Thứ Sáu, 30 tháng 6, 2017

XVCĐSTPL Chương 12

Chương 12:
Sáng sớm mùng mười, Thẩm Tương Ngôn cùng Hạ Dung dùng điểm tâm xong liền đi đến Lý trạch, ba người lên xe ngựa đi ra Mai Viên ở ngoại ô. Mai Viện này tên như nghĩa bên trong trồng đầy cây mai, năm nay trước khi có tuyết lớn, hoa mai trong vườn cũng đã nở vừa vặn. Thẩm Tương Ngôn ngồi ở trong xe ngựa nghĩ nếu đi đến vườn này chỉ vì ngắm cảnh thì rất tuyệt, nhưng đáng tiếc lại gặp phải những việc xã giao này, cảnh đẹp cũng chỉ có thể làm nền mà thôi.
Ba người đến không sớm cũng không muộn, mới vừa xuống xe ngựa liền thấy một thiếu niên mặc đồ thật “lộng lẫy” đang giáo huấn gã sai vặt bên cạnh, gã sai vặt kia bị y dạy bảo đang quỳ gối trên mặt tuyết run lẩy bẩy, cũng không biết là bị đông cứng hay là bị doạ.
Thẩm Tương Ngôn thấy trang phục của thiếu niên này thực sự đặc biệt nên liếc nhìn vài lần, hình dung như thế nào đây, chính là loại người hận không thể mang vàng bạc châu báu đầu người. Không chỉ ba cái nhẫn vàng nạm bảo thạch trên tay, mà ngay cả phát quan trên đầu cũng vàng chói lọi. Hình tượng này mà tới hiện đại, toàn bộ là trang phục thổ hào sáng loáng, chắc chắn sẽ rất thu hút ánh nhìn của trộm.
Lý Đông Thăng cũng nhìn thấy người kia, trong giọng nói có chút trào phúng, thấp giọng nói, "Đó là Trương Ninh Vũ của Trương gia ở phía đông, người nhà họ Trương dùng chút quen biết làm ăn mờ ám, bán hàng chất lượng kém cũng không phải không có. Cũng không biết có phải là làm chuyện trái lương tâm nhiều quá hay không, Trương lão gia kia đã đổi hai vợ cả, cưới cũng không ít tiểu thiếp, nhưng vẫn không sinh được con trai. Thực sự không có cách nào khác đầu năm nay liền nhận cháu trai về làm con nuôi, người này vốn là có xuất thân từ nhà nghèo khổ, là kẻ chưa từng thấy cái gì tốt. Bước vào Trương gia một chốc, liền như chim sẻ biến thành Phượng Hoàng, nhưng mà ta nói cũng chỉ là bùn nhão không dính lên tường được."
Thẩm Tương Ngôn nghe lời này cũng coi như là nhớ kỹ nhân vật này, thật sự là thẩm mỹ kiểu này cũng khiến người ta khó mà quên, muốn quên cũng không quên được.
Ba người cũng không trì hoãn nữa, đưa thiếp mời cho gã sai vặt ở cửa, liền có hạ nhân dẫn bọn họ đi vào trong. Một đường đi tới, hoa mai ở đây quả thực nở không tệ, Thẩm Tương Ngôn nghĩ lúc trở về nhất định phải chiết một cành, trở về cắm vào lọ hoa bày trong phòng, Dung Nhi khẳng định cũng sẽ thích.
Đến nơi, Thẩm Tương Ngôn nhìn thấy phụ thân của Hạ Dung Hạ Học Lương cũng ở đây, liền cung kính đi sang chào hỏi người nhạc phụ này, Hạ Học Lương nhìn thấy con rể này cũng rất bất ngờ, nghĩ thế nào cũng không nghĩ tới kẻ trong nhà lụi bại như hắn có thể xuất hiện ở đây. Thẩm Tương Ngôn cũng không quá quan tâm đến tâm tư của vị nhạc phụ này, dù có ý kiến thì cũng có thể làm gì hắn, chào hỏi xong liền cáo từ.
Mọi người đến đông đủ, ăn uống linh đình, Lý Hạng Minh lại lôi kéo hắn và Lý Đông Thăng đi gặp rất nhiều người quen cũ của ông. Những người này đối với Thẩm Tương Ngôn có thể nói là không có khách khí, những cũng không phải mỗi người đều đặc biệt thân thiện, dù sao dưới tay hắn hiện tại cũng chỉ có một cái cửa hàng chế hương, cho dù là bán ra được mấy bình nước hoa mới mẻ cũng không vào được mắt của những người giàu có này.
Mãi đến tận khi kết thúc, Thẩm Tương Ngôn cũng không có quên chiết một cành mai vàng nở rất đem mang trở về.
Về đến nhà, trực tiếp tiến vào Hải Đường viện, Thẩm Tương Ngôn đem cành hoa mai giao cho Hà Miêu, bảo y tìm cái lọ hoa xếp vào cho Chính Quân nhìn. Hắn không lập tức đi gặp Hạ Dung, ngược lại là đi tắm trước, ở trong trường hợp lúc nãy, tất nhiên là không thể thiếu việc mời rất nhiều người đánh đàn xướng khúc, lúc này nhất định là không tránh được bị dính mùi son phấn, ngay cả hắn ngửi thấy cũng không thoải mái, làm sao có thể để một người đầy mùi như vậy đi gặp Hạ Dung.
Lúc Hạ Dung thấy Hà Miêu ôm cái bình ngọc sứ trắng cắm mai vàng tiến vào mới biết tướng công trở vể, nghe Hà Miêu nói hoa mai là do tướng coong cố ý đem về cho y, Hạ Dung thích vô cùng. Cả ngày nay tướng công không ở nhà, Hạ Dung một mình ở nhà cực kỳ nhàm chán, lúc xế chiều vốn là muốn tìm thoại bản đọc, nhìn một chút trong đầu toàn là hình ảnh tướng công ôm y đọc sách, làm Hạ Dung cả ngày đều mất tập trung.
Hạ Dung nhìn hoa mai kia một chút, liền lập tức đi tìm tướng công, vào phòng thì phát hiện tướng công đang tắm. Nghe tiếng nước truyền tới, liền nhớ lại mấy ngày trước lúc uống say tướng công lôi kéo y bắt y tắm rửa cho hắn, bây giờ hẳn y không cần đi tìm người đâu, liền ngồi ở trên nhuyễn tháp chờ tướng công tắm rửa xong.
Chờ lúc Thẩm Tương Ngôn tắm xong thay quần áo đi ra liền thấy Hạ Dung dựa vào trên nhuyễn tháp, thân thể nho nhỏ cuộn thành một cục cứ vậy mà ngủ. Thẩm Tương Ngôn mỉm cười cũng không có ý định đánh thức y, nghĩ đến chắc là đang đợi mình, lại không biết làm sao lại ngủ trước khi mình ra, thả nhẹ bước chân đi tới chuẩn bị ôm y lên giường ngủ.
Hạ Dung mơ mơ màng màng cảm giác có người tới gần, mùi vị quen thuộc truyền đến, y giống như đang dựa vào lồng ngực quen thuộc, hình như là tướng công y, duỗi tay nắm lấy vạt áo người kia, nỉ non gọi "Tướng công". Thẩm Tương Ngôn nhìn y dựa vào trong lồng ngực của mình nhỏ giọng gọi tướng công, lòng cảm thấy rối tinh rối mù, ôn nhu nói, "Ừm, là tướng công, Dung Nhi ngủ tiếp đi." Trong giấc mộng Hạ Dung nghe thấy thanh âm quen thuộc, liền dựa vào trong lồng ngực người này cứ vậy mà ngủ.
Ngày hôm sau lúc Hạ Dung tỉnh lại, phát hiện mình không phải ngủ trên nhuyễn tháp mà là ở trên giường, mơ hồ nhớ tới tối hôm qua hình như là tướng công ôm y lên giường. Không chỉ vậy, cả người y bây giờ giống như bạch tuộc quấn chặt trên người tướng công. Hạ Dung cắn cắn môi, nghĩ muốn đem chân từ trên người tướng công dời đi, lại sợ mình hơi động liền làm tướng công tỉnh giấc, xoắn xuýt vạn phần, trước đây y nhiều nhất cũng chỉ là ôm lấy tay tướng công mà ngủ, bây giờ thì không chỉ tay ôm, mà ngay cả chân cũng đều quấn lấy tướng công luôn rồi, không biết tướng công tỉnh có cảm thấy mình tùy tiện quá hay không.
Là một nam nhân bình thường sẽ không nhịn phhu lang của mình nhích tới nhích lui trên người mình vào sáng sớm, Thẩm Tương Ngôn nhịn một lúc, thấy người ở trên còn chưa yên tĩnh lại, nhẹ nhàng vươn mình lật lại đè lên y, mạnh mẽ hôn môi một lúc.
Qua năm Hạ Dung đã mười lăm tuổi, lúc Thẩm Tương Ngôn xuống giường còn nghĩ chuyện này hắn chỉ có thể nhịn nhiều nhất là một năm nữa, nhìn người bị mình hôn mặt dại ra, Thẩm Tương Ngôn ôn nhu mặc quần áo vào cho y."Hôm qua ta nghe Đông Thăng huynh nói, tối nguyên tiêu có hội hoa đăng, Hạ Dung muốn đi không."
Hạ Dung phục hồi tinh thần, chớp chớp đôi mắt to, đầy mong đợi, "Muốn, tướng công mang Dung Nhi đi được không?"
"Nếu Dung Nhi muốn, vậy thì tướng công sẽ mang Dung Nhi đi, nhưng mà Dung Nhi cũng phải làm gì đó tốt cho tướng công." Thẩm Tương Ngôn mang giày cho y xong liền cười híp mắt mói, vốn là hắn cũng muốn mang Dung Nhi đi, nhưng mà nhìn bộ dáng muốn mình khi dễ kia của y, Thẩm Tương Ngôn liền không nhịn được tiếp tục chọc y.
Hạ Dung nghĩ một chút, tướng công hình như rất thích được y hôn, liền nhón mũi chân, nhanh chóng hôn lên cằm Thẩm Tương Ngôn, "Tướng công muốn chỗ tốt... A..." Lời nói mới nói được phân nửa liền bị Thẩm Tương Ngôn một tay đè đầu, miệng lập tức bị ngăn chặn, đầu lưỡi trơn trợt bá đạo tiến vào, Hạ Dung nghẹn ngào hai tiếng, lại nghĩ đến hội hoa đăng ngày mười lăm liền thả lỏng thân thể để hắn tiếp tục hôn.
Ngày tổ chức hội hoa đăng, Thẩm Tương Ngôn dẫn Hạ Dung đang hưng phấn ra khỏi nhà."Dung Nhi, có rất nhiều người, một lát nữa nhất định phải nắm chặt tay của tướng công biết không?"
Hạ Dung nhìn hai người nắm lấy tay nhau, mặt mày cong cong, gật đầu đáp ứng, "Biết rõ, tướng công, yên tâm đi, Dung Nhi khẳng định sẽ không chạy loạn."
Hai người một đường đi tới, thấy hai bên sạp hàng bày bán các loại đồ chơi nhỏ cùng đồ ăn vặt, náo nhiệt cực kỳ. Hai người đi tới một sạp hàng bán đèn lồng, thấy Hạ Dung nhìn chằm chằm một chiếc đèn tinh xảo hình con thỏ đáng yêu, Thẩm Tương Ngôn nhìn thấy y thích liền móc bạc mua cho y. Hạ Dung một tay xách cái đèn lồng thỏ kia, một tay ôm cánh tay của hắn cười xán lạn, Thẩm Tương Ngôn nhìn y vui vẻ cũng cười ôn nhu hơn.
Mua xong đèn lồng thỏ, Thẩm Tương Ngôn lại mang Dung Nhi đi ăn vặt bên đường, rượu gạo nếp, hoành thánh đinh hương còn có bạc ti lãnh đào vân vân. Đều là đồ ăn vặt dân gian dù không có tinh xảo quý giá, nhưng là món ngon của bọn họ, Hạ Dung ăn rất là vui vẻ.
-----Hết chương 12-----
Phát quan:
Rượu gạo nếp

Hoành thánh đinh hương

Bạc ti lãnh đào


Wordpress: https://cloudsxuixeo.wordpress.com/

XVCĐSTPL Chương 4

Chương 4

Hôm nay là ngày thứ bảy Hạ Dung gả tới, lúc y thức dậy phát hiện tướng công còn chưa thức giấc, Hạ Dung nhẹ nhàng đem cánh tay Thẩm Tương Ngôn ôm eo y dời đi một chút. Đây đúng là thói quen này của tướng công, mỗi lần đều phải ôm y mới ngủ, buổi tối nếu như y vươn mình tránh thoát, thì dù tướng công đang ngủ cũng sẽ đưa tay ôm y về lại.
Cứ như vậy mấy ngày, y mới từ từ quen được tướng công ôm ấp, có thể là do ngủ trong ngực tướng công rất ngon ngọt. Nhưng mà mỗi sáng lúc y tỉnh dậy thì tướng công đã thức giấc rồi, hôm nay thật khó khăn y mới dậy sớm hơn một lát, nhìn cánh mũi tướng công rung động theo hô hấp lúc ngủ, Hạ Dung đùa dai vươn một tay nắm chặt lấy mũi tướng công. Mấy ngày ở chung với nhau này Hạ Dung cũng gần như hiểu rõ người mà y được gả đến, đối với y vô cùng ôn nhu cưng chiều. Điều này làm cho lá gan của người từ nhỏ sống ở Hạ gia không có cảm giác tồn tại như y chậm rãi lớn lên, được rồi, những trò này của y trước mắt Thẩm Tương Ngôn chỉ là mấy trò nghịch ngợm nhỏ thôi.
Thẩm Tương Ngôn ở trong mộng cảm thấy khó thở, khi tỉnh táo lại cảm thấy có một cái tay nhỏ nắm chặt mũi của mình. Nhưng mà hắn cũng vui vẻ phối hợp với trò đùa dai của Hạ Dung mà làm ra một bộ dáng rất khó chịu do thở không được, khiến Hạ Dung buông tay ngừng đùa.
"Dung Nhi này sáng sớm là muốn mưu sát tướng công sao? Hả?" cổ họng lúc thức giấc còn mang theo thanh âm khàn khàn gợi cảm.
Hạ Dung đem mặt chôn ở trong lồng ngực của hắn bộ dáng chính là ta đang giả chết ngươi có thể bắt ta làm gì, Thẩm Tương Ngôn bị kẻ cầm đầu đùa dai này chọc không làm gì được, hắn quả thật không thể bắt y làm gì cả. Nhưng mà không dạy dỗ thỏ nhỏ này được, thì sau này không có ngày yên ổn. Thẩm Tương Ngôn nhấc lên khuôn mặt nhỏ của tiểu phu lang nhà hắn, nhìn bộ dáng y ngượng ngùng do làm chuyện xấu bị bắt, đột nhiên rất muốn hôn y, hắn cũng thành thật theo ý muốn hôn lên bờ môi mềm mại kia.
Hạ Dung bị đột nhiên bị hôn liền sợ hết hồn, đôi mắt mèo trợn tròn, nhưng y còn chưa kịp phản ứng, liền bị đầu lưỡi trơn trượt luồn vào làm thất thần, Thẩm Tương Ngôn một bên mút lấy đôi môi mềm mại của đối phương, một bên nhẹ giọng động viên "Bảo bối, đừng sợ, nhắm mắt lại."
Tuy đây cũng là lần đầu Thẩm Tương Ngôn hôn, nhưng chuyện này chính là thiên phú dị bẩm khó giải thích được của mà nam nhân. Một tay giữ lấy ót của tiểu phu lang, tay còn lại thì vươn ra ôm cái eo thon, miệng cũng không ngừng lại, đầu lưỡi luồn vào khoang miệng đối phương từng chút một, vị ngọt nhàn nhạt xen lẫn mùi sũa khiến cho Thẩm Tương Ngôn rung động, này là mùi sữa bò do hắn tìm cho bồi bổ thân thể. Rất nhanh hắn liền tỉnh táo lại, kéo lại cái lưỡi muốn trốn, khẽ liếm trêu chọc, Thẩm Tương Ngôn hôn chẳng ôn nhu như hắn luôn thể hiện trước mặt Hạ Dung, mà đâu lưỡi tràn đầy dục vọng chiếm hữu dục vọng. Cảm giác người trong ngực vì nụ hôn này mà mất khí lực, cánh tay Thẩm Tương Ngôn ôm trên eo Hạ Dung liền thu lại mấy phần sức lực, từ từ đẩy sâu nụ hôn hơn, mãi đến tận khi Hạ Dung không hít thở được mà đỏ bừng khuôn mặt nhỏ hắn mới chịu buông y ra.
Thật vất vả mới được thả ra, Hạ Dung liền thở hồng hộc, ngực phập phồng kịch liệt, đôi mắt mèo cũng vì vừa hôn mà mơ màng. "Lần sau tướng công hôn ngươi, phải nhớ hô hấp biết không." Thẩm Tương Ngôn nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Hạ Dung, cũng không đành lòng đùa hắn tiếp. Nhìn Hạ Dung bị hôn làm mơ mơ màng màng, trong lòng hắn vừa yêu thích cũng vừa đau lòng, liền kéo Hạ Dung vào trong lồng ngực, nhẹ giọng động viên, "Xấu hổ sao? Cùng tướng công mà còn xấu hổ sao, ngoan, sau này chuyện như vầy còn gặp nhiều nữa..." Bị lời nói ôn nhu của Thẩm Tương Ngôn dụ dỗ, Hạ Dung từ thẹn thùng dần trở thành tức giận, ở trong ngực tướng công run giọng hô "Tướng công."
Sau khi hai người bình tĩnh lại, Thẩm Tương Ngôn đứng lên cầm lấy quần áo để ở bên cạnh hầu hạ tiểu phu lang thay đồ, Hạ Dung cũng ngoan ngoãn vô cùng, bảo giơ tay liền giơ tay, bảo đứng dậy liền đứng dậy, Thẩm Tương Ngôn hài lòng chưng diện cho Hạ Dung.
——————————
Mấy ngày nay việc làm ăn của Hương Tự Lai vô cùng tốt, nhưng chỉ dựa vào một mình Thẩm Tương Ngôn chế hương, cho dù là có Hạ Dung làm trợ thủ cho hắn cũng dần cung không đủ cầu. Thứ nhất là vì hương là do Thẩm Tương Ngôn điều chế, có mùi hương thuần nhất, mùi hương giữ được lâu, phương pháp điều chế đặc biệt. Thứ hai chính là do Hương Tự Lai ra giá theo cách đóng gói hương, hương hoàn và hương bánh đựng trong hộp gỗ chạm trổ hoa văn có giá là một lượng bạc, hộp bạc chạm trổ hoa văn có giá là năm lượng bạc, nước hoa đựng trong bình sứ trắng có giá tận hai mươi lượng cũng cung không đủ cầu.
Từ xưa đến nay kiếm tiền của nữ nhân là dễ nhất, hơn nữa mấy thứ này chính là càng lan truyền càng nổi tiếng, những nữ nhân và song nhi gọi là dòng dõi lại càng không muốn ai chiếm được tiện nghi hơn mình, dù giá có đắt thì cũng tranh nhau mà mua.
Thẩm Tương Ngôn tạm thời cũng chưa cần mời người nhanh chóng đưa ra ý tưởng mới, ngược lại sau ba ngày khai trương bán hạ giá liền bắt đầu cung cấp hàng giới hạn. Hắn tin tưởng những người mua được nước hoa chắc chắn sẽ lấy ra dùng, thời điểm đó người không mua được dần tăng lên, bảng hiệu Hương Tự Lai mới có thể càng được biết đến, đây là một hình thức tiêu thụ đói bụng được rất nhiều người ở hiện đại biết đến.
Tối hôm qua Thẩm An đã đem thu nhậpcủa mấy ngày khai trương này đưa tới, tổng cộng là năm trăm lượng, trong đó chủ yếu là mười sáu bình nước hoa bán được tổng cộng 320 lượng chiếm nhiều nhất, điều chế hương là công việc kiếm lãi lớn, trừ đi tiền nguyên liệu hắn lợi nhuận được tám phần mười. Cầm được tiền Thẩm Tương Ngôn cũng được tiếp thêm chút sức lực, hắn muốn mua một thiếp thân để hầu hạ tiểu phu lang nhà hắn trước, khoảng thời gian này hắn đang bận chế hương, chuyện nhà trong nhà hầu hết đều là do Hạ Dung làm, thỉnh thoảng hắn cũng giúp đỡ, nhưng mỗi lần như vậy đều bị tiểu phu lang ghét bỏ nói hắn càng giúp càng bận..., huống hồ mua về một hai thiếp thân hầu hạ thì nếu hắn đi ra ngoài một chuyến, có để tiểu phu lang ở nhà thì hắn cũng có thể an tâm không ít.
Thẩm Tương Ngôn dẫn Hạ Dung đi tới chỗ quan nha, nói yêu cầu của mình xong, người của quan nha liền dẫn ra hơn hai mươi nha đầu cùng song nhi mười một mười hai tuổi tới, nhìn tất cả xếp thành mấy hàng, dù sao cũng là mua người cho Hạ Dung, Thẩm Tương Ngôn liền để Hạ Dung tự mình chọn hai người.
Cuối cùng Hạ Dung đứng trước mặt một đôi song nhi, đôi song nhi mặt mũi không tệ, hiếm thấy chính là hai người này lớn lên giống nhau như đúc, có thể đây là lần đầu tiên Hạ Dung gặp được hai nguời giống nhau như vậy, liền lôi kéo tay áo Thẩm Tương Ngôn, còn dùng đôi mắt to đen long lanh nho đen nhìn hắn, Thẩm Tương Ngôn hiểu ý hỏi "Dung Nhi là muốn hai người này?"
Thấy Hạ Dung gật đầu, Thẩm Tương Ngôn liền thay Hạ Dung hỏi vài câu kiểu như "Tên là gì, bao nhiêu tuổi, có đồng ý đi với bọn hắn hay không."
Hai cái song nhi liếc nhìn nhau một cái, đều kích động nhanh chóng nói đồng ý, người nhìn có vẻ lớn hơn liền hành lễ trả lời, "Ta gọi là Hà Hân, đây là đệ đệ ta gọi là Hà Miêu, hai chúng ta đều mười một tuổi." Hai người bọn họ nhìn tình huống, nếu bỏ qua cơ hội lần này rất có thể sẽ bị bán đến thanh lâu, dù sao sinh đôi có tướng mạo giống nhau vẫn rất hấp dẫn người khác, nếu vậy thì hai người họ liền thảm. Hiện tại hai phu phu này lại muốn mua bọn họ, bọn họ tự nhiên là đồng ý, trước đây cũng có người nói muốn mua bọn họ, nhưng nghe giá cả đều chuyển qua mua người khác.
Bình thường một song nhi lớn như vậy cũng chỉ bán khoảng năm lượng bạc, hai người bọn họ gộp lại lại muốn đến hai mươi lăm lượng, Thẩm Tương Ngôn nghe xong cũng không nói gì, rất thoải mái mà trả tiền, chỉ cần Dung Nhi thích là được. Hai song nhi này thấy Thẩm Tương Ngôn chịu bỏ thật nhiều tiền mua bọn họ, vội vàng làm đại lễ cảm tạ đại ân với hai người Thẩm Tương Ngôn. Thẩm Tương Ngôn kéo Hạ Dung nhận lễ của hai người, sau khi nhận người liền bảo chỉ cần hầu hạ tốt chính quân thì chính là báo đáp.
Trước khi rời đi Thẩm Tương Ngôn đưa cho người quan nha năm mươi đồng tiền, nhỡ gã giúp để ý trên trấn có bán nhà nào xinh đẹp chút hay không, bọn hắn bây giờ đang ở trong nhị tiến tiểu viện cũng không ổn cho lắm, vẫn có chút nhỏ, huống hồ trong tay Thẩm Tương Ngôn có tiền nên nếu có nhà thích hợp hắn liền cân nhắc dọn đến.


-----Hết chương 4-----
Wordpress: https://cloudsxuixeo.wordpress.com/


Wattpat: https://www.wattpad.com/user/VHV240996

XVCĐSTPL Chương 5

Chương 5:
Từ khi trong nhà có thêm hai tiểu thị, Hạ Dung liền trở nên rảnh rỗi. Trước đây còn có thể giặt quần áo, dọn dẹp phòng ở, thế nhưng bây giờ chỉ cần hắn muốn làm việc thì sẽ bị hai tiểu thị giành làm trước.
Bây giờ Hạ Dung mỗi ngày ngoài việc chơi cùng thỏ nhỏ thì chính là ăn ngủ, được rồi, bây giờ đồ ăn vặt của y cũng bị tướng công khống chế, điểm tâm mỗi ngày cũng bị hạn chế. Trước kia không phải do y cố ý, ai bảo điểm tâm ăn ngon như vậy, y không cẩn thận ăn nhiều, nên lúc ăn cơm ăn không vô bị tướng công biết được, từ đó về sau lượng đồ ăn vặt cùng điểm tâm y ăn cũng phải được tướng công cho phép.
Hạ Dung ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt long lanh nước nhìn Hà Miêu, Hà Hân đứng bên không chớp mắt, trong hai người thì Hà Hân hung dữ hơn một chút, tính tình Hà Miêu thì dịu ngoan hơn, dễ nói chuyện vô cùng. Bị chủ nhân nhìn như vậy Hà Miêu liền lắc đầu nói, "Chính Quân, đồ hôm nay ngài có thể ăn dều ở đây, thiếu gia không cho ngài ăn nhiều, nô tỳ cũng không có cách nào a."
Hạ Dung chớp chớp đôi mắt nhìn Hà Miêu, ai, rõ ràng trước kia muốn ăn bao nhiêu thì có bấy nhiều, tướng công nhất định là ghét bỏ y ăn nhiều. Nhìn miếng bánh quế hoa cuối cùng còn lại trong khay, Hạ Dung vô cùng đáng thương liếm môi một cái, lại nhìn sắc trời một chút, còn cả một buổi chiều, hay là chờ lát nữa lại ăn đi.
Lúc Thẩm Tương Ngôn đi ra từ chế hương phòng liền thấy Hạ Dung lười biếng ngồi tắm nắng ở trong sân, hắn cũng biết đứa nhỏ này hai ngày nay rất nhàm chán, lại bị hắn hạn chế đồ ăn, nhất định là không dễ chịu. Chỉ là ai bảo tên quỷ tham ăn này không quản được mình, điểm tâm có thể ăn, nhưng mà vì điểm tâm mà không ăn cơm ngon làm sao được. Nghĩ một chút, Thẩm Tương Ngôn đi vào thư phòng, trước kia có hỏi qua Hạ Dung biết được lúc cha y còn cũng đã dạy y học viết chữ, thế nhưng do cha đi sớm, Hạ Dung cũng chỉ học được một phần mà thôi, còn có rất nhiều chữ y không biết.
Thẩm Tương Ngôn bởi vì có ký ức của nguyên chủ, hơn nữa chữ viết của Phượng Dụ quốc cũng giống với chữ phồn thể của tiếng Trung giống nhau, cho nên hắn là có thể nhìn hiểu mặt chữ, chỉ là viết hơi khó coi thôi. Thẩm Tương Ngôn cầm một quyển sách nói về phong tục lễ vật của Phượng Dụ quốc, lại cầm thêm mấy quyển tiểu thuyết thoại bản, quay ra sân ôm Hạ Dung một cái bế y ngồi lên đùi mình, bắt đầu đọc sách cho y nghe. Nhân lúc chính mình đọc qua một lần, sẵn tiện gặp phải chữ Hạ Dung còn chưa biết liền có thể dạy cho y.
Được rồi, hắn sẽ không thừa nhận đây là ăn đậu hủ, Hạ Dung rất nhẹ, có ngồi ở trên người hắn thời gian dài cũng không sao. Hơn nữa Hạ Dung cùng ở mình trong thời gian dài cũng nhiễm phải mùi hương trên người hắn. Rất thanh đạm, chỉ có ở rất gần rồi mới có thể ngửi thấy được mùi hoa bạch lan, đây là mùi hương hắn quen dùng đời trước, làm cho hắn cảm thấy hưng phấn chính là cảm giác loại mùi hương này khiến người khác nhiễm phải mùi hương của mình, cảm giác xâm chiếm một người như vậy khiến Thẩm Tương Ngôn thật sự là muốn ngừng mà không cũng được.
Hai người cùng nhau trải qua một buổi chiều hiếm có, tuy rằng điểm tâm không được ăn nhiều, nhưng lại được tướng công cố ý phà trà hoa cho mình, một bình sứ trắng nhỏ đặt ở trên giá, phía dưới đốt cây nến nhỏ để đun nóng, như vậy có thể đảm bảo nước trà vẫn có thể nóng khi uống bất cứ lúc nào. Hơn nữa có tướng công ở một bên đọc sách cho y, Hạ Dung cảm thấy rất thỏa mãn. Trong cuộc đời nho nhỏ của Hạ Dung, chỉ có mấy ngày được gả cho Thẩm Tương Ngôn này là những ngày y hạnh phúc nhất.
Buổi tối vẫn là ăn cơm Thẩm Tương Ngôn làm, thế nhưng Hà Hân đã giúp chuẩn bị xong từ sớm, việc này giúp hắn làm cơm nhanh hơn. Thẩm Tương Ngôn là người rất thực tế, từ khi ở cô nhi viện lúc bé đến sau này một mình một người kiếm sống trong xã hội, đã làm cho hắn có một trái tim sắt đá không kém, bề ngoài ôn hòa lễ độ chẳng qua cũng chỉ một lớp da phủ bên ngoài để sinh tồn mà thôi.
Bởi vậy cho dù đột nhiên xuyên đến cái thời không này, hắn vẫn có thể thích ứng rất tốt  với sinh hoạt ở nơi này, chứ không làm ra chuyện ngu xuẩn. Nói đến bình đẳng của việc hắn mua tiểu thị, chính là thời đại kia của hắn cũng không phải ai cũng được bình đẳng, chứ đừng nói đến nơi này.
Mà Hạ Dung có thể dễ dàng đi vào trong lòng hắn cũng là có điều kiện quan trọng. Đầu tiên là y gả cho hắn, điều này ở Phượng Dụ quốc giống như Trung quốc cổ đại, nữ tử cùng song nhi lấy chồng liền là người của nhà chồng, ở đây cũng không giống như thời đại kia có thể tùy ý ly hôn, không phải tự nhiên lại nói sống là người nhà chồng, chết là quỷ nhà chồng. Chỉ điểm ấy thôi đã dễ dàng khiến Thẩm Tương Ngôn tiếp nhận Hạ Dung vào trong địa bàn của bản thân.
Ngoài ra Thẩm Tương Ngôn mặc dù không có người yêu, mà bản thân Hạ Dung lại chính là loại hình mà Thẩm Tương Ngôn sẽ thích, đơn giản ấm áp, sẽ không vì sinh hoạt không công bằng trước đây mà khiến bản thân mờ mịt, vẻ đẹp rạng rỡ như vậy, đó cũng là thứ Thẩm Tương Ngôn đã sớm mất đi. Ôm Hạ Dung, Thẩm Tương Ngôn nghĩ hắn sẽ chỉ cưng chiều mình y, yêu y, để những thứ hắn đã mất từ lâu có thể vĩnh viễn tồn tại ở trên người Hạ Dung.
Cơm tối Thẩm Tương Ngôn làm bốn món đậu phụ cay, cải thảo chua, sườn xào chua ngọt, gà cung bảo, ngoài ra từ sáng hắn đã nấu canh cá, bên trong canh trừ cá, gừng hành cùng ít muối thì không bỏ thêm cái gì, ninh trên lửa nhỏ cả ngày, món này là hắn cố ý làm cho Hạ Dung. Nhìn Hạ Dung uống nửa bát canh cá màu trắng sữa, hắn mới thoả mãn đem đũa đưa cho y.
——————————
Ăn xong cơm tối, hầu hạ hai vị chủ nhân ngủ xong, Hà Miêu nằm ở trên giường nhích lại gần ca ca nằm ở bên cạnh, "Thiếu gia đối với Chính Quân thật tốt, đệ chưa từng thấy có người nào cưng chiều phu lang nhà mình như thế."
"Ừ, nhưng mà nhà ai mà chẳng ba vợ bốn thiếp, bây giờ nhìn tốt thật, không biết khung cảnh này có thể kéo dài tới mấy năm, ai, Chính quân tính cách mềm mại như thế không biết đến lúc đó phải làm thế nào." Hà Hân so với đệ đệ suy nghĩ nhiều hơn.
"Thiếu gia cưng chiều Chính Quân như vậy, nói không chừng sau này sẽ không cưới vợ bé đâu." Hà Miêu tuy rằng ngoài miệng nói như vậy, nhưng hắn cũng biết việc này không có khả năng lắm, bây giờ việc làm ăn của Hương Tự Lai tốt như vậy, đến cả hạ nhân như y cũng biết, nghĩ đến cũng biết Thẩm gia sau này sẽ rạng rỡ như thế nào, lúc đó có thể có bao nhiêu khả năng thiếu gia không cưới vợ bé.
"Nhìn thiếu gia yêu thương Chính quân như thế, chắc hẳn những việc này sẽ không xảy ra nhanh như vậy đâu, ai, coi như đến lúc đó, thiếu gia hẳn cũng nhớ tới mấy năm tình cảm, chắc sẽ không để cho người khác khinh thường Chính quân. Ngược lại Chính quân đối với hai chúng ta tốt như vậy, hai chúng ta chỉ cần dụng tâm hầu hạ Chính quân cho tốt là được rồi."
Hà Miêu nghĩ trước khi ngủ, nếu Chính quân có thể nhanh chóng mang thai hài tử thì tốt rồi, nhưng đáng tiếc bọn họ song nhi, tỷ lệ mang thai nhỏ hơn nhiều so với nữ tử, ai.
Mà giờ khắc này Hạ Dung đang ở trong lồng ngực tướng công ngủ say, đương nhiên là không biết hai tiểu thị trong nhà đang vì tương lai của y mà bận tâm. Mà lý do hai người bận tâm là Thẩm Tương Ngôn thì một chút vấn đề cũng không có, bởi vì hắn đời này chỉ có thể có một người vợ duy nhất là Hạ Dung, hắn yêu thương Hạ Dung còn không kịp, làm sao có khả năng tìm người khiến Hạ Dung đau buồn.
——————————
Một tháng chứ vậy mà trôi qua, hôm đó là ngày lại mặt của Hạ Dung. Phong tục của Phượng Dụ quốc là nữ tử và song nhi sau một tháng lấy chồng thì về nhà mẹ đẻ thăm người thân. Ngày đó hai vợ chồng không chỉ cúi lạy cha mẹ nhà gái, mà còn phải mang lễ vật lại mặt tới. Lễ vật lại mặt đã được Thẩm Tương Ngôn sắp xếp xong xuôi từ lâu, tuy hắn không thích Hạ gia, nhưng dù gì đây cũng là lễ lại mặt của Hạ Dung, hắn không muốn người khác coi thường Hạ Dung. Lễ lại mặt ngoài việc chuẩn bị một con gà trống theo phong tục, có ý nghĩa là "Như ý cát tường", thì còn phải chuẩn bị các loại thịt cá, rượu, bánh kẹo cưới, bánh cưới, tơ lụa vải vóc, tất nhiên cũng mang theo một ít hương hoàn hương bánh của Hương Tự Lai, thậm chí còn mang theo hai bình nước hoa khó kiếm ở bên ngoài, lễ vật lại mặt này nọ đều phải là số chẵn, dùng giấy đỏ bao lại với ý nghĩa phu phu thành đôi, trăm năm hảo hợp.
Trước đó vài ngày Thẩm Tương Ngôn còn gọi người đến chế tạo theo yêu cầu của hắn một chiếc xe ngựa, bề ngoài nhìn qua ngoài việc lớn hơn so với xe ngựa bình thường thì cũng không có gì đặc biệt, nhưng bên trong thích hơn so với xe ngựa thông thường. Đây là do trước kia Thẩm Tương Ngôn đã từng thuê xe ngựa để đi, cảm giác ngồi xe lúc đó thật khó nói. Sau đó hắn không có cách nào khắc mới làm một cái cho chính mình, nghĩ xe ngựa không khác lắm so với xe ô tô thời hiện đại, có thể sử dụng rất lâu, cũng không tính là lãng phí.
Thẩm Tương Ngôn cùng hai tiểu thị đem lễ vật lại mặt đã chuẩn bị kỹ càng đều cất vào xe ngựa, lúc này bốn người mới cùng đi về hướng Hạ gia.
Hạ gia làm về kinh doanh tơ lụa, nhưng mà từ ngày việc làm ăn giao cho Hạ phụ Hạ Học Lương thì ngày càng lụn bại, mà Hạ phu nhân Lý Lan Chi xuất thân từ Cô Tô Lý gia, là con gái thứ nhỏ Lý gia, Lý gia này có tổ tiên từng làm quan lớn, đến bây giờ cũng coi như là gia đình thư hương. Đây cũng là lý do quan trọng mà Thẩm phụ năm đó định ra hôn sự này cho Thẩm Tương Ngôn, Thẩm phụ vốn cho rằng nữ nhân xuất thân từ gia đình thư hương như vậy sẽ dạy dỗ nữ nhi không kém nơi nào, đáng tiếc Thẩm phụ tuyệt đối sẽ không ngờ rằng, sau khi hắn qua đời Hạ gia lại khinh người quá đáng như vậy.
Ngược lại Thẩm Tương Ngôn cảm thấy được con gái của Hạ gia này chưa chắc đã tốt, dù sao với việc thay đổi hôn ước này, Hạ gia chắc chắn cũng cho Hạ Quý này biết ít nhiều, nhìn Hạ Dung dễ dàng gả tới như vậy, liền biết lúc Hạ Quý biết đến việc này cũng không có phản đối. Loại người vì mình mà hi sinh đệ đệ, Thẩm Tương Ngôn nhìn không lọt.
Sau khi Thẩm Tương Ngôn cùng Hạ Dung đến nhà họ Hạ, cũng không thấy Hạ phụ Hạ mẫu ra đón, mà chỉ thấy hạ nhân đưa bọn họ đến tiền thính đợi chừng một một chén trà (thời gian uống cạn một chén trà) mới thấy Hạ phụ không nhanh không chậm từ bên trong đi ra.
Hạ Học Lương nhìn khoảng hơn bốn mươi tuổi, vóc người có chút biến dạng, vừa tiến vào liền phát giận với hạ nhân, trong miệng luôn nói tại sao không lập tức báo cho ông ta Hạ Dung trở về, những lại chẳng có một chút ý tứ trách tội. Thẩm Tương Ngôn cũng vui vẻ mà xem màn diễn này, mà Hạ Dung ở một bên lại khó chịu muốn chết, y biết trong nhà chính là như vậy, y cũng quen bọn họ thất lễ với mình rồi, nhưng tướng công lại phải cùng mình chịu đựng việc này, nghĩ tới đây một tia tình thân cuối cùng của Hạ Dung đối với Hạ gia cũng phai nhạt.
Mấy ngày nay ở chung khiến Thẩm Tương Ngôn vừa nhìn bộ dáng phu lang liền biết y đang suy nghĩ chuyện gì, khuôn mặt không thay đổi vỗ vỗ tay Hạ Dung an ủi, biểu thị hắn không có chuyện gì.

-----Hết chương 5-----
đậu phụ cay

cải thảo chua

sườn xào chua ngọt


gà cung bảo

Wordpress: https://cloudsxuixeo.wordpress.com/



Wattpat: https://www.wattpad.com/user/VHV240996

Thứ Hai, 26 tháng 6, 2017

XVCĐSTPL Chương 3

Chương 3

Ăn xong bữa cơm ngon, nhưng khác với suy nghĩ của Thẩm Tương Ngôn, Hạ Dung không ăn một miếng cá nào, sau khi hắn truy hỏi, Hạ Dung mới đỏ mặt nhỏ giọng nói khi còn bé từng bị mắc xương cá, từ đó không dám ăn cá nữa.
Thẩm Tương Ngôn nghe xong liền tự mình gắp tới phần cá ngon nhất, lại cẩn thận gỡ bỏ sạch xương rồi để vào bát Hạ Dung. Vừa ăn vừa suy nghĩ, cá có rất nhiều dinh dưỡng, không biết ở Phù dung trấn này có thể mua được cá biển hay không, có vài loại cá biển có xương rất nhỏ, nếu Hạ Dung ăn thì không lo bị mắc cổ nữa, hơn nữa vị cá biển mùi ngon hơn nhiều. Nhưng mà nhìn nơi này có lẽ là cách xa biển, cứ coi như có thể mang đồ từ biển đến đây thì cũng không biết là còn tươi mới nữa hay không.
Hạ Dung nhìn bát có thêm cá, lòng cảm thấy thật ấm áp, tướng công thật ôn nhu, thật tốt với Dung Nhi. Tại sao tướng công tốt như vậy mà chị lại không thích. Cơ mà bây giờ tướng công là của mình, đúng, là của mình đấy, nghĩ tới đây Hạ Dung đột nhiên giật mình, tướng công cưới song nhi như mình đã rất là uất ức rồi, dù là người không biết rõ việc đời, thì y cũng biết nam nhân ở Phượng Dụ quốc có tam thê tứ thiếp là chuyện rất bình thường, ngay cả phụ thân y ngoài cha ra còn có một cái tiểu thiếp đấy thôi, sau này tướng công muốn lấy người khác, có phải là sẽ không đối tốt với Dung Nhi như vậy nữa không.
Thật hy vọng tướng công chỉ có mình mình thôi, chỉ đối tốt với mình mình thôi, từ giờ khắc này trong lòng Hạ Dung chậm rãi nảy mầm một ý nghĩ nho nhỏ là "Mong là tướng công chỉ thuộc về mình y", nếu như Thẩm Tương Ngôn biết Hạ Dung chuyển biến tâm tư thế này chắc là sẽ vui như mở cờ trong bụng hận không thể trực tiếp đốt cháy giai đoạn đi.
Sau khi hai người cơm nước xong, Thẩm Tương Ngôn chuẩn bị đi sang phòng phía tây sửa sang lại những thứ ngày mai muốn bánh trong cửa hàng, mấy thứ này đều đã làm xong trước khi Hạ Dung tới, Thẩm Tương Ngôn cũng bỏ không ít vốn liếng cho việc đóng gói hương, mọi người đều dùng những hộp gỗ tinh xảo to nhỏ không giống nhau, hộp bạc được xếp gọn, giờ chỉ cần xếp chúng nó vào một chỗ để ngày mai lấy thuận lợi là được, cho nên cũng không mất bao nhiêu thời gian.
Xế chiều hôm nay hắn chủ yếu là đến điều chế một loại mùi thanh nhã tên là Duyên nguyệt hương thủy (nước hoa duyên nguyệt), nguyên liệu đã được chuẩn bị xong, có rượu nguyên chất, hoa lê, hoa chanh, cây sả, tuyết tùng các loại, đem những nguyên liệu này theo một tỷ lệ và trình tự nhất định bắt đầu điều chế, cho vào bình sứ trắng tinh xảo đã chuẩn bị từ trước, để nguyên một buổi tối là được. Loại nước hoa này điều chế rất đơn giản, chủ yếu là trong quá trình điều chế cần phải khống chế đúng tỷ lệ phù hợp. Điều này đối với hắn mà nói hiển nhiên không có gì đó, nhưng đối với Phượng Dụ quốc không có cái khái niệm nước hoa này mà nói, nếu đưa Duyên nguyệt ra ngoài thị trường thì nhất định sẽ mang đến cho Thẩm Tương Ngôn một khoản lợi nhuận lớn.
Bên kia Hạ Dung từ khi tiến vào gian phòng điều chế hương này cùng Thẩm Tương Ngôn liền tràn ngập tò mò, lén lút ngửi cái này một tý, lại lén lút ngửi cái kia một tý, mỗi cái mặc dù khác nhau, nhưng đều dễ ngửi giống nhau. Chờ y đi một vòng trở về nhìn thấy Thẩm Tương Ngôn đang điều chế hương liệu, liền bị bộ dáng chăm chú của tướng công mê hoặc, Hạ Dung còn chưa biết lúc nam nhân chăm chỉ làm việc là thời điểm mê người nhất, y chỉ cảm thấy lúc này tướng công rất hấp dẫn.
Thẩm Tương Ngôn quay đầu lại thấy Hạ Dung đang ngơ ngác nhìn mình, liền hỏi y có muốn cùng mình học chế hương hay không, thấy Hạ Dung gật đầu, liền bắt đầu giải thích cho y, Hạ Dung rất có ngộ tính, Thẩm Tương Ngôn nói qua liền có thể hiểu được, hai phu phu bận bịu cả một buổi chiều cuối cùng cũng coi như xong.
Đêm đó chờ lúc Hạ Dung tắm rửa xong trở về phòng liền thấy ấm áp dễ chịu, nhìn chung quanh một lần, thấy trong góc phòng bỏ thêm một chậu than, đang đốt than trắng thượng đẳng không có khói bụi, hai người ở trên giường nói chuyện như hôm qua rồi mới đi ngủ, thân thể Hạ Dung cũng không còn lạnh như băng như ngày hôm qua.
Muốn nói Thẩm Tương Ngôn có thể chăm sóc tỉ mỉ chu đáo cho một người như thế nào, thì bắt đầu từ hôm nay cho đến rất nhiều năm sau này, Thẩm Tương Ngôn đều cho Hạ Dung trải nghiệm.
——————————
Ngày thứ hai Thẩm An cùng với Thẩm Tương Ngôn từ sớm đã mang theo hương đến tiệm, ở trước cửa tiệm treo hai dây pháo, hướng về phía mọi người đối đang náo nhiệt nói vài câu xã giao cùng thông báo bán hạ giá ưu đãi ba ngày khai trương, sau đó kéo xuống miếng vải đỏ bao phủ tấm bảng đề chữ "Hương Tự Lai", coi như là làm lễ khai trương cửa hàng.
Cửa hàng mới vừa khai trương nên Thẩm Tương Ngôn cũng bận bịu một trận, nhìn Thẩm An từ từ quen với công việc chưởng quỹ liền quay trở về nhà, hắn không yên tâm để tiểu phu lang một mình ở nhà quá lâu. Trên đường trở về hắn thấy một đại nương đang bán rất nhiều thỏ cụp tai trong lồng, Thẩm Tương Ngôn định đi qua luôn, nhưng càng nghĩ càng cảm thấy thỏ cụp tai này giống với tiểu phu lang nhà hắn đến mấy phần, liền quay đầu lại chọn hai con, một con thuần trắng một con lỗ tai màu xám để đại nương cho vào lồng trúc nhỏ, nghĩ đến Dung Nhi nếu nhìn thấy hai con thỏ này chắc chắn rất vui vẻ, khóe miệng hắn cũng cong lên.
Mang theo lồng thỏ vừa đến cửa nhà, liền thấy một nam nhân trung niên mặc quần áo màu xanh lam mang theo một thanh niên ngang tuổi mình, đang muốn gõ cửa nhà mình, Thẩm Tương Ngôn nhìn chăm chú nhìn một lúc rồi mới từ ký ức của nguyên chủ nhận ra đây là hảo hữu trước đây của Thẩm phụ.
"Là Lý thúc phụ đây mà, con là Tương Ngôn." Xác định đúng là hảo hữu Lý Tự Minh của Thẩm phụ, Thẩm Tương Ngôn liền bước nhanh về phía trước cúi chào, vị trưởng bối này trước đây cũng từng giúp đỡ Thẩm gia, nhưng là mấy năm trước nghe đâu cả nhà đã dời đi nơi khác làm ăn, bởi vậy hai nhà cũng là đã không liên lạc từ lâu.
"Là Tương Ngôn à, đã lớn đến như vậy rồi, ai, là thúc phụ không đúng, phụ thân ngươi đi lâu như vậy mà ta mới đến cửa thăm." Nói xong liền giới thiệu thanh niên bên cạnh cho Thẩm Tương Ngôn, "Đây là Lý Đông Thăng con trai thúc, lúc còn bé các ngươi cũng đã gặp nhau rồi."
Thẩm Tương Ngôn cùng Lý Đông Thăng chào hỏi nhau xong, mở miệng nói "Phụ thân nếu biết chắc chắn cũng sẽ không trách Lý thúc phụ, ngài ngày hôm nay có thể tới đây con đã rất cảm động. Lý thúc phụ, Đông Thăng huynh, chúng ta đừng đứng ở cửa nữa, vào trong nhà lại nói chuyện tiếp." Nói xong dẫn hai người tiến vào nhà.
Vừa mới vào sân liền thấy một bóng người màu vàng nhạt đứng ở trong sân, thấy Thẩm Tương Ngôn tiến vào liền vui vẻ đi lên, "Tướng công, huynh đã về rồi." Thẩm Tương Ngôn không biết hình dung cái cảm giác này như thế nào, có một người sẽ ở nhà chờ hắn, không còn mình hắn ở một mình nữa, vẫn còn một người ở nhà chờ hắn.
Hạ Dung từ khi Thẩm Tương Ngôn đi ra ngoài liền thỉnh thoảng để ý tới động tĩnh ở cửa, chờ Thẩm Tương Ngôn trở về. Nhưng vừa dợm bước lên liền thấy phía sau Thẩm Tương Ngôn còn có những người khác, Hạ Dung liền xấu hổ lúng túng nắm ống tay áo không biết nên làm thế nào mới tốt.
Thẩm Tương Ngôn nhìn bộ dáng không biết làm sao của y, buồn cười giới thiệu với hai người ở sau, "Đây là phu lang của con, Hạ Dung, còn hai vị này là Lý thúc phụ cùng con trai thúc Đông Thăng huynh."
Hạ Dung chào hai người một cái, liền trốn ở phía sau tướng công, Thẩm Tương Ngôn xoa xoa tóc của y, đem lồng thỏ đưa cho y, "Này, ta mua cho Dung nhi, mang ra sau chơi đi." Thực ra lúc Thẩm Tương Ngôn vừa vào cửa y đã thấy thỏ con, nhưng lại không biết có phải là cho mình hay không, nhận lồng trúc xong Hạ Dung vui vẻ muốn chết, quên mất tình huống xấu hổ lúc nãy, được tướng công cho phép liền vui vẻ mang thỏ nhỏ đi.
Hạ Dung đi rồi, ba người tiến vào nhà chính, Lý Tự Minh uống trà trong chén, thở dài nói, "Ai lại nghĩ Thẩm huynh ra đi sớm như vậy, lẽ ra thúc nên trở về sớm hơn, nếu không thì Hạ gia cũng không thể bắt nạt một người không có ai làm chủ như con, việc này là Hạ gia không đúng, thúc phụ trở về là muốn giúp con đòi công bằng."
"Việc Hạ gia bắt nạt con, cũng là chuyện bình thường trên đời, con còn muốn cảm tạ bọn họ đưa tới Hạ Dung đây, Hạ Dung rất tốt, con rất thích."
"Ai, dù tốt cũng chỉ là song nhi, chuyện này vẫn là oan ức cho con."
"Nếu cưới Hạ Dung rồi, Hạ Dung cũng cùng tâm ý với con, vậy y có là song nhi hay không thì đối với con chẳng có quan hệ gì." Thẩm Tương Ngôn biết quan niệm của hắn và người ở đây vẫn có một ít khác nhau, nên cũng không nói thêm gì, "Thúc phụ đây là muốn chuyển về Phù dung trấn sao?"
"Phải, ta già rồi vẫn muốn lá rụng về cội, nhà chúng ta mới vừa chuyển về. Vừa vặn, phụ mẫu con không còn thúc cũng có thể thay Thẩm huynh chăm nom con một, hai cái, Đông Thăng cùng con tuổi không chênh lệch lắm, các con sau này có thể trở thành bạn."
"Nếu sau này con có chuyện gì còn muốn làm phiền thúc phụ và Đông Thăng huynh giúp đỡ, rất nhiều chuyện con là tiểu bối cũng không hiểu lắm." Nói xong Thẩm Tương Ngôn đứng dậy hướng Lý Tự Minh và Lý Đông Thăng thi lễ, đi theo con đường này đối với hắn cũng có chỗ tốt, dù sao thì hắn cũng mới đến, có một trưởng bối chỉ điểm một, hai điều hắn cũng có thể tránh khỏi rất nhiều phiền phức, cho nên việc thi lễ hắn cũng cam tâm tình nguyện mà làm.
Ba người cùng nhau trò chuyện cùng nhau vài câu, hai cha con Lý gia liền tạm biệt rời đi, Thẩm Tương Ngôn định mời bọn họ ở lại ăn cơm, lại bị bọn họ từ chối vì có việc.
Hai cha con Lý gia đến nhà lần này còn mang theo chút trà thượng đẳng đến, Thẩm Tương Ngôn mang cất xong, liền vội vàng đi tìm tiểu phu lang nhà hắn. Trời mới biết vừa nãy thấy Dung Nhi một thân quần áo vàng nhạt, lòng hắn giống như bị vuốt mèo cào. Đến phòng chính liền thấy Hạ Dung đang ngồi chồm hỗm trên mặt đất cùng hai con thỏ nhỏ chơi đến là vui, Hạ Dung nhìn thấy hắn trở về liền vội vàng đứng lên kéo tay áo của hắn, "Tướng công, tướng công, mau nhìn Tiểu Bạch cùng Tiểu Hôi, chúng nó thật đáng yêu a."

Tiểu Bạch, Tiểu Hôi, lấy tên này thật rõ ràng, Thẩm Tương Ngôn dưới sự hỗ trợ của Hạ Dung làm cho hai con thỏ nhỏ một cái ổ giản dị để ở trong sân, sau đó ở một bên nhìn tiểu phu lang nhà hắn chơi cùng hai con thỏ nhỏ. Thật đúng là người vì quần áo a, tiểu phu lang trên người mặc bộ quần áo màu vàng lông ngỗng nhìn giống như con thỏ lớn cả người xù lông, quả thực đáng yêu không chịu được, chỉ là có chút gầy, nhìn dáng dấp này hắn càng phải cố gắng đem Dung Nhi nuôi mập lên mới được a.

-----Hết chương 3-----
Wordpress: https://cloudsxuixeo.wordpress.com/

Wattpat: https://www.wattpad.com/user/VHV240996