Chủ Nhật, 15 tháng 10, 2017

XVCĐSTPL Chương 27

Thẩm Tương Ngôn ngủ thẳng đến nửa đêm liền cảm giác trong lồng ngực giống như đang ôm một cái lò lửa, may là hắn vốn lo lắng Hạ Dung giữa trưa mắc mưa đến tối sẽ không thoải mái, nên hắn cũng không dám ngủ say. Theo bản năng lấy tay sờ người trong lòng để kiểm tra nhiệt độ, da thịt chạm vào tay nóng rực, cảm thấy không đúng, Thẩm Tương Ngôn liền tỉnh lại từ trong giấc ngủ.
Vỗ vỗ hai má hồng hồng vì bệnh của Hạ Dung, phát hiện y không có phản ứng gì hết, giống như bị nóng đến ngu người. Sợ Hạ Dung sẽ có chuyện, Thẩm Tương Ngôn vội vàng hướng ra ngoài hô lên, "Ai đang gác đêm bên ngoài, nhanh đi mời đại phu đến."
Phiên gác sau nửa đêm hôm nay là của tiểu nha đầu tên Phỉ Thúy, vì bình thường ban đêm hai chủ nhân không có yêu cầu gì, hơn nữa người hầu hạ trong nhà càng ngày càng nhiều. Nên người phụ trách gác đêm trước đây là Hà Hân Hà Miêu bây giờ cũng chỉ đứng gác ở ngoài phòng một lúc, chờ hai chủ nhân ngủ say rồi thì sẽ đổi phiên cho nhóm nha đầu.
Phỉ thúy nghe chủ nhân đã hơn nửa đêm còn vội vã muốn mời đại phu, liền biết là có việc xảy ra rồi, không thể chậm trễ hơn, liền đáp một tiếng rồi nhanh chóng chạy ra ngoài.
Lúc hai người Hà Hân Hà Miêu nghe thấy động tĩnh chạy đến, phát hiện Chính Quân nhà bọn họ nửa đêm lại phát sốt. Hai người càng lo lắng cùng tự trách không thôi, nhất định là do giữa trưa mắc mưa. Nhưng bây giờ cũng không phải là lúc nghĩ đến việc này, Hà Hân nhanh chóng bảo người bưng nước nóng với khăn đến để hạ nhiệt cho Chính Quân.
Thẩm Tương Ngôn cầm khăn ẩm đặt ở trên tránHạ Dung, đút cho y hai miếng nước. Vất vả một hồi mới thấy Hạ Dung đôi lông mày nhăn nhúm vì khó chịu giãn ra đôi chút, nhưng cũng không được bao lâu, khăn trên trán Hạ Dung liền không còn tác dụng. Thấy Hạ Dung khó chịu cực kỳ, trong miệng còn mơ hồ nói không rõ "Khó chịu", "Đau", "Nóng" đủ thứ, bởi vì bệnh mà thanh âm cực kỳ nhỏ, Thẩm Tương Ngôn đưa lỗ tai đến sát mới nghe rõ Hạ Dung đang nói cái gì.
Thẩm Tương Ngôn không nhìn được nữa, dặn dò Hà Hân Hà Miêu lấy chút rượu mạnh đến, tự mình thấm rượu chà sát lên da dẻ Hạ Dung. Cách này khi hắn còn ở cô nhi viện vẫn thường thấy lão viện trưởng chăm sóc bọn họ làm để hạ sốt cho mấy đứa nhỏ, hắn nhớ cách này hạ nhiệt độ rất tốt.
Đến khi có người báo đại phu đã đến, Thẩm Tương Ngôn mới vừa lau nửa người trên của Hạ Dung xong, nhanh chóng lấy quần áo nhanh chóng mặc lại cho Hạ Dung, đem chăn tém lại cho y xong, mới mời đại phu vào phòng.
Đại phu này tất nhiên không phải là Lý đại phu y thuật cao siêu cách mấy tháng đến xem bệnh cho Hạ Dung một lần, Lý đại phu ở dưới chân núi Phú Thúy, bây giờ mà đi mời thì sẽ mất mấy canh giờ, không kịp được, hơn nữa dù có đi mời, thì cũng chưa chắc Lý đại phu có ở nhà. Cho nên đại phu mà hạ nhân mời tới là đại phu ở y quán trấn trên, y thuật nghe nói cũng không tệ.
Đại phu chẩn mạch xong, nói là bệnh phong hàn nên nóng lên là bình thường, nhưng bệnh cũng có chút nguy hiểm, may là đã nhanh chóng hạ nhiệt độ cho bệnh nhân, nên bệnh nhân đã ổn định lại, chỉ cần uống vài thang thuốc cho đổ mồ hôi là có thể khỏe lại ngay.
Hạ Dung chỉ cảm thấy đầu mình mơ màng nặng nề, cổ họng đau dữ dội, mãi đến tận khi được đút ngụm nước mới đỡ hơn nhiều. Y cứ vậy mà ngủ, không biết bao lâu sau mới bị lay tỉnh, sau đó được đút một bát không biết là gì, chỉ có điều trong miệng cay đắng làm y có chút mơ hồ biết đó có thể là thuốc, chỉ là bây giờ y quả thật không có chút khí lực nào cả, trong tiềm thức cũng chỉ biết thứ này tốt cho mình, nên dù y không thích đắng cũng miễn cưỡng uống thuốc.
Thấy Hạ Dung uống thuốc xong, Thẩm Tương Ngôn mới yên lòng lại, cúi đầu dùng trán của mình đặt lên trán Hạ Dunng thử nhiệt độ một chút, cảm giác vẫn còn hơi nóng, nhưng tốt hơn lúc nãy nhiều.
Giằng co nửa buổi tối, bây giờ Thẩm Tương Ngôn cũng không dám ngủ, chỉ nằm ở trên giường ôm lấy Hạ Dung híp mắt lại, thỉnh thoảng đổi khăn trên trán cho y, đề phòng Hạ Dung lại phát sốt lúc nửa đêm.
Ngày hôm sau khi Hạ Dung tỉnh lại chỉ cảm thấy đầu nặng nề, cố mở mắt ra nhìn khắp phòng một lượt, không thấy bóng dáng tướng công đâu cả, chỉ có Hà Miêu ở một bên hầu hạ. Hỏi Hà Miêu mới biết đêm qua y phát sốt, lúc đầu còn cực kỳ nghiêm trọng. Tướng công chăm sóc y suốt đêm không có chợp mắt, đến sáng sớm nay thấy y đã hạ nhiệt hẳn, mới đến nhà bếp, nói là muốn tự mình nấu cháo, để Hạ Dung tỉnh lại là có thể ăn được.
Hạ Dung nhắm mắt lại lần nữa, hôm qua lúc mắc mưa xong y còn thề thốt chắc chắn là mình rất khỏe, thế mà đến tối liền sốt, hôm qua tướng công muốn dạy dỗ y cũng không hề sai, hôm qua còn bị tướng công đánh chỗ đó, chờ y khỏi bệnh rồi cũng không đánh y nữa phải không, khuôn mặt nhỏ bé của Hạ Dung bất tri bất giác liền đỏ lên.
Lúc Thẩm Tương Ngôn vào phòng nhìn thấy Hạ Dung nằm ở trên giường, nhắm mắt, khuôn mặt thì đỏ bừng. Vội vàng đem khay trong tay đưa cho Hà Miêu, tiến lên muốn kiểm tra tình hướng của Hạ Dung, sờ sờ cảm thấy nhiệt độ bình thường, thế sao mặt mày lại đỏ như vậy? Hạ Dung nhận ra tướng công tới gần, mở mắt ra liền thấy tướng công lo lắng, y liền lộ ra khuôn mặt ngơ ngác không biết chuyện gì xảy ra.
"Sao vậy Dung Nhi? Còn có chỗ nào không thoải mái hả?" Thẩm Tương Ngôn nâng Hạ Dung ngồi dậy, cầm gối ở bên cạnh để vào sau lưng cho y tựa lưng, lại vén tóc rối trên trán ra sau tai cho Hạ Dung. Hắn có chút lo lắng, tuy Hạ Dung không còn nóng nữa, nhưng cũng chưa chắc không còn chỗ nào khó chịu.
Hạ Dung lắc lắc đầu, "Không có khó chịu, chỉ hơi đói bụng thôi." Y ngửi được mùi thơm ngọt quen thuộc trong không khí, đây hẳn là đồ do tướng công tự mình làm, tướng công đã rất lâu rồi không vào bếp, nghĩ đến chén cháo này, Hạ Dung liền cảm thấy trong dạ dày trống trơn đang đòi ăn.
Thẩm Tương Ngôn buồn cười xoa xoa mái tóc rối như tơ vò của Hạ Dung, ép y đang cố thẳng người ngồi dậy xuống xong, mới xoay người mang chén cháo lại, tự mình đút từng muỗng cho Hạ Dung. Đừng nhìn Hạ Dung bây giờ đang ngoan ngoãn ăn cháo, chờ đến khi kẻ nghiền ăn vặt này biết mấy ngày mình bị bệnh phải ăn uống thanh đạm chắc chắn sẽ không vui. Thế cũng tốt, hắn không cần phải nói lại lần nữa, chỉ riêng việc ăn kiêng lúc bị bệnh này, cũng đủ để Hạ Dung phải nhớ kỹ một thời gian.
——————————
Chờ thân thể Hạ Dung đã hoàn toàn khỏe lại, cũng đã gần tới Trung Thu, hơn nữa y còn nhận được một lá thư của Cố Thần gửi tới, không nói tới những câu hỏi thăm thường lệ kia, điều hấp dẫn Hạ Dung nhất chính là tin tức Cố đại ca có thai. Từ trong những dòng thư này có thể cảm nhận được Cố đại ca rất kích động, ngay đến y bây gờ cũng cảm thấy vui vẻ từ đáy lòng.
Việc song nhi khó mang thai trên dưới nước Phượng Dụ đều biết, tính ra Cố Thần gả cho Lục Đình Sinh cũng đã hơn hai năm, bây giờ có thai tiểu bảo bảo cũng không dễ dàng gì. Hạ Dung đặt tay lên bụng mình, sờ sờ, đến khi nào nơi này cũng có tiểu bảo bảo nhỉ? Nếu có thì tiểu bảo bảo sẽ như thế nào nhỉ? Nhất định là rất đáng yêu, rất thông minh, giống như tướng công vậy! Thật hâm mộ, thật muốn sinh một tiểu bảo bảo như tướng công, nhưng trước khi sinh tiểu bảo bảo thì phải làm chuyện đó mới được, y và tướng công đến bây giờ vẫn chưa làm đến cuối cùng đấy.
Hạ Dung điều chỉnh lại tâm trạng, muốn bảo bảo trước tiên là phải làm chuyện đó, nhưng mà tướng công nói phải đợi y lớn lên mới được, còn rất lâu, nói không chừng bây giờ y đã có thể có bảo bảo rồi. Hạ Dung nhìn chằm chằm cái bụng mình, chờ đến lúc y lớn lên thực sự là quá chậm, cuối cùng y quyết định để mau chóng mang thai tiểu bảo bảo y nhất định phải tìm cơ hội để tướng công đụng vào y mới được.
-----Hết chương 27-----
Wordpress: https://cloudsxuixeo.wordpress.com/

Wattpat: https://www.wattpad.com/user/VHV240996

Thứ Bảy, 7 tháng 10, 2017

XVCĐSTPL Chương 26

Sau khi Thẩm Tương Ngôn tạm biệt Lục Đình Sinh, rời đi không bao xa thì trời liền bắt đầu nổi gió, chỉ lát sau liền bắt đầu có mưa lớn như hạt đậu rơi xuống, nhìn như lập tức sẽ mưa to. Vốn là khi ra khỏi cửa nhìn sắc trời còn không tệ, Thẩm Tương Ngôn không nghĩ tới đột nhiên trời sẽ mưa, hết cách rồi, cũng không thể đội mưa chạy về nhà, Thẩm Tương Ngôn đành tìm một mái hiên để tránh mưa, chờ mưa nhỏ chút thì về nhà.
Hạ Dung đang ngồi ở trong phòng cùng Hà Miêu học may, Hà Miêu thêu mẫu trước một lần rồi Hạ Dung theo thêu. Đối với việc thêu, Hà Hân cũng không giỏi bẳng đệ đệ mình, nên cũng chỉ ở một bên hầu hạ, thỉnh thoảng nhắc nhở hai người uống chút nước trà nhuận họng.
Đột nhiên bên ngoài xẹt qua một tia chớp, tiếp theo là một tiếng sấm rền truyền đến. Hạ Dung thả khung thêm trong tay xuống nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy bên ngoài chẳng biết lúc nào đã mưa to, Hạ Dung có chút lo lắng, không biết lúc tướng công trở về có gặp trận mưa lớn này hay không nữa.
Khóe mắt nhìn lướt qua hoa trà trong sân, mấy chậu hoa trà kia đã muốn nở hoa rồi, bây giờ nếu bị trận mưa to này làm hỏng thì sao. Hạ Dung không để ý đến việc khác, mở cửa chạy ra trong mưa, Hà Hân Hà Miêu thấy mưa lớn như vậy mà chủ nhân còn chạy ra ngoài, đều bị dọa sợ hết hồn vội vàng chạy theo hô to, "Chính Quân, bên ngoài mưa lớn như vậy, người nhanh vào nhà đi nhà đi."
Thấy chủ nhân muốn chuyển mấy chậu hoa trà kia, Hà Hân càng sốt ruột hơn, "Hoa để ta và Hà Miêu gọi người đến chuyển, Chính Quân mau trở về đi thôi."
"Không kịp đâu chúng ta phải chuyển nhanh lên." Mưa thực sự quá lớn, chờ sau mới chuyển thì không ổn, hơn nữa mấy chậu này là do phu quân đưa cho y, nói muốn y chăm sóc, y làm sao có thể không quan tâm đến chúng.
Hạ Dung nâng lên chậu hoa thập bát học sĩ quý nhất kia chạy vào trong phòng, Hà Hân thấy không khuyên được chủ nhân, liền để Hà Miêu ở lại trông chủ nhân, mình thì chạy đi gọi người. Không lâu sau hạ nhân trong Hải Đường viện đều bị gọi ra giúp đỡ chủ nhân chuyển hoa, Hạ Dung thấy thế liền yên lòng, bị Hà Miêu kéo cũng chạy vào trong mưa nữa.
"Chủ nhân của ta, ngài muốn mắc mưa bị bệnh sao, thiếu gia về mà biết sẽ đau lòng lắm." Hà Miêu nhanh chóng lấy quần áo sạch sẽ từ trong tủ ra cho Hạ Dung thay, thúc giục Chính Quân nhanh thay đồ ướt ra, cầu mong Hạ Dung đừng có ngã bệnh.
Hạ Dung không để ý, cười cười nói, "Thân thể ta làm gì mà kém vậy chứ, cũng không có ướt nhiều, không sao đâu."
Hà Hân từ bên ngoài đẩy cửa tiến vào, không đồng ý việc Hạ Dung chạy ra ngoài mưa, trong giọng nói cũng có chút oán giận, "Sao Chính Quân không coi trọng thân thể mình chứ, Lý đại phu đã nói, thân thể của người không được phép như vậy mà. Ta đã bảo đám nha đầu nấu nước nóng rồi, lát nữa ngài tắm nước nóng đi, nhà bếp bên kia cũng đang nấu canh gừng, tắm xong người phải uống một chén đấy."
Hạ Dung vừa nghe phải uống canh gừng, khuôn mặt nhỏ liền giống như vo thành một nắm, cái kia cay muốn chết, y không muốn uống chút nào. Nhớ đến tướng công còn chưa có trở về, liền nhìn ra phía ngoài cửa sổ, lo lắng nói, "Mưa lớn như vậy, không biết phu quân có kẹt lại ở trên đường hay không nhỉ?"
"Chính Quân đừng lo lắng, ta đã bảo Phùng Cần mang người cùng với áo tơi đi ra ngoài đón thiếu gia rồi." Hai năm qua Hà Hân được Thẩm Tương Ngôn đề bạt cũng làm việc càng ngày càng chỉnh chu, lúc không có Thẩm Tương Ngôn thì cũng là Hà Hân ở bên giúp đỡ Hạ Dung xử lý việc lớn nhỏ trong nhà, may Hà Hân là người tốt, không có phản bội, tuyệt đối trung thành với Hạ Dung, thành tâm mà hầu hạ.
——————————————
Lúc Thẩm Tương Ngôn về đến nhà, mưa đã nhỏ đi rất nhiều. Khi Phùng Cần tìm tới hắn, hắn còn đang trú mưa dưới mái hiên, còn có áo tơi cùng ô, nên dọc đường đi hắn cũng không bị ướt mưa nhiều.
Nhưng khi về đến nhà Thẩm Tương Ngôn vẫn uống một bát canh gừng lớn, ở cổ đại này sợ nhất chính là ngã bệnh, cảm lạnh một tý cũng có thể trở thành vấn đề lớn. Thẩm Tương Ngôn một bên uống canh gừng một bên nghe Hà Hân bẩm báo, biết được mưa to mà tiểu phu lang lại dám đi ra ngoài chỉ vì sợ mấy chậu hoa kia bị hỏng, thả xuống bát canh đang cầm, một phát khiêng lên Hạ Dung đang ngồi bên cạnh vờ làm đà điểu đi vào phòng.
Hạ Dung vừa nghe Hà Hân tố cáo y với tướng công, liền biết là không tốt rồi, nhanh chóng đem mình rút vào trong ghế tựa để giảm bớt độ tồn tại. Ai ngờ tướng công không cho y cơ hội giải thích liền khiêng y đi thẳng vào phòng. Từ trước tời giờ tướng công chưa bao giờ như vậy, trước đây đều là ôm y đi vào, chứ đâu có dã man như bây giờ. Bụng ở trên vai tướng công có chút không dễ chịu, Hạ Dung nhịn không được mà giằng co, "Tướng công ta sai rồi, mau buông ta xuống, á!"
Cái mông đột nhiên bị đánh một cái, khuôn mặt trắng noãn của Hạ Dung liền đỏ ửng lên, đột nhiên lại bị tướng công đánh chỗ đó, mắc cở chết đi được.
"Đừng có lộn xộn nữa, thành thật một chút đi." Thẩm Tương Ngôn bị Hạ Dung biến thành người thất thường, hôm nay nhất định phải giáo huấn y một trận mới được, nếu không y lại không biết kết quả của việc không chăm sóc bản thân cho tốt. Việc gì hắn cũng có thể chiều ý y, nhưng việc này thì không, nhớ tới những thứ Lý đại phu đã dặn hắn cần phải chú ý, bình thường một giọt nước lạnh hắn cũng không dám để Hạ Dung dính phải. Thế mà hôm nay nhân lúc hắn không có ở bên, y liền chạy vào trong mưa lớn như vậy, chỉ vì muốn chuyển mấy chậu hoa kia. Không dạy dỗ kỹ thì sau này không biết y sẽ làm đến chuyện gì nữa.
Thẩm Tương Ngôn khiêng Hạ Dung đi thẳng vào phòng, đem người đặt lên trên giường gỗ, không thèm nhìn tới Hạ Dung đang cố giãy dụa, kéo nửa người trên của y vào trong lồng ngực mình. Dùng sức đánh liên tục mười cái vào mông Hạ Dung, rồi mới nghiêm túc hỏi, "Biết mình sai chưa?"
"Dung nhi biết sai rồi, hu hu, tướng công, Dung nhi sai rồi." Hạ Dung từ khi gả tới sau đều được Thẩm Tương Ngôn nuông chiều, chưa bao giờ bị ủy khuất như thế này bao giờ, mông đau năm phần cũng thành vô cùng đau, lại còn bị đánh vào chỗ đó, không biết là xấu hổ nhiều hơn hay oan ức nhiều hơn mà nghẹn cả giọng.
Thẩm Tương Ngôn chuẩn bị đánh thêm vài cái nữa, dù biết tiểu phu lang rất đau lòng nhưng hắn vẫn phải làm, nghe tiếng khóc nức nở của Hạ Dung hắn cũng rất đau lòng. Nếu bây giờ lại đi dỗ y thì mấy cái đánh ngày hôm nay sẽ uổng phí. Đè xuống không muốn trong lòng, âm thanh không phập phồng tiếp tục hỏi, "Vậy thì sai chỗ nào, nói ra đi."
"Dung Nhi không được... không được thấy rõ mưa lớn như vậy, còn... còn đi ra ngoài." Âm thanh đứt quãng, y như vậy rồi mà tướng công còn ép y, Hạ Dung oan ức không nhịn được, nằm nhoài trong lồng ngực Thẩm Tương Ngôn, không nhịn được mà rớt nước mắt.
Thẩm Tương Ngôn thấy Hạ Dung khóc thật, cười khổ. Liền muốn nâng đầu người trong ngực mình lên, nào ngờ tiểu phu lang cứ trốn trong ngực hắn không chịu ngẩng lên. Thẩm Tương Ngôn không có cách nào khác, đành phải ôn nhu dỗ, "Được rồi, là tướng công sai, không nên đánh Dung nhi như vậy, đừng giận tướng công nữa được không?"
"Dung nhi cũng biết thân thể của mình mà, Lý đại phu đã bắt mạch mấy lần, không phải lần nào cũng nhắc nhở tướng công nhớ kỹ không cho Dung nhi gặp lạnh sao, Dung nhi lại dám chạy vào trong mưa lớn như vậy, không sợ tướng công lo lắng à."
Thấy Hạ Dung vẫn không chút động tĩnh, Thẩm Tương Ngôn không thể làm gì khác hơn là tiếp tục nói, "Ngoan nào, đừng giận tướng công nữa, khóc nữa là thành mèo mướp nhỏ đấy, không có đẹp đâu."
Khóc một hồi, Hạ Dung cũng không phải cứ thế mà bỏ qua, bò dậy từ trong lồng ngực tướng công, lau nước mắt hừ một cái nói, "Ta không phải mèo mướp nhỏ."
Thẩm Tương Ngôn từ trong ngực lấy ra một cái khăn tay, cẩn thận lau mặt cho tiểu phu lang, "Đúng, đúng, không phải là con mèo mướp nhỏ, mông còn đau không?"
Nghĩ đến chỗ vừa mới bị đánh, mặt Hạ Dung càng nóng hơn, nhưng nghĩ đến tướng công lại đánh y, vẫn oan ức không chịu được, "Đau, đau chết rồi." Bị đôi mắt to đầy nước nhìn đầy lên án. Thẩm Tương Ngôn bất đắc dĩ, hắn không có dùng lực đánh mà, nhưng cũng chỉ nghĩ như vậy trong lòng, chứ không dám nói ra, "Vậy tướng công xoa xoa cho Dung nhi được không, không thì Dung nhi cũng đánh tướng công mấy cái cho hả giận." Nói xong liền thuận thế muốn xoa xoa.
Hạ Dung làm sao nghĩ tướng công dám làm thế, cái chỗ đó, làm sao có thể xoa xoa chứ, Hạ Dung láy tay chặn lại, "Không, không cần xoa." Thấy tay không ngăn được, Hạ Dung vội lăn vào phía trong giường. Thẩm Tương Ngôn không cố ý chọc y, cũng không dám bắt nạt người lúc này, nhỡ đâu chọc cho người ta giận thật thì không được, nhưng hắn có thể làm cái khác.
Lát sau, trên giường liền truyền ra tiếng cười không nén được của Hạ Dung, giống như chuông bạc, từng chút từng chút nối tiếp nhau. Nhìn kỹ lại, là Thẩm Tương Ngôn đang đè lên Hạ Dung chọt lét y. Hai người náo loạn một lúc, bởi vì Hạ Dung mới nãy cười hơi quá nên có chút không thở nổi.
Thẩm Tương Ngôn vuốt ngực cho Hạ Dung, "Lần sau không được vì hai chậu hoa kia mà như vậy nữa, hoa không còn thì có thể mua lại, nhưng nếu Dung Nhi xảy ra chuyện gì, tướng công sẽ đau lòng lắm."
Hạ Dung hiểu rõ, tướng công là đang lo lắng cho mình, nhưng mà, "Đó là hoa tướng công cho Dung Nhi." Thẩm Tương Ngôn nhất thời rối loạn, bởi vì là của mình cho sao, bởi vì mình cho nên mới để ý như vậy, Thẩm Tương Ngôn dùng sức ôm chặt lấy người trong ngực, bởi vì Hạ Dung như vậy, nên hắn mới không thể nào buông tay được.
                               -----Hết chương 26-----
Wordpress: https://cloudsxuixeo.wordpress.com/

Wattpat: https://www.wattpad.com/user/VHV240996