Chương 3
Ăn xong bữa cơm ngon, nhưng
khác với suy nghĩ của Thẩm Tương Ngôn, Hạ Dung không ăn một miếng cá nào, sau khi
hắn truy hỏi, Hạ Dung mới đỏ mặt nhỏ giọng nói khi còn bé từng bị mắc xương cá,
từ đó không dám ăn cá nữa.
Thẩm Tương Ngôn nghe xong liền tự
mình gắp tới phần cá ngon nhất, lại cẩn thận gỡ bỏ sạch xương rồi để vào bát Hạ
Dung. Vừa ăn vừa suy nghĩ, cá có rất nhiều dinh dưỡng, không biết ở Phù dung
trấn này có thể mua được cá biển hay không, có vài loại cá biển có xương rất
nhỏ, nếu Hạ Dung ăn thì không lo bị mắc cổ nữa, hơn nữa vị cá biển mùi ngon hơn
nhiều. Nhưng mà nhìn nơi này có lẽ là cách xa biển, cứ coi như có thể mang đồ
từ biển đến đây thì cũng không biết là còn tươi mới nữa hay không.
Hạ Dung nhìn bát có thêm cá, lòng
cảm thấy thật ấm áp, tướng công thật ôn nhu, thật tốt với Dung Nhi. Tại sao
tướng công tốt như vậy mà chị lại không thích. Cơ mà bây giờ tướng công là của
mình, đúng, là của mình đấy, nghĩ tới đây Hạ Dung đột nhiên giật mình, tướng
công cưới song nhi như mình đã rất là uất ức rồi, dù là người không biết rõ
việc đời, thì y cũng biết nam nhân ở Phượng Dụ quốc có tam thê tứ thiếp là
chuyện rất bình thường, ngay cả phụ thân y ngoài cha ra còn có một cái tiểu
thiếp đấy thôi, sau này tướng công muốn lấy người khác, có phải là sẽ không đối
tốt với Dung Nhi như vậy nữa không.
Thật hy vọng tướng công chỉ có
mình mình thôi, chỉ đối tốt với mình mình thôi, từ giờ khắc này trong lòng Hạ
Dung chậm rãi nảy mầm một ý nghĩ nho nhỏ là "Mong là tướng công chỉ thuộc
về mình y", nếu như Thẩm Tương Ngôn biết Hạ Dung chuyển biến tâm tư thế
này chắc là sẽ vui như mở cờ trong bụng hận không thể trực tiếp đốt cháy giai
đoạn đi.
Sau khi hai người cơm nước xong,
Thẩm Tương Ngôn chuẩn bị đi sang phòng phía tây sửa sang lại những thứ ngày mai
muốn bánh trong cửa hàng, mấy thứ này đều đã làm xong trước khi Hạ Dung tới, Thẩm
Tương Ngôn cũng bỏ không ít vốn liếng cho việc đóng gói hương, mọi người đều
dùng những hộp gỗ tinh xảo to nhỏ không giống nhau, hộp bạc được xếp gọn, giờ
chỉ cần xếp chúng nó vào một chỗ để ngày mai lấy thuận lợi là được, cho nên cũng
không mất bao nhiêu thời gian.
Xế chiều hôm nay hắn chủ yếu là
đến điều chế một loại mùi thanh nhã tên là Duyên nguyệt hương thủy (nước hoa
duyên nguyệt), nguyên liệu đã được chuẩn bị xong, có rượu nguyên chất, hoa lê, hoa
chanh, cây sả, tuyết tùng các loại, đem những nguyên liệu này theo một tỷ lệ và
trình tự nhất định bắt đầu điều chế, cho vào bình sứ trắng tinh xảo đã chuẩn bị
từ trước, để nguyên một buổi tối là được. Loại nước hoa này điều chế rất đơn
giản, chủ yếu là trong quá trình điều chế cần phải khống chế đúng tỷ lệ phù hợp.
Điều này đối với hắn mà nói hiển nhiên không có gì đó, nhưng đối với Phượng Dụ
quốc không có cái khái niệm nước hoa này mà nói, nếu đưa Duyên nguyệt ra ngoài thị
trường thì nhất định sẽ mang đến cho Thẩm Tương Ngôn một khoản lợi nhuận lớn.
Bên kia Hạ Dung từ khi tiến
vào gian phòng điều chế hương này cùng Thẩm Tương Ngôn liền tràn ngập tò mò, lén
lút ngửi cái này một tý, lại lén lút ngửi cái kia một tý, mỗi cái mặc dù khác
nhau, nhưng đều dễ ngửi giống nhau. Chờ y đi một vòng trở về nhìn thấy Thẩm
Tương Ngôn đang điều chế hương liệu, liền bị bộ dáng chăm chú của tướng công mê
hoặc, Hạ Dung còn chưa biết lúc nam nhân chăm chỉ làm việc là thời điểm mê
người nhất, y chỉ cảm thấy lúc này tướng công rất hấp dẫn.
Thẩm Tương Ngôn quay đầu lại thấy
Hạ Dung đang ngơ ngác nhìn mình, liền hỏi y có muốn cùng mình học chế hương hay
không, thấy Hạ Dung gật đầu, liền bắt đầu giải thích cho y, Hạ Dung rất có ngộ
tính, Thẩm Tương Ngôn nói qua liền có thể hiểu được, hai phu phu bận bịu cả một
buổi chiều cuối cùng cũng coi như xong.
Đêm đó chờ lúc Hạ Dung tắm rửa
xong trở về phòng liền thấy ấm áp dễ chịu, nhìn chung quanh một lần, thấy trong
góc phòng bỏ thêm một chậu than, đang đốt than trắng thượng đẳng không có khói
bụi, hai người ở trên giường nói chuyện như hôm qua rồi mới đi ngủ, thân thể Hạ
Dung cũng không còn lạnh như băng như ngày hôm qua.
Muốn nói Thẩm Tương Ngôn có thể
chăm sóc tỉ mỉ chu đáo cho một người như thế nào, thì bắt đầu từ hôm nay cho
đến rất nhiều năm sau này, Thẩm Tương Ngôn đều cho Hạ Dung trải nghiệm.
——————————
Ngày thứ hai Thẩm An cùng với
Thẩm Tương Ngôn từ sớm đã mang theo hương đến tiệm, ở trước cửa tiệm treo hai
dây pháo, hướng về phía mọi người đối đang náo nhiệt nói vài câu xã giao cùng
thông báo bán hạ giá ưu đãi ba ngày khai trương, sau đó kéo xuống miếng vải đỏ bao
phủ tấm bảng đề chữ "Hương Tự Lai", coi như là làm lễ khai trương cửa
hàng.
Cửa hàng mới vừa khai trương nên
Thẩm Tương Ngôn cũng bận bịu một trận, nhìn Thẩm An từ từ quen với công việc
chưởng quỹ liền quay trở về nhà, hắn không yên tâm để tiểu phu lang một mình ở
nhà quá lâu. Trên đường trở về hắn thấy một đại nương đang bán rất nhiều thỏ
cụp tai trong lồng, Thẩm Tương Ngôn định đi qua luôn, nhưng càng nghĩ càng cảm
thấy thỏ cụp tai này giống với tiểu phu lang nhà hắn đến mấy phần, liền quay
đầu lại chọn hai con, một con thuần trắng một con lỗ tai màu xám để đại nương cho
vào lồng trúc nhỏ, nghĩ đến Dung Nhi nếu nhìn thấy hai con thỏ này chắc chắn
rất vui vẻ, khóe miệng hắn cũng cong lên.
Mang theo lồng thỏ vừa đến cửa
nhà, liền thấy một nam nhân trung niên mặc quần áo màu xanh lam mang theo một
thanh niên ngang tuổi mình, đang muốn gõ cửa nhà mình, Thẩm Tương Ngôn nhìn
chăm chú nhìn một lúc rồi mới từ ký ức của nguyên chủ nhận ra đây là hảo hữu trước
đây của Thẩm phụ.
"Là Lý thúc phụ đây mà, con
là Tương Ngôn." Xác định đúng là hảo hữu Lý Tự Minh của Thẩm phụ, Thẩm
Tương Ngôn liền bước nhanh về phía trước cúi chào, vị trưởng bối này trước đây
cũng từng giúp đỡ Thẩm gia, nhưng là mấy năm trước nghe đâu cả nhà đã dời đi
nơi khác làm ăn, bởi vậy hai nhà cũng là đã không liên lạc từ lâu.
"Là Tương Ngôn à, đã lớn đến
như vậy rồi, ai, là thúc phụ không đúng, phụ thân ngươi đi lâu như vậy mà ta
mới đến cửa thăm." Nói xong liền giới thiệu thanh niên bên cạnh cho Thẩm
Tương Ngôn, "Đây là Lý Đông Thăng con trai thúc, lúc còn bé các ngươi cũng
đã gặp nhau rồi."
Thẩm Tương Ngôn cùng Lý Đông
Thăng chào hỏi nhau xong, mở miệng nói "Phụ thân nếu biết chắc chắn cũng
sẽ không trách Lý thúc phụ, ngài ngày hôm nay có thể tới đây con đã rất cảm
động. Lý thúc phụ, Đông Thăng huynh, chúng ta đừng đứng ở cửa nữa, vào trong
nhà lại nói chuyện tiếp." Nói xong dẫn hai người tiến vào nhà.
Vừa mới vào sân liền thấy một
bóng người màu vàng nhạt đứng ở trong sân, thấy Thẩm Tương Ngôn tiến vào liền
vui vẻ đi lên, "Tướng công, huynh đã về rồi." Thẩm Tương Ngôn không
biết hình dung cái cảm giác này như thế nào, có một người sẽ ở nhà chờ hắn, không
còn mình hắn ở một mình nữa, vẫn còn một người ở nhà chờ hắn.
Hạ Dung từ khi Thẩm Tương Ngôn đi
ra ngoài liền thỉnh thoảng để ý tới động tĩnh ở cửa, chờ Thẩm Tương Ngôn trở về.
Nhưng vừa dợm bước lên liền thấy phía sau Thẩm Tương Ngôn còn có những người
khác, Hạ Dung liền xấu hổ lúng túng nắm ống tay áo không biết nên làm thế nào
mới tốt.
Thẩm Tương Ngôn nhìn bộ dáng không
biết làm sao của y, buồn cười giới thiệu với hai người ở sau, "Đây là phu
lang của con, Hạ Dung, còn hai vị này là Lý thúc phụ cùng con trai thúc Đông
Thăng huynh."
Hạ Dung chào hai người một cái,
liền trốn ở phía sau tướng công, Thẩm Tương Ngôn xoa xoa tóc của y, đem lồng thỏ
đưa cho y, "Này, ta mua cho Dung nhi, mang ra sau chơi đi." Thực ra lúc
Thẩm Tương Ngôn vừa vào cửa y đã thấy thỏ con, nhưng lại không biết có phải là
cho mình hay không, nhận lồng trúc xong Hạ Dung vui vẻ muốn chết, quên mất tình
huống xấu hổ lúc nãy, được tướng công cho phép liền vui vẻ mang thỏ nhỏ đi.
Hạ Dung đi rồi, ba người tiến
vào nhà chính, Lý Tự Minh uống trà trong chén, thở dài nói, "Ai lại nghĩ
Thẩm huynh ra đi sớm như vậy, lẽ ra thúc nên trở về sớm hơn, nếu không thì Hạ
gia cũng không thể bắt nạt một người không có ai làm chủ như con, việc này là
Hạ gia không đúng, thúc phụ trở về là muốn giúp con đòi công bằng."
"Việc Hạ gia bắt nạt con,
cũng là chuyện bình thường trên đời, con còn muốn cảm tạ bọn họ đưa tới Hạ Dung
đây, Hạ Dung rất tốt, con rất thích."
"Ai, dù tốt cũng chỉ là
song nhi, chuyện này vẫn là oan ức cho con."
"Nếu cưới Hạ Dung rồi, Hạ
Dung cũng cùng tâm ý với con, vậy y có là song nhi hay không thì đối với con
chẳng có quan hệ gì." Thẩm Tương Ngôn biết quan niệm của hắn và người ở
đây vẫn có một ít khác nhau, nên cũng không nói thêm gì, "Thúc phụ đây là muốn
chuyển về Phù dung trấn sao?"
"Phải, ta già rồi vẫn muốn
lá rụng về cội, nhà chúng ta mới vừa chuyển về. Vừa vặn, phụ mẫu con không còn thúc
cũng có thể thay Thẩm huynh chăm nom con một, hai cái, Đông Thăng cùng con
tuổi không chênh lệch lắm, các con sau này có thể trở thành bạn."
"Nếu sau này con có chuyện
gì còn muốn làm phiền thúc phụ và Đông Thăng huynh giúp đỡ, rất nhiều chuyện con
là tiểu bối cũng không hiểu lắm." Nói xong Thẩm Tương Ngôn đứng dậy hướng Lý
Tự Minh và Lý Đông Thăng thi lễ, đi theo con đường này đối với hắn cũng có chỗ
tốt, dù sao thì hắn cũng mới đến, có một trưởng bối chỉ điểm một, hai điều hắn
cũng có thể tránh khỏi rất nhiều phiền phức, cho nên việc thi lễ hắn cũng cam
tâm tình nguyện mà làm.
Ba người cùng nhau trò chuyện
cùng nhau vài câu, hai cha con Lý gia liền tạm biệt rời đi, Thẩm Tương Ngôn
định mời bọn họ ở lại ăn cơm, lại bị bọn họ từ chối vì có việc.
Hai cha con Lý gia đến nhà lần
này còn mang theo chút trà thượng đẳng đến, Thẩm Tương Ngôn mang cất xong, liền
vội vàng đi tìm tiểu phu lang nhà hắn. Trời mới biết vừa nãy thấy Dung Nhi một
thân quần áo vàng nhạt, lòng hắn giống như bị vuốt mèo cào. Đến phòng chính
liền thấy Hạ Dung đang ngồi chồm hỗm trên mặt đất cùng hai con thỏ nhỏ chơi đến
là vui, Hạ Dung nhìn thấy hắn trở về liền vội vàng đứng lên kéo tay áo của hắn,
"Tướng công, tướng công, mau nhìn Tiểu Bạch cùng Tiểu Hôi, chúng nó thật
đáng yêu a."
Tiểu Bạch, Tiểu Hôi, lấy tên
này thật rõ ràng, Thẩm Tương Ngôn dưới sự hỗ trợ của Hạ Dung làm cho hai con
thỏ nhỏ một cái ổ giản dị để ở trong sân, sau đó ở một bên nhìn tiểu phu lang nhà
hắn chơi cùng hai con thỏ nhỏ. Thật đúng là người vì quần áo a, tiểu phu lang
trên người mặc bộ quần áo màu vàng lông ngỗng nhìn giống như con thỏ lớn cả
người xù lông, quả thực đáng yêu không chịu được, chỉ là có chút gầy, nhìn dáng
dấp này hắn càng phải cố gắng đem Dung Nhi nuôi mập lên mới được a.
-----Hết chương 3-----
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét