Chương 1
Thẩm Tương Ngôn đẩy cửa vào nhà
liền thấy một đứa nhỏ che kín khăn đội đầu của cô dâu đang nghiêm túc ngồi ở trên
giường, đứa nhỏ kia nghe tiếng hắn vào liền sốt sắng, một đôi tay nhỏ gắt gao
bám vào ống tay áo, bảo y nhỏ một chút cũng không quá đáng, dựa vào ký ức của
nguyên chủ thì tiểu phu lang được gả tới này tên là Hạ Dung, năm nay mới mười
bốn tuổi, mười bốn tuổi ở thế kỷ hai mươi mốt mà hắn sống trước đây thì vẫn còn
là con nít.
Thẩm Tương Ngôn là một cô nhi ở
đời trước, sau tốt nghiệp trung học xong vì không có tiền để học tiếp liền bỏ
học, bái một chế hương sư phụ học chế hương, vì hắn thông minh hiếu học nên sau
mấy năm theo học đã có một tay tài nghệ chế hương cao siêu. Đến năm ba mươi
tuổi cũng coi như là đã có được sự nghiệp thành công, mở một xưởng chế tạo nước
hoa, chuyên sản xuất nước hoa cho giới thượng lưu, sau nhiều năm kinh doanh
cũng gọi là có danh tiếng. Cơ bản là mọi thứ đều đang rất tốt, thì hắn lại gặp
phải tai nạn xe cộ trên đường đi công tác về, lúc tỉnh lại hắn đã trở thành Thẩm
Tương Ngôn ở cái thời không Phượng Dụ quốc này.
Lúc Thẩm Tương Ngôn tỉnh lại
bên trong thân thể này, rất may mắn là nhận được ký ức của nguyên chủ để lại,
nếu không thì hắn cũng không thể thích ứng với cuộc sống ở cổ đại nhanh như vậy
được. Thân thể này cũng gọi là Thẩm Tương Ngôn, cùng tên với hắn, Thẩm gia ở
đây có thể gọi là thế gia chế hương tổ truyền, nhưng đáng tiếc lại liên tục mấy
đời con một, đến đời của ông nội hắn thì đã không còn như năm xưa, thế gia bắt
đầu sa sút. Năm ngoái phụ thân của nguyên chủ theo thường lệ đi xuống phía nam
chọn mua hương liệu, trên đường trở về bất hạnh gặp sơn tặc, không chỉ tổn thất
nặng nề mà ông còn bị trọng thương, về đến nhà không tới mấy ngày đã qua đời. Mẫu
thân của nguyên chủ vì lo lắng cho gia đình mà thành bệnh, đến đầu năm nay liền
buông tay rời khỏi nhân gian, nguyên chủ năm nay mới mười bảy tuổi, hai người thân
nhất trước sau rời đi khiến hắn không chịu được mà ngã bệnh.
Mà tiểu phu lang này là mẫu
thân nguyên chủ trước khi qua đời nhớ đến việc kết hôn của hắn, yêu cầu hắn
phải nhanh chóng thành hôn, để người làm mẫu thân như nàng có mặt mũi xuống gặp
tổ tiên Thẩm gia, dù sao Thẩm gia vẫn luôn là một mạch đơn truyền, không thấy
được con cái của Thẩm Tương Ngôn sau này, nàng cảm thấy thật đáng tiếc.
Thực ra người mà phụ mẫu Thẩm
Tương Ngôn định lấy cho hắn khi còn sống không phải là song nhi này, mà là chị
gái của y gọi là Hạ Quý, nhưng mà hai năm nay Thẩm gia đã có biến đổi lớn, hàng
xóm truyền nhau con trai của Thẩm gia này bệnh không dậy nổi, thực sự không có
gì tốt. Đợi đến lúc Thẩm Tương Ngôn chống đỡ thân thể lo liệu tang lễ của mẫu
thân xong, chuẩn bị đến Hạ gia cầu thân để thực hiện di ngôn của mẹ, thì Hạ gia
kia lại đau lòng nữ nhi của mình mà một mực chắc chắn lúc trước định ra không
phải là trưởng nữ Hạ Quý nhà hắn mà là song nhi Hạ Dung do tiểu thị sinh.
Việc này không thể không nói
chính là cắt đứt cọng rơm cuối cùng của Thẩm Tương Ngôn, ở thời không này ngoài
nam và nữ còn có song nhi là người có thân thể không khác gì so với nam tử bình
thường, nhưng song nhi thì có thể mang thai, tỷ lệ mang thai thấp hơn nhiều so
với nữ tử, điều này dẫn đến việc song nhi có địa vị kém xa nữ tử, nam tử nơi
này cũng ngại việc lấy song nhi làm chính thê.
Lại nói về nguyên chủ này, sau
khi trở về từ Hạ gia liền đổ bệnh không dậy nổi, mãi đến tận nửa tháng trước
hắn tỉnh lại từ bên trong thân thể này. Nói tới Thẩm Tương Ngôn, hắn chính là
người yêu thích nam tử, nói hắn là người có tình cảm thuần khiết cũng được hay
là lập dị cũng được, hắn chỉ muốn tìm một người có thể nghiêm nghiêm túc túc
toàn tâm toàn ý cùng hắn sống hết đời người mà thôi, nếu như không có thì thà
rằng không thích còn hơn. Yêu người khác phái còn chưa chắc là sẽ chung thủy trước
sau, huống chi ở thế giới cũ kia tình đồng chí vẫn chưa được mọi người tán
thành, không khó để tưởng tượng là muốn tìm một người yêu thật lòng khó bao
nhiêu, vì vậy cho đến trước khi chết Thẩm Tương Ngôn hắn vẫn còn là một gã đồng
nam.
Hạ Dung ngồi ở đó nghe có người
đẩy cửa vào, ngay cả trái tim cũng nảy lên, là tướng công tương lai của mình à,
không biết là tướng công có thích mình hay không, Hạ Dung căng thẳng nắm chặt ống
tay áo theo bản năng.
Nghe tiếng bước chân kia dừng ở
phía trước mình vài bước liền không tiến lên nữa, tim Hạ Dung dần dần khó chịu,
là không thích sao, nghĩ đến việc lấy một song nhi làm vợ có là ai thì cũng đều
không thích cả, bàn tay vô thức nắm ống tay áo chặt thêm. Huống chi người hắn
muốn chính là chị mình, hơn nữa mình cũng không được phụ thân, mẫu thân và chị
yêu thích, mình hẳn là người khiến cho người ta không thích.
Lúc Thẩm Tương Ngôn từ trong
suy nghĩ của chính mình đi ra liền phát hiện đứa nhỏ ngồi ở đó đã sắp đem ống
tay áo nắm hỏng, buồn cười cầm lấy hỷ cân(1) đặt trên mặt bàn đi đến
vài bước nhấc lên khăn voan che kín kia, nửa tháng này hắn cũng đã nghĩ rất
nhiều, nếu cưới rồi, chỉ cần tính cách thích hợp hắn cũng không ngại chăm sóc cho
đối phương thật tốt, tốt nhất là có thể nuôi dưỡng ra tình cảm, tuổi tâm lý của
hắn cũng đã là ba mươi mà từ nhỏ đến lớn đều chỉ ở một mình, hắn rất muốn tìm một
người sống cùng nhau. Xuyên đến đây cũng coi như là ông trời tác hợp nhân duyên
đi.
Khăn voan thêu hoa văn long
phượng trình tường bị nhấc lên, mặt Hạ Dung lộ ra, đôi mắt rất lớn, lông mi
dài, da dẻ trắng noãn, tướng mạo thanh tú sạch sẽ, nhưng mà trong lòng Thẩm
Tương Ngôn vẫn cảm thấy có hơi nhỏ chút, lớn lên có thể sẽ đẹp hơn nữa. Thẩm
Tương Ngôn yên lòng, tuy lúc trước đã nghĩ là muốn bồi dưỡng tình cảm, nhưng hắn
vẫn sợ lấy về người không vừa mắt, nói nam nhân là động vật suy nghĩ bằng nửa
người dưới nhiều lúc rất đúng, tình cảm và dục vọng chính là không thể tách
rời. Nếu như không thể tiếp nhận được dáng vẻ bên ngoài thì hắn cũng không biết
mình nên làm gì, cũng may Hạ Dung rất phù hợp với thẩm mỹ của hắn, chủ yếu là tạo
cho người ta khí chất sạch sẽ, điều này làm hắn thích.
Hạ Dung bị tướng công tương lai
nhìn thì có chút ngượng ngùng, tướng công lớn lên thật đẹp mắt. Thẩm Tương Ngôn
trở về trước bàn, nơi đó đã chuẩn bị sẵn rượu giao bôi, hắn rót hai chén rượu rồi
đưa cho Hạ Dung một chén.
"Uống chén rượu hợp cẩn
này, ta và ngươi chính thức kết làm phu phu, cùng quân uống hợp cẩn động phòng,
thành phu thê đồng cam cộng khổ."
Hạ Dung tiếp nhận chén rượu kia,
sau đó tay hai người giao nhau rồi từng người uống cạn rượu trong chén. Thẩm
Tương Ngôn để chén rượu xuống đem tóc hai người cột lại, lại dùng kéo cắt phần
kết tóc đó giao cho Hạ Dung, nhìn Hạ Dung cẩn thận đem kết tóc bỏ vào trong hầu
bao đã chuẩn bị xong, hắn lúc này mới cầm đĩa điểm tâm để sẵn trên bàn đưa cho
Hạ Dung.
"Ngươi cũng một ngày không
ăn đồ ăn rồi có đói bụng không, nghe nói bánh ngọt tiệm này không tệ, ăn thử
mấy miếng đi."
Nhìn những món điểm tâm tinh
xảo trong đĩa, Hạ Dung cẩn thận đưa tay cầm một khối ở bên ngoài, mùi vị của
điểm tâm tan trong miệng, là bánh quế hoa, thật ngọt, ăn thật ngon. Chỉ khi còn
bé lúc cha y còn sống y mới được ăn qua, đó cũng là mấy khối có được mỗi khi
năm mới, đều là do cha nhịn ăn để cho y, nhưng mà sau khi cha y qua đời y cũng chưa
từng được ăn món điểm tâm ngon như vậy. Nghĩ đến cha từng rất ôn nhu hát dỗ y
ngủ, vành mắt Hạ Dung thình lình đỏ, tướng công thật tốt, còn lấy điểm tâm cho
y ăn, cha nếu biết đến hẳn cũng sẽ rất vui vẻ.
Thẩm Tương Ngôn không hiểu sao
Hạ Dung chỉ ăn miếng điểm tâm liền khóc, nhìn khuôn mặt nhỏ dính đầy nước mắt
kia, thực khiến người ta thương, Thẩm Tương Ngôn dằn lòng nhẹ nhàng hỏi thăm. Ban
đầu Hạ Dung còn không chịu nói, hắn tay chân luống cuống dỗ một hồi mới nghe y
đứt quãng kể, từ trong trí nhớ Thẩm Tương Ngôn cũng biết Hạ Dung không phải là
do thê tử chính thất của Hạ lão gia sinh, mà y là do một tiểu thị song nhi sinh
ra, đến mấy khối điểm tâm cũng không có, liền biết Hạ Dung ở Hạ gia khẳng định cũng
chẳng sung sướng gì.
Thẩm Tương Ngôn nhẹ vỗ về lưng Hạ
Dung, Hạ gia thật là tốt, lừa gạt người như vậy, bọn họ không cưng chìu tiểu Hạ
Dung vậy thì sau này liền do ta cưng chìu. Nghĩ tới đây hắn đột nhiên rùng
mình, từ khi nào mà hắn đem Hạ Dung xem là của mình, trong lòng cười nhạo mình một
cái, liền thoải mái, nếu đã tới cổ đại, lấy vào cửa không phải y thì là ai. Trong
xương Thẩm Tương Ngôn đã có dục vọng chiếm hữu từ lâu, chỉ là trước đây không
có ai có thể khiến cho hắn làm thế, lúc này sau khi xác định Hạ Dung là người
của hắn, hắn sẽ không để cho người khác bắt nạt y.
Dỗ Hạ Dung ăn thêm mấy khối điểm
tâm, nhìn bộ dáng đã ăn không nổi lại cứ nhìn chằm chằm đĩa điểm tâm không tha của
y liền buồn cười. Lấy đi đĩa điểm tâm, rót cho y chén nước, để y không bị khô
miệng khi ăn xong điểm tâm làm khó chịu, không phải là không cho y ăn, mà là
buổi tối ăn nhiều quá sẽ đầy bụng khó chịu.
Hạ Dung lúng túng muốn chết, tướng
công sẽ không cảm thấy y ăn quá nhiều mà không thích hắn chứ, y không nên ăn
nhiều như vậy, hai cái tay nhỏ lại vô thức níu chặt ống tay áo, nước mắt mới
vừa ngừng lại liền đảo quanh trong hốc mắt.
Thẩm Tương Ngôn vừa nhìn thấy dáng
dấp kia của y liền biết y đang suy nghĩ cái gì, không nhịn được mà giải thích
vài câu, "Được rồi, Dung Nhi, sau này ta gọi ngươi như vậy có được hay
không, Dung Nhi ngày mai vẫn còn điểm tâm, một lần ăn quá nhiều ngươi sẽ khó
chịu." Nói xong giơ tay xoa xoa tóc Hạ Dung, "Được rồi, hiện tại ta mang
nước đến rửa mặt, trời muộn lắm rồi chúng ta cũng nên đi ngủ."
-----Hết chương 1-----
(1)
Hỷ cân: cây
gậy nhấc khăn voan che mặt của cô dâu.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét