướng công liền bị hù đến, cẩn thận cầm lấy chén trà nhấp một ngụm, thấy hết nghẹn mới ngập ngừng hỏi, "Tướng công, ngươi đang tức giận phải không?"
Thẩm Tương Ngôn thấy tiểu phu lang của mình giống hệt một đứa nhỏ làm sai, đáy lòng hắn liền có chút buồn cười, những vẫn cố gắng ép mình phải nghiêm túc lên, "Nói ta nghe xem, gần đây tại sao lại không chịu ăn cơm?"
Nghĩ đến bản thân mình vì giảm béo mà không chịu ăn cơm, Hạ Dung liền thấy rất mất mặt, rất muốn tìm một cái cớ để ứng phó cho qua chuyện. Nhưng quan sát kỹ tướng công, cuối cùng vẫn tự mình nhận lỗi, "Dung Nhi không muốn trở thành tiểu bàn tử, béo lên sẽ xấu lắm, lúc đó tướng công sẽ ghét bỏ Dung Nhi." Nói xong, Hạ Dung giống như chính mình thật sự đã trở thành tiểu đáng thương bị ghét bỏ, cả người đều suy sụp hẳn.
Từ lúc nãy Thẩm Tương Ngôn nhìn phản ứng của Hạ Dung cũng đã đoán được nguyên nhân y không chịu ăn là để giảm béo. Nhìn lại thân thể bé nhỏ của Hạ Dung một chút, tiểu phu lang nhà hắn trời sinh cơ địa ăn không mập, hắn nuôi đã lâu như vậy mà cũng chả có hiệu quả rõ rệt tí nào cả. Thế thì làm sao mà gọi là mập được, Thẩm Tương Ngôn mặt đầy khó hiểu nói, "Dung Nhi mập chỗ nào, ta thấy vẫn còn gầy đấy, phải cao thêm một chút, lại thêm chút thịt nữa mới tốt." Như vậy mới ôm thoải mái được.
Hạ Dung nghe xong không những không hết khúc mắc, mà trái lại càng ủy khuất hơn, "Rõ ràng là tướng công nói ta nặng đến ôm không được, bây giờ lại bảo ta không mập, chắc chắn là tướng công đang lừa ta."
Thẩm Tương Ngôn nghe xong liền ngẩn người, cẩn thận nhớ lại cách đây vài ngày mình quả tực đã nói đùa với y như vậy, chỉ là nhìn thấy tiểu phu lang rất đáng yêu nên mới đùa y một chút. Nào ngờ tiểu tử này lại tưởng là thật, nghĩ đến phong ba mấy ngày qua đều do tự mình làm nên, hắn liền hận không thể quay trở về mấy ngày trước, bịt cái miệng thối của mình đi mới được.
"Ừm, tướng công nào có lừa gạt ngươi, Dung Nhi thật sự không mập mà, không tin ngươi gọi Hà Hân Hà Miêu đến hỏi một chút xem." Nói xong làm bộ gọi Hà Hân Hà Miêu đang giữ cửa để vào hỏi.
Hạ Dung làm sao đồng ý được, y đã mất mặt đủ rồi, bây giờ sao có thể để thêm nhiều người biết chuyện này được, "Bọn họ là người hầu nhất định sẽ nói ta không mập, làm sao mà nói thật được chứ."
Thẩm Tương Ngôn không còn cách nào khác, liền tiến lên ôm lấy Hạ Dung chơi xấu, nặn nặn cái mông nhỏ của y nói, "Đã thế thì tướng công chỉ cho ngươi một biện pháp cực tốt, chắc chắn giúp ngươi vừa ăn uống thoải mái, vừa không phải lo nghĩ đến việc bị béo."
Hạ Dung bị tướng công sờ như vậy, mặt nhỏ liền phát hồng, uốn éo người muốn rời khỏi bàn tay đang quấy rầy của hắn, nhưng thật sự có phương pháp như vậy sao, Hạ Dung mong đợi quay đầu nhìn Thẩm Tương Ngôn, nhất thời quên mất tình cảnh hiện tại, "Có thật không? Là cách gì vậy, nhanh nói cho Dung Nhi đi."
Thẩm Tương Ngôn rất thích bộ dáng thẹn thùng này của y, đây cũng không phải lần đầu tiên tiểu phu lang nhà hắn thẹn thùng đến đỏ mặt như thế, hắn vừa cười vừa nói, "Phương pháp này rất đơn giản, mỗi ngày làm thêm chút vận động, như vậy sẽ không sợ ăn nhiều mà mập nữa."
Hạ Dung nghe đến việc làm thêm vận động, lại thêm cái tư thế quỷ dị hiện tại của hai người bọn họ, không nghĩ nhiều mới là lạ, liền muốn giãy dụa xuống đất, nhưng lại bị Thẩm Tương Ngôn giữ chặt, "Giờ có muốn chạy cũng không kịp nữa rồi, Dung Nhi, ngươi cũng biết mấy ngày nay ngươi ăn không ngon, tướng công có bao nhiêu lo lắng, giờ không thể không cho ngươi nhớ kỹ được." Nói xong liền ôm Hạ Dung đi vào trong.
Hạ Dung vốn đang đang giãy dụa, nghe tướng công lên án bản thân, cũng biết mình mấy ngày nay đã khiến tướng công lo lắng thế nào. Vốn là lõi của mình, Hạ Dung cũng không tiện giãy dụa, đành phải ngầm đồng ý cho tướng công ôm mình về phòng lúc ban ngày. Tiếc là y nhịn đói nhiều ngày như vậy, mà hôm nay tướng công chắc chắn cũng sẽ không cho y ăn ngon.

-----Hết chương 36-----

Chủ Nhật, 18 tháng 2, 2018

XVCĐSTPL Chương 35

Chương 35:
Cũng thật vất vả mới đến đây một lần, nhưng nơi này cũng không phải là quá xa hay quá gần với trấn trên, cho nên nên phu phu hai người Thẩm Tương Ngôn cũng chỉ làm phiền Lục gia hai ngày mà thôi. Vốn cũng không có chuyện gì, nhưng đến buổi tối lúc đi ngủ thì Thẩm Tương Ngôn lại khổ nhất, nguyên nhân không có gì khác, Cố Thần đã lâu không gặp Hạ Dung nên muốn cùng y tâm sự vào buổi tối, cứ vậy mà giữ Hạ Dung trong phòng mình cả đêm.
Thẩm Tương Ngôn ôm thân thể mềm mại của tiểu phu lang đi ngủ đã gần hai năm, hơn nữa còn mới khai trai hơn một tháng. Bây giờ đột nhiên không có người ngủ cùng, lăn trái lăn phải, dằn vặt đến tận nửa đêm hắn mới mơ màng miễn cưỡng ôm chăn đi ngủ.
Sáng sớm ngày thứ hai Thẩm Tương Ngôn chỉ vội vàng rửa mặt một cái liền cho người đi đón tiểu phu lang nhà hắn, tiểu phu lang không ở bên cạnh hắn có chút không yên tâm, thực ra thì hắn cũng muốn tự mình đi đón, nhưng mà nơi này dù sao cũng không phải nhà mình, một nam nhân xa lạ như hắn cũng không tiện đi đi lại lại trong hậu viện của người ta.
Nghĩ tới đây, Thẩm Tương Ngôn cảng căng thẳng hơn, lần đầu tiên hoài nghi mình đến cùng có nên hay không nên đưa Hạ Dung đến Lục gia, chuyện nhà người khác, dù sao cũng không cần phu lang của hắn nhúng tay vào chứ nhỉ, lần này xong rồi, giúp cho người ta, còn bản thân mình thì lại ăn khổ.
Hạ nhân hầu hạ một bên thấy chủ tử nhà mình mới sáng sớm sắc mặt đã thay đổi thất thường, ai nấy đều cúi đầu chuyên tâm làm việc trên tay của mình, chỉ sợ mình sơ ý lại bị chủ nhân để ý đến.
Hà Hân nghe từ tiểu nha đầu nhà mình đến bẩm báo, biết được chủ nhân muốn tìm Chính Quân, hắn liền muốn đi thông báo, nhưng ngẩng đầu nhìn sắc trời thì thấy giờ mới chỉ là hừng đông, Chính Quân nhà mình lẫn Lục Chính Quân còn chưa ngủ dậy đâu, hắn phải làm thế nào bây giờ.
Trong lúc đang khó xử thì hắn thấy Chính Quân nhà mình khoác áo mở cửa ló đầu ra nhìn. Hà Hân đang hầu ngoài cửa sợ hết hồn, đang định lên tiếng thì bị Hạ Dung che miệng lại, "Nhỏ giọng một chút, Cố đại ca còn đang ngủ đó, tìm người đến hầu hạ ta rửa mặt, đột nhiên đổi giường ta có chút không ngủ được."
Hà Hân nghe xong thấp giọng nói, "Người tỉnh thật đúng lúc, thiếu gia vừa rồi còn phái người vội vàng đến tìm người, nô tỳ đang do dự có nên đánh thức ngài hay không nữa, thế mà người đã tự mình tỉnh lại rồi." Nói đến đây, Hà Hân nhíu nhíu mày tiếp tục nói, "Chính Quân vẫn nên về phòng trước đi, buổi sáng vẫn còn hơi lạnh, người đừng đứng đây nữa, nô tỳ đi gọi hạ nhân đến hầu hạ người rửa mặt."
Hạ Dung sờ sờ miếng ngọc mang trên cổ, nhẹ giọng cười cười, y đâu phải là người lạ giường là ngủ không được, tùy tiện đổi giường là ngủ không ngon, lúc tới điền trang nhà mình y cũng đâu có xuất hiện tật xấu này đây.
Chỉ là tối hôm qua đi ngủ y thấy hơi lạnh, đã quen lúc người sẽ có người nóng như lò lửa ở bên mạnh mẽ ôm chặt, thiếu đi người như vậy y làm sao ngủ ngon được. Hơn nữa, Cố đại ca còn đang mang theo tiểu bảo bảo nữa, dù y không ngủ được cũng không thể làm ra động tĩnh quá lớn, chi sợ quấy nhiễu đến giấc ngủ của Cố đại ca.
Thật vất vả mới thấy trời sáng liền rón rén xuống giường, không nghĩ tới lại được Hà Hân báo là lúc nãy tướng công vừa phái người đến tìm y. Nghĩ đến việc tướng công có thể cũng giống như y buổi tối ngủ không ngon, nên giờ vội vã đi tìm mình, Hạ Dung liền không nhịn được nhếch miệng lên.
————————
Chờ Hạ Dung chuẩn bị xong xuôi đi tìm Thẩm Tương Ngôn, thì khuôn mặt lúc nào cũng nghiêm chỉnh của Thẩm Tương Ngôn đã có chút không kiên nhẫn, cứ một hồi hắn lại nhìn về phía cửa. Bọn hạ nhân cũng mong ngống Chính Quân nhanh trở về, chứ không thiếu gia từ bộ dáng tao nhã như ngọc liền biến thành băng sơn lạnh lùng, toàn thân tỏa ra một luồng khí người sống chớ quấy rầy như thế này, hạ nhân bọn họ sao chịu được.
"Tướng công, ngươi vội vã gọi Dung Nhi trở về là có việc gì sao?" Hạ Dung vừa vào nhà liền chạy chậm hai bước nhào vào lồng ngực Thẩm Tương Ngôn, còn thân thiết dùng đầu cà cà cằm Thẩm Tương Ngôn, không khỏi cảm thán, vẫn là tướng công ôm thích nhất, có rắn chắc cũng có ấm áp.
"Không phái người đi tìm ngươi liền không biết tự mình trở về à, nhóc không có lương tâm như ngươi vậy mà nhẫn tâm để tướng công một mình cả đêm." Càng nghĩ càng giận, Thẩm Tương Ngôn không nhịn được đánh một cái vào mông nhỏ của Hạ Dung, đương nhiên là không có dùng chút sức nào rồi.
Hạ Dung không cảm thấy đau, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn đỏ lên, y liền giải thích, "Là do Cố đại ca khăng khăng muốn giữ Dung Nhi lại mà, còn có không phải Dung mới sáng sớm Dung Nhi đã trở về tìm tướng công sao."
"Tiểu hỗn đản ngươi còn biết chơi xấu, hại tướng công của ngươi buổi tối ngủ không ngon, nhìn xem sau này ta trừng trị ngươi thế nào." Thẩm Tương Ngôn cuối cùng cũng tươi cười trở lại, sờ sờ đầu Hạ Dung cười lớn nói, "Còn không nhanh ăn sáng, cùng vi phu ăn đi, chắc hẳn Lục đại ca của ngươi giờ đang bận đi lấy lòng phu lang rồi, cũng không quan tâm đến chúng ta đâu."
Thẩm Tương Ngôn nói thế khiến mặt Hạ Dung đỏ hơn, y bây giờ đâu phải là ngươi không biết chuyện, làm sao mà nghe không hiểu được tướng công đang nói đến chuyện gì. Nhưng Hạ Dung cũng chỉ trừng mặt một cái rồi quay đầu đi, cũng không có nói lại.
Hạ Dung dùng tay nhỏ vò vạt áo, có chút xấu hổ nghĩ, loại chuyện đó cũng không phải chỉ có một mình tướng công yêu thích, làm chuyện đó mấy lần y cũng yêu thích mà, hơn nữa Cố đại ca cũng nói phu thể ở chung, chuyện như vậy cũng là cách để tăng cường tình cảm hai người.
Thẩm Tương Ngôn cũng không biết tiểu phu lang nhà hắn đang suy nghĩ cái gì, hắn múc một chén cháo bách hợp ý dĩ đưa cho Hạ Dung nói, "Dung Nhi nếm thử tay nghề của đầu bếp Lục gia thế nào, hôm qua Lục đại ca nói với ta là nhà y mới mời một đầu bếp rất giỏi, nếu ngon thì thì tướng công đi đòi người về cho ngươi."
Ngày hôm qua lúc nghe Lục Đình Sinh khen đầu bếp của y thì Thẩm Tương Ngôn chỉ hơi qua tâm thôi, qua tối hôm qua hắn thật sự muốn cướp đầu bếp này về, để cho hắn một mình trông phòng cả đêm, hắn vẫn còn tức lắm đây, không thu được lợi lộc nào làm sao mà chịu được. Vừa vặn tiểu phu lang nhà hắn để ý đến đồ ăn như vậy, nếu đầu bếp này làm hợp khẩu vị của Hạ Dung, thì hắn nghĩ biện pháp để Lục Đình Sinh chủ động đưa người đến cho bọn họ cũng không có khó khăn gì.
Hạ Dung nghe thế sợ hết hồn, làm gì có ai lần đầu đến nhà người khác mà lại muốn mang đi đầu bếp của nhà người ta cơ chứ, y vội vã lắc đầu nói, "Ta thấy bình thường thôi, còn không có ngon bằng tướng công làm đâu."
Thẩm Tương Ngôn thấy Hạ Dung nói như vậy, cúi đầu gắp miếng bánh bí ngô cắn một cái, ngọt như vật đúng là cũng bình thường, tay nghề này so với hắn cũng không ngon lắm đâu, Thẩm Tương Ngôn có chút tự luyến nghĩ như vậy, liền cứ thế bỏ đi ý định cướp đầu bếp của người khác. Việc này cũng nhờ đến mỗi lần hắn xuống bếp Hạ Dung đều vô cùng nhiệt tình ăn, khiến cho hắn tràn đầy tự tin đối với tài nấu nướng của mình.
————————————
Thẩm Tương Ngôn đoán không sai, Lục Đình Sinh bây giờ còn không phải đnag đi lấy lòng à, thấy Cố Thần nhắm mắt ngồi ở trước bàn trang điểm để tiểu thị bồi giá Thược Minh chải đầu cho mình, hắn liền không có tiếng động đi đến nhận lược trong tay Thược Minh, còn thuận tay cho đám hạ nhân lui ra hết.
Sau khi Cố Thần rời giường không thấy Hạ Dung, vừa nghe nói là sáng sớm đã bị phu quân nhà y gọi về, Cố Thần liền hiểu rõ tình cảm phu phu hai nguời bọn họ, nên cũng không quản đến nữa. Còn hắn thì nằm một hồi trên giường mới đứng lên, tới giờ vẫn còn hơi buồn ngủ, từ khi mang thai hắn càng lúc thích ngủ.
Chờ đến khi hắn tỉnh táo mở mắt ra, mơi kinh ngạc phát hiện Lục Đình Sinh đang chải đầu cho mình, nhắm mắt lại, nghĩ đến mấy ngày nay y vì dỗ hắn mà làm những việc này, yên lặng thở dài trong lòng nhưng vẫn mở miệng nói, "Sao phu quân đến mà không nói cho ta biết, ta còn tưởng là Thược Minh."
Lục Đình Sinh thấy hắn rốt cục cũng đã chịu nói chuyện cùng mình, trong lòng không khỏi tính toán, ngày hôm nay phải mặt dày đi dỗ phu lang mới được, liền không nhịn được cười nói, "Đã lâu không chải đầu cho ngươi, thật vất vả mới có cơ hội nên ta muốn thể hiện một lần."
Cố Thần liếc y một cái, liền không để ý tới y nữa, quay đầu nhìn mình ở trong gương một chút, Lục Đình Sinh chải không tệ, Cố Thần rất hài lòng.
Lục Đình Sinh thích nhất là gương mặt vì mình mà lộ ra những biểu tình khác nhau này của Cố Thần, Cố Thần liếc y một cái như vậy, tim y như tan ra, vội nói, "Thần Nhi đừng đang giận ta nữa, ta ngày đó thật không biết là sẽ xảy ra chuyện như vậy, là nha đầu kia tự mình xông tới muốn dựa vào ta, ta bảo đảm sau này sẽ không có chuyện như vậy nữa đâu."
Cố Thần sờ sờ bụng của mình thở dài một cái nói, "Chuyện như vậy ngươi làm sao có thể bảo đảm được, nếu không phải ta có thai đúng lúc, sợ là mẫu thân đã sớm cho ngươi lấy thiếp. Ngay cả lúc có thai này rồi, lỡ như là sinh một song nhi hoặc nữ nhi thì sao, đến lúc đó hẳn phải có lời giải thích cho mẫu thân."
Lục Đình Sinh vội vàng nói rõ lòng mình, "Thần Nhi, trong lòng ta chỉ có một mình ngươi thôi, kể cả không có thai này thì ta chắc chắn sẽ không có người khác, hơn nữa không quản là gì, chỉ là con của ta thì ta đều yêu thích. Ngươi yên tâm, mẫu thân trong lòng đều là ta, sau này cũng đều là ta, ngươi không cần phải lo lắng đâu."
Lục Đình Sinh tiếp tục nhõng nhẽo nói, "Được rồi Thần Nhi, đêm nay ta liền chuyển về ở cùng ngươi có được hay không, ngươi xem để ta ở bên ngoài một mình rất nguy hiểm, có ngươi ở bên cạnh ta liền an tâm a." Nói chung lần này y không thể lại nghe lời đám nhũ mẫu kia nói phải tách ra với Thần Nhi nữa, nói cái gì sợ ảnh hưởng đến việc mang thai của Chính Quân, nếu nghe đám nhũ mẫu kia nói như vậy nữa, y nghĩ là ngay cả tình cảm của y và Cố Thần sẽ bị ngăn cách.
Cố Thần thấy y cam kết sau này sẽ giải thích với  mẫu thân bên kia, rốt cục cũng  thở phào nhẹ nhõm, thai này hắn sợ nếu là song nhi hoặc nữ nhi thì sẽ khiến mẫu thân không thích, thả được khối đá nặng này xuống rồi, lại thấy phu quân không còn trầm ổn như xưa nữa, vì dỗ mình mà đùa giỡn đến vô lại, liền ỡm ờ gật đầu đáp ứng.
Lục Đình Sinh thấy Cố Thần gật đầu, lập tức vui vô cùng, hôn hai má phu lang một cái, vội vàng dặn dò hạ nhân đem đồ vật của mình ở trong thư phòng toàn bộ dọn đến phòng Chính Quân, giường trong thư phòng y cũng không để lại. Nếu lần sau Cố Thần giận y nữa, y liền lấy cớ không có chỗ ngủ chặn miệng hắn lại, xem xem lúc đó hắn sẽ làm thế nào.
-----Hết chương 35-----
blogspot: http://cinclouds.blogspot.com/
wordpress: https://cloudsxuixeo.wordpress.com/

Wattpad:   https://www.wattpad.com/user/VHV240996

Chủ Nhật, 11 tháng 2, 2018

XVCĐSTPL Chương 34

Chương 34:
Nếu đã quyết định ngày mai khởi hành đến Lục gia, thì hôm nay tất nhiên phải thu thập đồ đạc một hồi, hơn nữa lúc quản gia điền trang nghe bọn họ ngày mai phải đi, còn đặc biệt chuẩn bị cho hai vị chủ nhân rất nhiều đồ trong núi với đồ do nông hộ ở thôn trang dưới núi làm ra, trong đó các loại trái cây tươi mới tất nhiên không cần phải nói, khó có dược chính là các món ăn dân dã trong núi cùng vài tấm da thỏ, lông hồ ly hoàn chỉnh.
Thẩm Tương Ngôn thấy là da lông được lột hoàn chỉnh như vậy thì rất hài lòng, nhất là khi nghĩ đến việc có thể may cho tiểu phu lang hai cái áo choàng đẹp đẽ cho mùa đông, tất nhiên là càng vui mừng hơn. Hắn lập tức thấy quản gia này rất dụng tâm làm việc, nên đặc biệt thưởng cho quản gia cùng với hạ nhân ở điền trang thêm một tháng tiền lương.
Ngày hôm đó Hạ Dung còn bảo người ôm hài tử nhà đầu bếp Lý Thẩm đến, xoa xoa đầu Nhạc Nhạc, y rất không nỡ xa đứa nhỏ này.hoàn cố ý khiến người ôm kia nhà bếp Lý Thẩm gia hài tử đến, mò ra Nhạc Nhạc đầu, rất là không nỡ này đòi hỉ nãi oa oa. Nói rất nhiều với đứa nhỏ xong y mới cho người ôm đi, đứa nhỏ giống như là biết hai vị chủ nhân muốn đi, nó kéo góc áo Hạ Dung lại, nghẹn ngào hỏi nó khi nào mới có thể đến gặp Chính Quân.
Hạ Dung thấy đứa nhỏ sắp khóc, liền ôn nhu dỗ dành nói y và tướng công sau này nhất định sẽ đến điền trang gặp nó, đứa nhỏ này rất nghe lời, khi biết được mình vẫn có thể gặp được vị Chính Quân xinh đẹp ôn nhu này thì chậm rãi ngừng khóc.
Hạ Dung thấy nó ngoan ngoãn như vậy nên thưởng cho một ít điểm tâm, cuối cùng còn không quên dặn dò quản gia thường ngày quan tâm hai mẹ con họ một chút, chờ giao phó xong mọi việc y mới lưu luyến bảo người ôm đứa nhỏ về.
Chờ đứa nhỏ được ôm đi, Hạ Dung lại nhìn xung quanh phòng một chút, mỗi một nơi đều hợp ý của y. Tuy trong lòng lo lắng cho Cố đại ca, nhưng nghĩ tới hai ngày ở điền trang này, cộng thêm việc ngày mai sẽ phải rời khỏi y liền không muốn chút nào.
Thẩm Tương Ngôn thấy Hạ Dung như thế, không khỏi buồn cười nói, "Điền trang này vốn là nhà của chúng ta, sau này muốn đến ở cũng đâu có khó khăn gì, đừng như vậy nữa, chờ sau này tướng công rảnh rỗi lại mang ngươi đến ở vài ngày được không?"
Hạ Dung nghe vậy cũng biết là mình nghĩ bậy rồi, sau này cũng không phải là không thể tới, cần gì phải buồn bã như vậy, liền chỉnh đốn lại tâm tình, dùng đôi mắt long lanh nước nhìn Thẩm Tương Ngôn năn nỉ, "Tướng công nhớ phải giữ lời đấy, sau này phải mang Dung Nhi đến đây ở mấy ngày."
Thẩm Tương Ngôn để y làm nũng, thỉnh thoảng trộm chút đậu hủ, gật đầu cười đáp ứng.
————————————
Ngày hôm sau hai người ngồi xe ngựa đi tới Lục gia, dọc theo đường đi xe ngựa từ hai chiếc ban đầu nay đã đã thành bốn chiếc, trong đó có một phần lấy ở điền trang làm lễ tặng cho Lục gia. Cũng may điển trang ở rất gần với trấn Phù Dung, xe ngựa chạy hơn hai canh đã đến nơi.
Người ở Lục gia trang đã được chủ nhân dặn dò từ trước, biết là hôm nay có khách muốn đến bái phỏng, khi nhìn thấy mấy chiếc xe ngựa từ xa chạy tới, liền lập tức đi thông báo. Đợi đến khi bọn hạ nhân nhìn thấy xe ngựa dừng trước cổng, người từ trên xe bước xuống có khí độ bất phàm, càng không dám chậm trễ, vội vàng mở cửa đón khách vào.
Cố Thần nghe hạ nhân báo là có phu phu Thẩm gia đến bái phỏng, bất ngờ bật dậy từ ghế nằm, không thể tin được liền tự mình ra đón, mấy hạ nhân đang hầu hạ bên cạnh giật mình vội vàng chạy lại dìu chủ nhân nhà mình, thai này đang ở ba tháng đầu thai kỳ là thời điểm cần phải cực kỳ cẩn thận, làm sao có thể chịu được dằn vặt như vậy.
Cố Thần không để ý đến bọn hạ nhân đang ngăn cản mình, đẩy cửa ra liền thấy Lục Đình Sinh đang đứng ngoài cửa. Hai ngày nay Lục Đình Sinh đối với y thực sự có thể nói là hạ thấp nhịn y rất nhiều, đúng là ngày đó y tức giận xong cũng nhận ra được việc này có chút kỳ lạ, có thể là không giống như y nhìn thấy.
Huống chi bọn họ dù sao cũng là thanh mai trúc mã lớn lên cùng nhau, phản ứng lúc đó của Lục Đình Sinh cũng không phải giả. Nhắc đến nha hoàn kia , nàng muốn bò lên giường chủ nhân mà bày ra mưu kế kia, còn tưởng rằng để y nhìn thấy nàng và Đình Sinh dây dưa với nhau, thì có thể khiến y không thể không đồng ý mà nạp nàng làm thiếp Đình Sinh, đúng là to gan lớn mật, cũng chẳng có cửa cho nàng ta đâu.
Tuy biết việc này đúng là cũng không thể chỉ trách Lục Đình Sinh, nhưng vì đang mang thai, ngày thường y phải kiềm chế tính khí, lúc đó lại không thể nào khống chế nổi. Chỉ là y luôn lạnh nhạt khi hắn nhỏ nhẹ với với y mấy ngày liền, nhưng hôm nay nhìn thấy hắn không quan tâm sức khỏe mà canh ở ngoài cửa, thần sắc không có tí không kiên nhẫn nào mà ngược lại là bộ dạng lo lắng cho chính mình, trong lòng y cuối cùng thì cũng nguôi giận không ít, bây giờ y chỉ không biết làm thế nào để mở miệng giảng hòa mà thôi.
"Các ngươi hầu hạ thế nào vậy, còn không mau đỡ Chính Quân." Lục Đình Sinh thấy Cố Thần đi vội như vậy, liền muốn tự mình đi đến dìu, nhưng lại sợ y không thích, chỉ có thể nổi giận với đám hạ nhân.
Cố Thần cũng cố chấp, vừa đi ra vừa nói, "Ta nghe nói là Hạ Dung đệ đệ đến, làm sao có thể không ra nghênh đón được."
Lục Đình Sinh hôm qua đã nhận được thư trả lời, tất nhiên là biết lúc này phu phu Thẩm gia phu phu đã tới, hắn canh trước cửa phòng Cố Thần cũng là sợ y nghe tin liền sốt ruột không cẩn thận xảy ra chuyện, vì vậy liền lên tiếng khuyên nhủ, "Ngươi cứ ở trong phòng chờ một chút, việc đón khách đã có ta lo rồi, bây giờ thân thể ngươi không tiện, vẫn nên cẩn thận một chút mới đúng, ta sẽ bảo người dẫn Hạ Dung tới gặp ngươi." Nói xong cũng không quản Cố Thần trả lời thế nào, liền dặn dò bọn hạ nhân dìu Chính Quân vào nhà, bản thân hắn thì đi thẳng ra tiền viện đón người.
Thẩm Tương Ngôn cười cười nói, "Có gì phiền toái đâu chứ, từ lúc Hạ Dung nghe tin Cố đại ca mang thai tới nay, vẫn luôn muốn đến đây, nay cũng nhân cơ hội này dẫn y đến đây thăm. Còn nữa, lần này tiểu đệ đến cũng có mang chút đồ từ điền trang của bọn ta đến, không phải là đồ quý báu gì, mong Lục đại ca không ghét bỏ." Lục Đình Sinh thấy thế liền mở miệng nói không chê, bọn họ có thể tới đã là rất vui, nói xong liền dặn bọn hạ nhân đem đồ Thẩm Tương Ngôn mang đến đi cất, rồi đưa hai người họ về phòng.
Sau khi hai người khách sáo hai câu, Lục Đình Sinh lúc này mới quay người thi lễ với Hạ Dung nói, "Lần này còn muốn làm phiền Hạ Dung đệ đệ giúp ta này một lần."
Hạ Dung cũng không dám nhận thi lễ này của Lục Đình Sinh, vội vàng nghiêng người tránh đi, thấy Lục Đình Sinh nói khẩn thiết, liền cười hỏi, "Không biết Cố đại ca hiện tại đang ở đâu? Đệ muốn đi gặp huynh ấy một lát."
"Cố đại ca của đệ còn đang ở hậu viện chờ đệ đấy, để ta gọi người đưa đệ tới. Y vốn là muốn đích thân tới đón hai người, nhưng mà y vừa mới động thai khí cách đây vài ngày, nên ta cũng không dám cho y đi lại nhiều quá, đã ngăn y lại, sợ là bây giờ rất giận ta." Lục Đình Sinh lập tức cười khổ, lại gọi một tiểu nha hoàn dẫn Hạ Dung đi gặp Cố Thần.
Thấy Hạ Dung đi rồi, Thẩm Tương Ngôn liền lên tiếng an ủi, "Lục đại ca đừng lo lắng, Hạ Dung cùng Cố đại ca quan hệ xưa nay rất tốt, để hai người họ trò chuyện với nhau là ổn rồi." Nói đến đây Thẩm Tương Ngôn dừng một chút tiếp tục nói, "Huống chi lần trước chúng ta gặp mặt có hơi vội vàng, lần này thời gian đầy đủ chúng ta phải nói chuyện tận hứng mới được."
Lục Đình Sinh nghĩ cũng phải, Cố Thần rõ ràng không giận hắn được, chờ Hạ Dung giúp hắn nói vài câu hay, nghĩ đến đêm nay hắn có thể lại gần y, liền không cần lo lắng nữa, lại lên tinh thần đếntiếp đãi Thẩm Tương Ngôn, hai người bọ họ ngươi một lời ta một lời, không bao lâu liền nói chuyện đến khắp trời nam đất bắc.
————————————
Lại nói đến Hạ Dung được dẫn đến phòng Cố Thần, vừa vào cửa liền thấy Cố Thần một thân trường bào gấm màu thiên thanh bán nằm dựa vào giường nhỏ, thấy Hạ Dung tiếng vào liền vội vàng ngồi dậy, khuôn mặt vốn không cảm xúc cũng hiện lên ý cười.
Cố Thần kéo tay Hạ Dung ngồi xuống, oán giận nói, "Sao đến mà không cho người đến báo huynh trước một tiếng, để ta có thể chuẩn bị tốt mọi thứ chứ."
Hạ Dung cũng không gạt hắn, cười nói, "Là ca phu đặc biệt mời đệ đến để thay y nói vài câu hay với huynh."
Cố Thần nghe thế đột nhiên ho khan vài tiếng, làm hạ nhân bên cạnh hoảng sợ vội đến vuốt ngực thuận khí cho hắn. Đến bây giờ hắn còn không hiểu mới lạ, hóa ra vì thế mà y đứng canh cửa phòng mình, Cố Thần liếc Hạ Dung một cái nói, "Y còn biết mời đệ tới làm cứu binh à, nhưng đáng tiếc cứu binh đã nhanh bán y đi mất rồi."
Hạ Dung cũng không thèm để ý, cầm một miếng mứt trái cây lên ăn, cảm thấy chua hơi quá rồi, ê cả răng, liền không dám ăn nữa. Hạ Dung suy nghĩ một chút vẫn hỏi, "Huynh và ca phu đến cùng là có chuyện gì vậy?"
Cố Thần thở dài kể rõ ngọn nguồn mọi việc, Hạ Dung nghe xong liền ngẩn người, y cũng không phải hoàn toàn không hiểu những chuyện này, trước đây lúc ở Hạ gia dù chưa từng thấy nhưng cũng đã có nghe nói qua, "Vậy tiểu Ngọc kia, Lục đại ca xử lý nàng như thế nào?"
Cố Thần nhớ tới nàng ta thì thần sắc cũng tốt lên một chút, "Lục đại ca của đệ dù sao cũng biết nha đầu này dùng không được, lúc đó đã cho người trói lại đánh mười gậy, nhưng nói thế nào cũng là nha hoàn mẫu thân đưa tới, y cũng không tiện xử quá tay, sau đó cũng chỉ giáng nàng làm nha đầu cấp thấp thôi."
Hạ Dung nnghe xong, liền thở phào nhẹ nhõm, "Lục đại ca cũng không phải loại người như vậy, việc này cũng không thể oán trách một mình y." Lời này đúng là lời xin tha thứ.
Cố Thần vỗ vỗ tay Hạ Dung tay, "Việc này trong lòng huynh hiểu rõ, đệ cũng đừng để ý đến, chỉ cần nghĩ xem ở lại đây mấy ngày, hai chúng ta cung một chỗ trò chuyện với nhau là được."
Hạ Dung gật gật đầu, biết Cố đại ca đã chấp nhận, cũng không còn giận Lục Đình Sinh nữa. Tuy không biết khi nào Cố đại ca mới chịu để ý đến ca phu, nhưng tính ra thì việc này y làm cũng không phụ lòng ca phu giao phó, còn những chuyện khác nói nhiều quá cũng không tốt. Hai người họ cũng không còn nói về việc này nữa mà chuyển sang bàn luận chuyện khác.

-----Hết chương 34-----
blogspot: http://cinclouds.blogspot.com/
wordpress: https://cloudsxuixeo.wordpress.com/
Wattpad:   https://www.wattpad.com/user/VHV240996

Chủ Nhật, 4 tháng 2, 2018

XVCĐSTPL Chương 33

Chương 33:
Gió thổi qua ngọn cây phát ra tiếng sàn sạt, sau giờ ngọ, giữa núi rừng cực kỳ yên tĩnh, chỉ nghe thấy xa xa thỉnh thoảng truyền đến vài tiếng chim hót. Thẩm Tương Ngôn ngồi xổm xuống trước một cây bích ngân thảo, cẩn thẩn đào toàn bộ rễ lên đưa cho Hạ Dung xem, bụi cây bích ngân thảo này nhỏ dài, có ba bốn lá hình thoi đối xứng nhau, lúc nở hoa đều có hai nụ hoa, hương hoa đặc thù, là một loại hương liệu phụ trợ thường xuyên sử dụng trong việc chế hương.
Hạ Dung cẩn thận nhận lấy bụi cây đó,  nghe tướng công giảng giải cặn kẽ, càng ngày càng thấy tò mò mới con đường tạo ra các mùi hương khác nhau này. Thẩm Tương Ngôn nhìn Hạ Dung cúi đầu nghiêm túc xem xét bích ngân thảo, tóc đen như mực, mặt mày nhu hòa, tâm trạng hắn càng lúc càng mềm đi. Lấy bích ngân thảo trong tay Hạ Dung bỏ vào gì sau lưng mình, bên trong gùi đã có rất nhiều loại thực vật khác nhau gặp được trên đường, thậm chí là còn có cả những loại quả dại không nhìn rõ hình dạng.
Sau khi để vào gùi, Thẩm Tương Ngôn lôi kéo Hạ Dung tiếp tục đi vào trong núi, bên trong núi này còn có rất nhiều thứ đặc biệt khác, Cùng đi theo hầu hạ ngoài Hà Hân, Hà Miêu thì còn có hai vị đại ca hộ vệ vẫn đi theo sau hai vị chủ nhân khoảng mười bước, như vậy vừa hay đảm bảo mình không quấy rầy hai vị chủ nhân, nhưng cũng có thể nhận mệnh lệnh bất cứ lúc nào.
Đời trước lúc Thẩm Tương Ngôn học chế hương cùng một người thầy, người thầy kia làm người cũng hơi đặc biệt, không giống với những lão sư khác chỉ biết dạy theo sash vở tri thức tầm thường, ông ấy hằng năm đều dẫn đám học sinh bọn họ vào trong núi một lần, chậm thì một tháng, lâu thì hai tháng, dạy bọn họ nhận biết các loại thực vật hương liệu hoang dã. Lần này tỉnh lại ở nơi kỳ quái này, hắn liền muốn cảm tạ vị lão sư đã dạy dỗ hắn như vậy, nếu không bỗng nhiên đi đến nơi có khoa học kỹ thuật lạc hậu như ở đây thì dù hắn có là một chuyên gia chế hương thì ở đây cũng bị hạn chế tay nghề một, hai phần.
Đi chưa được mấy bước liền thấy ở phía trước có một vùng cây ăn quả, đây cũng là loại trái cây thường thấy trong núi, vừa vặn giờ cũng là mùa quả nên trên cây có rất nhiều trái đỏ au. Thẩm Tương Ngôn vội vàng tiến lên hái một trái, dùng tay áo tỉ mỉ xoa xoa xong mới đưa cho Hạ Dung, sau đó cũng tự mình hái một trái nếm thử.
Hạ Dung nhận trái cây núi kia cắn một cái, liền nhíu chặt mày vì chua, chờ vị chua kia tan đi chính là vị ngọt nhàn nhạt cùng vị của quả tràn ngập trong cổ họng.
Thẩm Tương Ngôn khẽ cười nói, "Có phải là hơi chua không, lát nữa về trở lại thắng đường làm kẹo hồ lô vậy, lúc đó ngươi liền thích ăn." Nói xong liền hái thêm rất nhiều trái, đều bỏ vào trong gùi sau lưng.
Hai người đi một vòng núi trở về thì cũng là lúc mặt trời xuống núi, dù sao đây cũng là ở trong núi, hắn mang theo phu lang lỡ như gặp phải thú hoang sẽ phiền toái. Trên đường trở về, thấy Hạ Dung có vẻ mệt mỏi, không còn hoạt bát như lúc mới đi, Thẩm Tương Ngôn thuận tay bứt cỏ dạy ven đường thắt một con chuồn chuồn cỏ cho Hạ Dung, sau khi đưa cho Hạ Dung thì hắn ngồi xổm xuống cười nói, "Lên đây đi, Dung Nhi, để vi phu cõng."
Hạ Dung sớm đã mất đi sự hưng phấn lúc đầu, lúc này bước đi chỉ còn cảm thấy đau dâu. Thấy tướng công muốn cõng y, cắn cắn môi do dự một chút cuối cùng vẫn đầy mặt vui mừng hai tay ôm lấy cổ tướng công, tiểu thân thể nhảy một nhảy lên lưng của tướng công. Đương nhiên là y không có quên cầm chắc chuồn chuồn tướng công mới thắt cho vừa nãy, chuồn chuồn cỏ này thắt rất tinh xảo, Hạ Dung thích vô cùng.
Chờ đến khi về đến điền trang, Hạ Dung đã ngủ luôn ở trên lưng Thẩm Tương Ngôn. Thẩm Tương Ngôn có chút buồn cười đem người trên lưng trở về phòng, rón rén đem người đặt lên giường, động tác lớn như vậy, cho dù cẩn thận thế nào thì hẳn tiểu phu lang cũng tỉnh lại, ai biết được y chỉ hừ hừ hai tiếng rồi lại ngủ tiếp.
Thẩm Tương Ngôn cũng không quản nữa, chỉ kéo chăn lên đắp cho y, lúc này mới nhìn về phía dưới. Vừa nãy tư thế lúc Hạ Dung bước đi không đúng lắm, Thẩm Tương Ngôn sợ chân Hạ Dung bị cọ xát, hắn không yên tâm liền tháo giày với tất của y ra, liền thấy đôi chân vốn trắng trẻo non nớt giờ có chút hơi đỏ lên. ThẩmTương Ngôn cầm bàn chân nhỏ lên nhìn một chút, thấy là chỉ sưng nhẹ, không có gì đáng lo nên cũng yên lòng.
Đôi bàn chân của Hạ Dung nhỏ nhắn, trắng không chút tì vết, thanh tú đáng yêu, đi đường lâu như vậy cũng không thấy có một chút mùi lạ nào, ngược lại là sạch sành sanh, cầm lên còn thấy được thịt mềm mại. Thẩm Tương Ngôn lợi dụng việc xoa bóp, thưởng thức một hồi, chờ xoa ấn nhẹ nhàng cả hai chân ngọc xong hắn mới không muốn mà mang tất vào cho y.
———————————
Ngày thứ hai Hạ Dung bị đói mà tỉnh, tối hôm qua lúc ăn cơm tói y vẫn còn đang ngủ, Thẩm Tương Ngôn thấy y ngủ ngon quá, kêu hai lần cũng không dậy nên đành để cho y ngủ tiếp.
Chờ ăn điểm tâm no xong, Thẩm Tương Ngôn muốn bàn một ít chuyện cùng quản gia ở điền trang. Hạ Dung không muốn nhúng nhích chút nào, nhưng nghĩ đến rừng trúc nhỏ ở hậu viện kia thì y liền gọi Hà Hân chuẩn bị một cái bàn để ở bên cạnh rừng trúc, y còn cho chuẩn bị một ít giấy bút dùng cho việc vẽ.
Chờ chuẩn bị xong tất cả, Hạ Dung liền đi vẽ rừng trúc, Hạ Dung vẽ cũng chỉ là múa rìu qua mắt thợ thôi. Việc vẽ này là A đa trước kia đã dạy cho y, nhưng đáng tiếc là lúc y bắt đầu học vẽ thì A đa đã bị bệnh, nên ông muốn dạy kỹ càng cũng không còn sức, cuối cùng y chỉ học được mở đầu đơn giản mà thôi.
Lúc Thẩm Tương Ngôn đến đó, cũng không làm kinh động đến Hạ Dung, hắn đứng ở phía sau y yên lặng nhìn. Tuy hắn không vẽ được, nhưng vẫn có thể nhỉn ra đẹp xấu, Hạ Dung vẽ mặc trúc dù nét vẽ vẫn cong chút non nớt, yếu ớt, nhưng lá trúc vẽ ra lại có cảm giác không gió mà bay, cũng có vài phần linh tính.
Chờ đến lúc Hạ Dung vẽ xong, Thẩm Tương Ngôn mới lên tiếng hỏi, "Dung Nhi thích vẽ sao?"
Hạ Dung sợ hết hồn, phát hiện là tướng công đứng ở phía sau mình, cũng quên mất việc phải trả lời tướng công mà vội vàng che đi bức tranh mặc trúc mới vẽ, y vẽ không có đẹp, không muốn cho tướng công xem.
Thẩm Tương Ngôn buồn cười nhìn bộ dáng y ngốc nghếch che lấy bức tranh phía dưới, nhắc nhở, "Không cần che đâu, mới nãy vi phu nhìn thấy hết rồi."
Hạ Dung nghe thế chỉ đành đem tranh để lại trên bàn, không che dấu nữa.
Thẩm Tương Ngôn chọt chọt trán Hạ Dung nói, "Về lại nhà rồi, tướng công mời một thầy vẽ tranh về dạy cho ngươi được không?"
Hạ Dung nghe thế liền hoảng sợ nhìn phu quân mình, ý của tướng công là muốn cho mình học vẽ sao, Hạ Dung bồn chồn, y có thể học sao? Vậy là sau này y cũng có thể vẽ đẹp như A đa phải không.
"Sao thế, không thích vẽ sao, hay là không muốn học?" Thấy Hạ Dung chỉ trợn to một đôi mắt mèo nhìn mình, lại không hề nói câu nào, không cần đoán cũng biết y đang nghĩ đi đâu rồi, liền mở miệng hỏi lại lần nữa.
Hạ Dung vội vàng lắc đầu nói, "Không, không phải, không phải, thích mà, muốn học." Hạ Dung có chút ngượng ngùng nhưng vẫn là vội vàng thể hiện mình thích thế nào.
Thẩm Tương Ngôn thoả mãn gật gật đầu, nếu Hạ Dung đã có thiên phú này, thì học thêm một ít cũng được. Cũng không phải là hắn muốn y học giỏi đến thế nào, chỉ là ở nhà có việc để làm, cũng không lãng phí thời gian.
Hai người đang bàn về chuyện này thì có tiểu nha đầu mang một phong thư đi đến, Thẩm Tương Ngôn nghe thấy tiếng liền quay đầu liếc nhìn, thấy Hà Hân tiến lên nhận thu trong tay tiểu nha đầu đưa lên.
Thẩm Tương Ngôn mở thư ra, đọc qua xong thì bất đắc dĩ cười cười đưa thư cho Hạ Dung, "Có lẽ chúng ta không thể ở đây lâu thêm nữa rồi, thu dọn một tí ngày mai chúng ta đi thăm Cố đại ca".
Hạ Dung xem xong thư thì có chút lo lắng, không biết Cố đại ca bây giờ thế nào, càng nghĩ y càng lo lắng. Hóa ra thư này là Lục Đình Sinh viết, trong thư có nói mấy ngày trước Cố Thần bị hắn chọc tức đến động thai khí, hắn sợ Cố Thần có tâm sự riêng tư gì đó không thể nói. Nên muốn mời Hạ Dung đến cùng với Cố Thần hai ngày, cũng là muốn nhờ Hạ Dung đi hòa giải, trong thư cũng nói nếu Thẩm Tương Ngôn lo lắng cho Hạ Dung thì cũng có thể đến đó làm khách. Tuy trong thư Lục đại ca có nói là đại phu đã xem qua, nói là động thai khí, nhưng cũng không đáng lo, nhưng y vẫn sợ Cố đại ca cùng đứa nhỏ trong bụng xảy ra chuyện gì, không khỏi oán giận trách Lục Đình Sinh sao không chăm sóc Cố đại ca thật tốt.
"Đừng lo lắng, Lục huynh không phải cũng nói là đại phu đã kiểm tra rồi sao, Cố đại ca dù động thai khí, nhưng nếu điều dưỡng tốt thì sẽ không có chuyện gì đâu." Thấy Hạ Dung lo lắng, Thẩm Tương Ngôn không nhịn được mở miệng khuyên, nhưng hắn vẫn cảm thấy Lục Đình Sinh vẫn còn chuyện chưa nói rõ, nhất định là có ẩn tình, có lẽ vì che dấu việc đó nên mới khiến cho Cố Thần động thai khí. Lẽ nào Lục Đình Sinh ngoại tình, nhưng nếu như vậy thì có lẽ sẽ không có viết là thư cầu cứu Hạ Dung thế này.
Thẩm Tương Ngôn đoán cũng không sai, chuyện là ở điền trang mà Lục Đình Sinh an dưỡng có hai nha hoàn do Lục mẫu đưa tới, bà vốn thấy bụng Cố Thần vẫn không có tin tức gì nên muốn nạp thiếp cho con trai. Nhưng Lục Đình Sinh vẫn không muốn cưới thiếp, tình cảm từ nhỏ với Cố Thần cũng rất sâu nặng, nên hai nha hoàn được đưa tới tự nhiên cứ thế mà phải hầu hạ ở nơi cách xa các vị chủ nhân, bởi thế mà ngày thường hai vị chủ nhân cũng không nhìn thấy các nàng.
Sau khi có tin Cố Thần đã có thai, Lục mẫu thấy có đã có cháu, liền hiểu tình cảm giữa hai người bọn họ tốt như thế nào, nên bà cũng không quản đến việc riêng của con cái nữa. Nhưng trong thời gian Cố Thần có thai, nhân lúc hai người họ không thể không ngủ riêng, thì một trong hai nha đầu kia gọi là tiểu Ngọc lại tự mình cởi sạch đồ đưa tới trước mặt Lục Đình Sinh.
Lục Đình Sinh vốn muốn đem người đuổi đi, nhưng ngay lúc hắn lên tiếng thì Cố Thần đẩy cửa đi vào. Cố Thần lúc đó nhìn thấy nha đầu kia quần áo xộc xệch hướng đến người Lục Đình Sinh thân mật, lập tức bị động thai khí, chờ đến khi đại phu kiểm tra xong, Lục Đình Sinh liền giải thích với Cố Thần, nhưng lúc đó Cố Thần đã không thèm để ý tới hắn, sau đó mấy ngày liên tục hắn cố gắng làm lành nhưng Cố Thần vẫn không để ý như cũ.
Việc này khiến Lục Đình Sinh thật sự lo lắng, cũng không dám ép Cố Thần để ý đến mình, lúc này mới chủ động viết thư nhờ Hạ Dung đến làm cứu binh.

-----Hết chương 33-----
blogspot: http://cinclouds.blogspot.com/
wordpress: https://cloudsxuixeo.wordpress.com/
Wattpad:   https://www.wattpad.com/user/VHV240996

Chủ Nhật, 28 tháng 1, 2018

XVCĐSTPL Chương 32

Chương 32:
Bởi vì muốn đi ôn tuyền, nên Hạ Dung để người hầu ra ngoài sau đó tự mình cởi đồ, gấp lại để một bên, chỉ mặc mỗi áo lót mới đỏ mặt mở cửa đi ra ôn tuyền. Đẩy cửa ra, nhìn thấy đường nhỏ dưới chân được lát từ đá cuội, hai bên trái phải đều là rừng trúc xanh biếc, diện tích rừng trúc không lớn lắm. Đi về trước mấy chục bước liền thấy được một ao nước nóng ngoài trời, xung quanh yên tĩnh, cạnh ao trải đá hoa cương, hơi nước trong ao lượn lờ bốc lên.
Thẩm Tương Ngôn đã sớm cở ở bên trong ao nước nóng, lúc này đang tựa mình vào cạnh ao nhìn tiểu phu lang chỉ mặc áo lót từng bước chậm rãi đi tới, thấy tiểu phu lang đến cạnh ao thì bất động, hắn khẽ cười nói, "Dung Nhi mau xuống nước, nhiệt độ rất vừa phải, thoải mái lắm."
Đây là lần đầu tiên Hạ Dung tắm ôn tuyền, nhìn mặt nước ngập hơi nước bốc hơi trắng toát một chút, liền ngồi xổm xuống lấy tay cẩn thận thử nhiệt độ, cảm thấy hơi nóng nhưng trông có vẻ ngâm mình sẽ rất thoải mái, y vừa định xuống nước thì nghe tướng công gọi lại.
"Dung Nhi ngoan, mặc quần áo ngâm nước sẽ khó chịu lắm, tự mình cởi quần áo rồi hãy xuống." Thẩm Tương Ngôn thấy Hạ Dung muốn mặc đồ lót xuống nước, hắn làm sao chấp nhận được, liền nhẹ nhàng dụ dỗ.
Hạ Dung nhìn tướng công ở trong ao để lộ một ít da thịt, còn có eo gầy cứng cáp cùng với đôi chân thẳng tắp mạnh mẽ ẩn trong làn nước, mặt của y liền đỏ tới mang tai. Tuy ở trong ánh nhìn nóng bỏng của tướng công, nhưng y vẫn nghe lời kéo dây lưng buộc bên hông để cởi áo lót, theo áo lót rơi xuống đất thân thể vì ngại ngùng mà đỏ hồng lên hiện ra trong không khí.
Thẩm Tương Ngôn nhìn thiếu niên đứng ở một bên ao nước, hắn chỉ cảm thấy miệng khô lưỡi khô, khàn giọng nói, "Đến đây, xuống nước, đến chỗ vi phu nào."
Không đợi Hạ Dung đi tới trước mặt, Thẩm Tương Ngôn đã không nhịn được liền kéo người vào trong lòng ngực, không ngừng hôn vào cái trán, vành tai còn có khóe miệng, cộng với nhiệt độ của ôn tuyền, Hạ Dung rất nhanh liền chóng mặt.
Thẩm Tương Ngôn nhìn tiểu phu lang trong lồng ngực cưng chiều, nhẹ nhàng ôm y đi tìm một chỗ bằng phảng ngồi xuống, đem toàn thân ngâm vào trong nước nóng, chỉ cảm thấy cả người thiệt thoải mái. Tuy hắn rất muốn làm một màn trong ôn tuyền, nhưng hắn sợ thân thể Hạ Dung không chịu được, nên chỉ đành ăn đậu hủ tạm vậy.
Thẩm Tương Ngôn canh thời gian đã qua khoảng hai khắc (30 phút) thì ôm Hạ Dung ra khoải suối nước, trước đây hắn có hỏi qua Lý đại phu thì biết tuy ngâm ôn tuyền rất tốt cho Hạ Dung, nhưng mà cũng không thể ngâm quá nhiều, bọn họ ở định ở đây khoảng mấy ngày, nên cũng không cần phải vội, mỗi ngày mang tiểu phu lang đi ngâm một lần là được rồi.
Thẩm Tương Ngôn ôm Hạ Dung ra khỏi ôn tuyền, một đường đi qua rừng trúc nhỏ trở về phòng, ở trong ôn tuyền không thể làm bậy, giờ về đến phòng hẳn là có thể rồi. Thẩm Tương Ngôn lúc mới vừa hưởng qua hương vị kia liền giống như thực cốt tri vị, rất nhanh bên trong phòng đã truyền ra tiếng thở dốc dồn dập, Hạ Dung cả người nhũn ra, đem cả cơ thể tựa hết vào Thẩm Tương Ngôn, đắm chìm trong dư vị mới rồi, Thẩm Tương Ngôn ôn nhu hôn tiểu phu lang, nhẹ nhàn nói gì đó an ủi cho đến khi tất cả yên tĩnh trở lại.
————————————
Sáng sớm ngày tiếp theo, Hạ Dung tràn đày phấn khởi đi dạo một vòng toàn bộ điền trang, chờ đến khi quay về viện Khuynh Dung thì trong lòng ngực y còn ôm theo một đứa nhỏ ba tuổi. Thẩm Tương Ngôn nghi hoặc nhìn đứa nhỏ trong lòng Hạ Dung, không biết là nhặt được ở đâu, người làm nơi này đều do Thẩm An phụ trách chọn mua, đều là ấn theo yêu cầu của hắn mà chọn, hai năm qua đối với năng lực của Thẩm An hắn rất yên tâm, nên việc nào đã giao cho y thì hắn cũng không có nhúng tay vào.
Hạ Dung hôn khuôn mặt của đứa nhỏ trong lồng ngực một cái, cười nói, "Đây là hài tử của nữ đầu bếp Lý Thẩm, nhũ danh là Nhạc Nhạc, Dung Nhi nhìn đáng yêu nên mới ôm đi chơi." Bây giờ trong lòng Hạ Dung chỉ tập trung vào trêu đùa với đứa nhỏ trong lòng, hai người một lớn một nhỏ không ngừng tiếng cười, nên Hạ Dung không phát hiện ra sắc mặt của Thẩm Tương Ngôn lúc y hôn đứa nhỏ khó coi như thế nào.
Thẩm Tương Ngôn không chịu được tiểu phu lang thân mật với người khác như vậy, cho dù đó có là một đứa nhỏ cũng không được, hắn bước lên vài bước nói, "Dung Nhi ôm lâu như vậy cũng mệt mỏi rồi, để vi phu ôm một lát cho."
Hạ Dung tưởng tướng công cũng yêu thích đứa nhỏ này giống mình, vì vậy rất yên tâm đưa Nhạc Nhạc trong lồng ngực giao cho Thẩm Tương Ngôn. Thẩm Tương Ngôn ôm lấy tiểu hài tử, đứa bé kia vừa rồi còn thật vui vẻ bây giờ đổi người ôm liền khóc lên oa oa, nhìn đứa nhỏ khóc nháo liên tục trong lồng ngực, mặt Thẩm Tương Ngôn nháy mắt càng đen hơn.
Hạ Dung "Hì hì" một tiếng cũng không nhịn được liền phì cười, thật sự là y có quá ít cơ hội nhìn thấy tướng công mình xấu mặt như vậy, cho nên vừa nhìn thấy sắc mặt tướng công tối sầm lại vì món nợ không mua Nhạc Nhạc thì y cảm thấy rất mới lạ.
Thẩm Tương Ngôn có chút lúng túng đưa đứa nhỏ cho tiểu phu lang, Hạ Dung nhận hài tử ôn nhu dỗ, lại gọi Hà Hân mang hộp điểm tâm của y đến, mấy đứa nhỏ đều thích những món ngọt như vậy, đúng như y đoán, đem một khối bánh bỏ vào trong tay Nhạc Nhạc, một lát liền không còn tiếng khóc nữa. Đứa nhỏ chẳng qua cũng chỉ đưa miếng bánh lên mép liếm liếm vài cái, lại nhìn ngược về phía Hạ Dung như không có chuyện gì cả.
Thẩm Tương Ngôn thấy Hạ Dung ôm đứa nhỏ chơi vui vẻ, trên mặt y chưa từng có vẻ vui sướng đơn thuần như vậy, Thẩm Tương Ngôn hơi mâu thuẫn nghĩ, Hạ Dung thật thích trẻ con nhỉ. Nếu hai người bọn họ có con, thì hẳn là Hạ Dung sẽ là một A Đa tốt cái hai người bọn họ đứa nhỏ, hiểu rõ tâm tình đứa nhỏ, dạy nó bước đi, nhìn nó từng bước lớn lên. Nhưng hắn còn muốn cùng tiểu phu lang trải qua thế giới hai nguời nhiều hơn, nghĩ đến việc sẽ có một đứa nhóc chia sẻ chú ý của Hạ Dung cùng với y, Thẩm Tương Ngôn liền nhíu mày, chuyện con cái cứ thuận theo tự nhiên đi.
Thẩm Tương Ngôn ngồi trên ghế nhìn Hạ Dung chơi cùng đứa nhỏ kia, mãi đến tận khi nhìn thấy trán Hạ Dung có chút mồ hôi, lúc này mới ra hiệu cho Hà Hân bế hài tử đo. Thấy Hạ Dung không chịu, Thẩm Tương Ngôn cầm chén trà trong tay đưa tới bên miệng Hạ Dung, dỗ nói, "Ngươi đem con của Lý Thẩm ôm đi lâu như vậy, mẫu thân của nó hẳn cũng rất lo lắng, nếu thích thì mai lại nói người bế đến chơi với ngươi, nghe lời nào."
Hạ Dung nghe thế cũng cảm thấy được, liền bảo Hà Hân bế đứa nhỏ về, còn bảo lấy cho đứa nhỏ túi trái cây, hộp điểm tâm kia cũng thưởng cho Nhạc Nhạc luôn.
Thẩm Tương Ngôn thấy y quan tâm đứa bé kia như vậy, trong lòng liền có chút chua, trên mặt lại cười trêu, "Thích đứa nhỏ như vậy, xem ra vi phu phải nỗ lực hơn mới được."
Hạ Dung nghe thế liền liếc mắt trừng Thẩm Tương Ngôn một cái, còn nói đến chuyện đó, đến giờ eo y vẫn còn đau đấy, tối hôm qua cũng không biết là ai lừa y nói là lần cuối cùng, cuối cùng đều là lừa người.
Thẩm Tương Ngôn ho nhẹ một tiếng, đàng hoàng trịnh trọng nói, "Lát nữa ta mang Dung Nhi đi xem xung quanh đây một lát vậy, cảnh sắc quanh đây cũng không tệ, chỉ cần không đi vào núi sâu thì sẽ không gặp phải mãnh thú."
Hạ Dung vừa nghe là muốn dẫn y ra ngoài, cũng không còn thấy thân thể không thoải mái nữa, vội vàng gật đầu đáp ứng, dáng vẻ giống hệt một đứa nhỏ ngoan ngoãn, làm gì còn khí thế trừng người khác lúc nãy, Thẩm Tương Ngôn buồn cười xoa đầu Hạ Dung, cũng không tiếp tục nói đùa ám muội nữa.

-----Hết chương 32-----
blogspot: http://cinclouds.blogspot.com/
wordpress: https://cloudsxuixeo.wordpress.com/
Wattpad:   https://www.wattpad.com/user/VHV240996